Buổi tụ họp lần trước trôi qua nửa tháng, thời tiết ngày một nóng hơn, Tuế Hòa mặc đồ ở nhà mỏng dần đi, mở điều hòa xuống nhiệt độ rất thấp, cũng không chê lạnh.
Cừ Chiêu nói chuyện điện thoại xong, từ ban công đi vào, Tuế Hòa thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
“Chị gái.”
Tuế Hòa: “…”
Một chiếc gối bay đến, Cừ Chiêu tóm được, vứt xuống, cười không chút kiêng dè.
Hắn không gọi Triệu Mặc là chị gái, ngoài gọi thẳng tên họ, cùng lắm thì gọi là chị. Như hai từ này, vẫn là học từ Tuế Hòa.
Nửa tháng trước, Tuế Hòa làm nũng với hắn, kiên quyết muốn hắn cõng, khuôn mặt đỏ ửng, giống một tiểu vô lại (1), cố tình Triệu Mặc lại trông thấy.
(1) Vô lại ở đây được hiểu theo nghĩa mặt dày, bất chấp đạo lý ( Không phải mất hết nhân cách hay kẻ bất lương như tra Google).
Ấn tượng lần đầu gặp mặt này, thật sự đặc biệt.
Khi ấy Tuế Hòa không rõ tình huống, còn véo tai hắn, “Anh gọi ai là chị hả?” Cừ Chiêu nhịn cười, “Gọi chị anh.”
Tuế Hòa theo tầm mắt hắn nhìn sang, mê man chỉ nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp đang đi về phía bọn họ. Gần như là trực giác đầu tiên, Tuế Hòa đã nhận ra thân phận của Triệu Mặc.
Đôi mắt quá giống. Đặt trên gương mặt Cừ Chiêu là nhãn nhặn lễ độ, đặt trên gương mặt Triệu Mặc lại là phong tình vạn chủng.
Đôi mắt đẹp tới nỗi giống biển sâu rộng lớn vô ngần kia.
Cô bối rối, líu ríu gọi: “Chị gái…” Lúc nói chuyện gần như hôn lên vành tai Cừ Chiêu, hắn trốn, Tuế Hòa liền giãy giụa muốn xuống.
Không cần nhìn, Cừ Chiêu cũng có thể biết mặt cô hồng đến mức độ nào.
Triệu Mặc có ấn tượng ban đầu rất tốt về Tuế Hòa. Những lời này Cừ Chiêu nói vô số lần, nhưng Tuế Hòa vẫn không nghe lọt.
Cô cảm thấy Cừ Chiêu đang dọa người.
Dần dần, Cừ Chiêu học được cách dùng chuyện này để trêu chọc Tuế Hòa. Chỉ cần hai chữ “Chị gái”, là có thể khiến Tuế Hòa thẹn quá hóa giận.
Nhìn mà tâm tình vui sướng.
Tuế Hòa trừng hắn, giương nanh múa vuốt, “Anh đi trực ca đi!” Cừ Chiêu không biết xấu hổ tiến lên hôn cô, hôn đến cả người cô mềm ra, tước đoạt vũ khí đầu hàng, hóa thành một vũng nước mới buông tha.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Tầm mắt Tuế Hòa phủ đầy sương mù qua quýt đồng ý, lại bị hắn hôn tiếp, mười phút sau mới ra cửa.
Cừ Chiêu thấp giọng gọi cô: “Yêu tinh dính người.”
Tuế Hòa im lặng cho hắn một cái liếc mắt.
“Anh í.”
Cừ Chiêu rời đi không lâu, Tuế Hòa lật lật ngày tháng, mới sực nhớ ra bây giờ đã là cuối tháng Năm.
Mùng một tháng Sáu vào hai ngày sau là ngày sinh nhật Cừ Chiêu.
Cô quên mất việc chuẩn bị quà tặng.
“Quà tặng à.” Tuế Hòa vuốt ve di động, nói chuyện với không khí, “Vậy thì đồng hồ đi.”
Mùng một tháng Sáu cùng ngày.
Dường như Cừ Chiêu đã quên ngày sinh nhật của bản thân, đi làm như ngày thường, thói quen cũng không thay đổi. Theo thường lệ sáng sớm đi bệnh viện, sau khi hết ca trực, buổi chiều trở về chung cư của Tuế Hòa.
Vừa về đến chung cư, Cừ Chiêu liền nhận ra điểm không thích hợp.
Trong nhà có mùi hương của cơm chiên trứng.
Dựa vào trình độ Tuế Hòa được chiều chuộng, đã rất lâu rồi Cừ Chiêu chưa được ăn món cơm chiên trứng đích thân cô làm.
“Tuế Hòa?”
