Lương Dục vác bụng bầu chạy.
Lúc Tuế Hòa nghe được tin này, Tuế Sơ đã ngồi trên máy bay.
Anh ấy phải đi bắt Lương Dục mang về.
Nói đến Lương Dục, Tuế Hòa sẽ nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lương Dục nhỏ xinh, nép trong ngực Tuế Sơ chào hỏi cô, mềm mại yếu đuối, không hề có tính công kích.
Không nghĩ tới cô ấy sẽ chạy trốn, mà nguyên nhân lại là Tuế Sơ quá mức độc đoán.
Cũng là sau này Tuế Hòa mới biết chuyện của Tuế Sơ và Lương Dục.
Nghe nói ban đầu Lương Dục đau khổ theo đuổi Tuế Sơ, nhưng Tuế Sơ đối xử với cô lạnh nhạt. Bao gồm khi đó ba người gặp mặt, cũng là diễn xuất tỏ vẻ ân ái.
Tuế Sơ cho rằng Lương Dục chỉ là vị khách bình thường đi qua cuộc đời anh ta.
Ai cũng không đoán trước được, sự việc chuyển hướng đến cuối cùng biến thành thanh mai trúc mã của Lương Dục về nước, lớn mật công khai theo đuổi Lương Dục, Tuế Sơ quýnh lên, trực tiếp kéo Lương Dục đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Khi đó, Lương Dục đã mang thai hai tháng.
Hai người lớn hồ đồ, kết hôn mới biết chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn này.
Cũng trong khoảng thời gian đó, quan hệ giữa Tuế Sơ và Cừ Chiêu tăng vượt bậc… bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để trở thành người bố tốt.
Hiển nhiên rằng, Tuế Sơ làm tốt chuẩn bị trở thành người bố tốt, nhưng không thành công làm một người chồng tốt.
Trong lúc Lương Dục mang thai, cảm xúc lên xuống thất thường, Tuế Sơ không những thích làm chuyện tốt không lưu danh, còn luôn lạnh mặt không cho cô ấy làm cái này, không cho cô ấy làm cái kia, hai người náo loạn rùm beng không ai nhường ai, chỉ chìm mình trong chiến tranh lạnh… Khó trách Lương Dục sẽ bỏ chạy.
Tuế Hòa than một tiếng: “Anh trai đúng là đồ đầu gỗ.”
“Anh ấy rất khôn.” Cừ Chiêu giúp cô buộc tóc lại, “Được rồi, đi thôi.”
Bọn họ phải về Triệu gia đón Triệu Khả Nhạc về nhà.
Tuế Hòa bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn, xoay người ôm lấy cánh tay hắn, “Có ý gì?”
“Em chỉ cần nhớ, Tuế Sơ sẽ không để bản thân thua thiệt.” Cừ Chiêu vẫn không nhiều lời, bưng mặt cô, “Vợ à, em trở nên hóng chuyện rồi.”
Tuế Hòa gỡ tay hắn, không gỡ được, cô lẩm bẩm: “Đó là anh trai mà, nào phải chuyện người khác.”
“Chuyện của hai người họ họ sẽ tự giải quyết với nhau, chúng ta đi đón con gái về nhà mới là chuyện chính.”
Tuế Hòa thỏa hiệp gật đầu, “Cũng đúng.”
Gần đây Triệu Khả Nhạc rất thích đến nhà cụ nội, bởi vì bên đó có rất nhiều bạn nhỏ cô bé có thể chơi cùng.
Nhất là cậu bé tên Đường Hành, đẹp trai không nói, còn rất thông minh nữa.
Đã mấy ngày Đường Hành không xuất hiện, Triệu Khả Nhạc có chút nhớ cậu, bám lấy Triệu Sinh bảo dẫn cô bé đi tìm Đường Hành chơi.
Triệu Sinh cười cô bé: “Cháu rất thích cậu bé nhà họ Đường kia à?”
“Thích ạ,” Triệu Khả Nhạc không nghĩ ngợi gật đầu, cô bé bẻ ngón tay tính mặt tốt của Đường Hành, “Anh trai Bí Đao rất đẹp trai, còn đọc qua rất nhiều sách nữa, tất cả mọi người đều thích chơi với anh ấy.”
“Vậy nhà cậu ấy có thêm một em bé gái nữa, cháu biết không?”
Triệu Khả Nhạc gãi gãi ót, thanh âm non nớt hỏi: “Anh trai Bí Đao có em gái sao? Cụ nội, em gái anh ấy gọi là gì?”
“Gọi Đường Chu.”
Lúc Triệu Sinh dắt Triệu Khả Nhạc vào Đường gia, Đường Hành đang vùi người trên ghế sofa đọc sách.
“Anh trai Bí Đao!”
Triệu Khả Nhạc thoát khỏi tay Triệu Sinh, chạy về phía Đường Hành, cô bé nhảy đến bên người Đường Hành, suýt nữa bổ nhào vào người cậu bé, “Anh đang xem gì thế?”
Đường Hành đã quen cô bé hay nhảy nhót, bình tĩnh khép sách lại, cho cô bé nhìn bìa sách.
Không ngoài dự đoán, Triệu Khả Nhạc nhìn không hiểu. Cô bé cười hắc hắc, không cảm thấy xấu hổ, dù sao ý định của cô bé đến đây cũng không phải để đọc sách.
“Anh trai Bí Đao, cụ nội bảo với em anh có em gái, có phải là thật không?”
Đường Hành xoa xoa đầu cô bé, “Là thật.”
“Anh là bí đao, vậy em ấy là dưa gì?”
Đường Hành mím môi thành đường thẳng, vành tai hơi nóng lên, “… Em ấy là dưa hấu.”
*
Sau khi đón Triệu Khả Nhạc ở bên Đường gia về, cô bé nói liến thoắng bên tai Tuế Hòa không ngừng nghỉ.
“Mama, con muốn em gái.”
“Khả Nhạc ( Cola),” Tuế Hòa ngồi xổm xuống, “Em gái không phải nói có là có ngay được.”
Triệu Khả Nhạc đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Cừ Chiêu bị bỏ quên, thấy bố đưa ánh mắt khích lệ, cô bé ưỡn ngực, “Mama, con muốn em gái!”
Tuế Hòa dở khóc dở cười, “Sao lại muốn em gái?”
“Bởi vì anh trai Bí Đao có em gái Dưa Hấu.” Triệu Khả Nhạc cầm một ngón tay Tuế Hòa, “Mama, Khả Nhạc cũng muốn có một em gái Sprite.”
Lúc này Cừ Chiêu lên tiếng, hắn hỏi: “Nếu sinh ra em trai thì sao?”
“Có thể đẹp trai giống anh trai Bí Đao không?”
“Có thể.” Cừ Chiêu khẳng định nói.
Bởi hắn nghĩ, con trai sẽ giống mẹ. Nếu sinh ra con trai, có thể giống Tuế Hòa, sao khó coi được chứ?
Triệu Khả Nhạc đắn đo nhiều lần, cô bé trịnh trọng gật đầu: “Em trai cũng được. Mama, con muốn cả em trai lẫn em gái.”
Cừ Chiêu cười ha ha.
Tuế Hòa: “…”
Tốt quá vậy, mua một tặng một, đòi hỏi thật nhiều.
…
Sau khi đọc truyện tranh cho Triệu Khả Nhạc, Tuế Hòa trở về phòng, cô bắt đầu làm động tác duỗi người, thuận thế nằm vào trong lồng ngực Cừ Chiêu, “Hôm nay Khả Nhạc rất phấn khích, em đọc hai quyển truyện con bé mới chịu đi ngủ.”
“Mệt không, mai anh đọc cho.”
Tuế Hòa cười haha, ngồi dậy, dán mặt lên mặt Cừ Chiêu, hơi mở miệng, môi hai người sẽ chạm vào nhau.
Cô nói: “Nếu anh đọc cho con bé nghe, thể nào cũng ồn ào đến rạng sáng mới chịu ngủ.”
Cừ Chiêu rất chiều chuộng Triệu Khả Nhạc, Triệu Khả Nhạc lại rất tinh quái, lợi dụng sự cưng chiều vô pháp vô thiên này đến độ có thể vứt cả nóc nhà đi.
Cừ Chiêu nghiêng đầu từng chút từng chút hôn Tuế Hòa, không thỏa mãn liền đè cô dưới thân.
Nhiệt độ trong phòng bất chợt tăng cao.
Tuế Hòa bị hôn, thở hổn hển, dây áo nội y bị cắn kéo xuống bả vai, cánh tay tê rần, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống da thịt, cô ưm một tiếng, “Ngứa…”
“Anh biết.”
Cừ Chiêu nói xong, bỗng dưng đứng dậy, sau đó kéo khóa quần ngồi quỳ trước ngực Tuế Hòa, một cây côn th*t thô to bắn ra, hắn ép hai luồng nhũ phong lại, kẹp chặt lấy dương v*t nóng rực không thể tách rời.
“Vợ ơi, anh cọ một lát nhé.”
Đầu óc Tuế Hòa trống rỗng, đây là lần đầu tiên bọn họ thử tư thế này.
Cô đỏ mặt nhìn chỗ khác, “… Cọ đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Cừ Chiêu thẳng eo di chuyển.
Hắn vừa cử động, quy đầu liền đụng phải cằm Tuế Hòa.
Quá thẹn thùng.