Đáp lại chỉ có tiếng nấu nướng truyền ra từ phòng bếp, chắc hẳn Tuế Hòa không nghe thấy.
Cừ Chiêu thay giày, đi về phía phòng bếp, dừng lại trước cửa, cười không phát ra âm thanh.
Tâm trạng của Tuế Hòa không tồi, cô đang lắc lư hông ngâm nga hát.
Vòng eo nhỏ nhắn, đường cong mông đầy đặn mượt mà, cô mặc quần đùi, hai đùi trắng nõn lại không bắt mắt bằng những đầu ngón chân đang khiêu vũ.
Cừ Chiêu không tiếng động đi đến, đột nhiên ôm lấy cô… Tay Tuế Hòa run lên, suýt nữa làm đổ cơm chiên ra ngoài, cô vẫn không quay đầu lại, trách hắn trước, “Anh làm em sợ muốn chết.”
“Hôm nay rất vui à?” Cừ Chiêu chống cằm lên vai cô, chóp mũi toàn là mùi cơm thơm ngào ngạt.
Tuế Hòa đảo tròng mắt, đoán được Cừ Chiêu quên ngày sinh nhật của hắn, cô cũng không nói thẳng, thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, rất vui.”
Bàn tay Cừ Chiêu bắt đầu lộn xộn, vuốt ve eo cô, bị cô vỗ nhẹ, “Đàng hoàng chút nào!”
“Đàng hoàng cái gì?” Vành tai bị ngậm, Tuế Hòa bực bội tránh thoát, cô hất mặt, “Phải chuẩn bị mâm, anh ra ngoài chờ em được không?”
Cừ Chiêu thổi hơi vào tai cô, nghe cô kêu lên một tiếng mới bằng lòng đi ra ngoài.
Tuế Hòa rụt cổ, nâng tay xoa xoa lỗ tai bị ngứa, cô nhăn nhó, Cừ Chiêu thật sự xấu tính.
Cơm chiên trứng là món sở trường duy nhất của Tuế Hòa, đương nhiên cô sẽ chỉ làm một món. Mỗi hạt cơm bọc dịch trứng vàng óng, bỏ thêm hành tây trắng và cà rốt cam, còn lại là thịt nạc, không thấy một tí mỡ nào.
Cừ Chiêu nhìn thấy không khỏi muốn khóa lại mâm đựng cơm chiên trứng, mang đi cất giữ.
Tuế Hòa không biết suy nghĩ của hắn, vừa đi về phía phòng vừa nói với hắn: “Anh ăn trước đi, em đi thay quần áo, ám mùi dầu khói khắp người.”
“Ừ.” Cừ Chiêu suýt nói lỡ.
Hắn đỡ trán, cảm động vì một phần cơm chiên trứng, có phải bản thân quá mức khoa trương rồi không.
…
Tuế Hòa thay sang bộ váy Cừ Chiêu từng khen đẹp, đôi tay giấu sau lưng, cầm quà tặng.
Cừ Chiêu vừa ăn được hai miếng cơm chiên trứng, nghe tiếng động hắn quay đầu lại, bởi vì Tuế Hòa nghiêm túc mà sửng sốt, quên cả nuốt cơm.
Tuế Hòa nhìn hắn cười khanh khách gọi: “Cừ Chiêu.”
Cừ Chiêu nuốt xuống miếng cơm.
Dù món cơm quen thuộc lại thơm ngon cũng không thể bằng được Tuế Hòa duyên dáng mê người.
Tuế Hòa đến gần hắn, vẫn luôn để tay sau lưng bỗng đưa ra phía trước.
Cừ Chiêu đầu tiên là nhìn chiếc đồng hồ màu trắng trên cổ tay Tuế Hòa, rồi mới nhìn đến chiếc đồng hồ màu đen trong lòng bàn tay cô.
Kiểu dáng giống nhau, đồng hồ đôi.
“Anh giơ tay ra đi.”
Cừ Chiêu máy móc giơ tay.
Tuế Hòa nghiêng đầu đeo vào cho hắn, cười nói: “Gặp lại vui vẻ.”
Đây là hơn nửa năm trước bọn họ gặp lại trong tiệm bán đồng hồ, Tuế Hòa nhìn trúng chiếc đồng hồ. Bởi vì kiểu dáng không hề mới, cô đi vài cửa tiệm mới tìm được.
Cổ họng Cừ Chiêu khô nóng, hắn không biết nên nói gì.
Tuế Hòa vẫn đang cười, đột nhiên khom lưng hôn lên đôi mắt hắn… Cừ Chiêu rất thích hôn lên đôi mắt cô, đây là đáp lại.
“Cừ Chiêu, sinh nhật vui vẻ.”