• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mina

Trước khi trọng sinh đối với Tuế Hòa mà nói chỉ là sống được đến năm bao nhiêu, còn hiện tại đối với cô mà nói, một lần nữa trở lại thế giới này chính là chết đi sống lại.

Chân chính trọng sinh.

Cô không muốn để ý đến chuyện khác nữa.

Đời người ngắn ngủi, dĩ nhiên phải biết quý trọng, ngày ngày sống hạnh phúc với Cừ Chiêu mới là điều đúng đắn.

Cô đi chân trần xuống giường, tấm thảm mềm mại dẫm lên rất thoải mái, đặt tay lên chốt cửa, ‘rắc’ một tiếng, cửa mở.

“Bà chủ?” Dì giúp việc nghe tiếng động quay lại, vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy Tuế Hòa ra khỏi phòng, không dám biểu hiện quá khoa trương, bà cân nhắc từ ngữ hỏi, “Bà chủ muốn ra ngoài sao?”

Bà có chút rối rắm, vì Cừ Chiêu từng nói khi hắn không ở đây không thể để Tuế Hòa ra ngoài.

“Cháu không.” Tuế Hòa mỉm cười, “Cừ… Ông chủ đi đâu rồi?”

Không đi là tốt rồi. Dì giúp việc thở phào, cười nói: “Phòng bếp không có bánh mì, ông chủ ra ngoài mua bữa sáng cho bà chủ.”


“Bữa sáng?”

“Đúng vậy, bữa sáng mỗi ngày của bà chủ đều do ông chủ chuẩn bị.” Tuế Hòa còn tưởng là dì giúp việc làm.

Cô đột nhiên đau lòng những đồ ăn bị mình để thừa lại.

“Vậy chờ anh ấy về, dì bảo anh ấy vào phòng tìm cháu nhé.”

“Được, bà chủ.”

Tuế Hòa nhìn thẳng vào chiếc gương thay đồ, chọn chọn lựa lựa, vẫn chưa tìm được bộ nào muốn mặc.

Cởi chiếc váy không hài lòng ra, trên người mặc mỗi đồ lót, cô chui vào tủ quần áo, tìm chiếc váy mà Cừ Chiêu từng khen đẹp.

“Để ở đâu ấy nhỉ…” Cô tự hỏi.

“Tuế Hòa?”

Cừ Chiêu đứng ở cửa, nhìn mông Tuế Hòa lắc qua lắc lại trước tủ quần áo, gần như chui cả người vào trong tủ, không phải khó coi mà là cô đang không mặc quần áo.

Hắn sắp quên lần làm tình gần nhất của bọn họ là bao giờ rồi. Bởi vì sợ Tuế Hòa cảm thấy ghê tởm, hắn không dám.

Tuế Hòa đứng như vậy khiến hắn bị kích thích.

Nên rời đi trước không? Hắn đấu tranh.

Tuế Hòa bò ra khỏi tủ quần áo, vì tư thế quỳ, nhũ mương rủ sâu, hiện rõ xương quai xanh, có vẻ cô không nhận thấy có gì không ổn, không nói hai lời nhảy bổ nhào lên người Cừ Chiêu, “Anh đã về rồi!”

Nhiệt tình như vậy?

Cừ Chiêu sửng sốt hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi Tuế Hòa hôn tai hắn, “Đóng cửa đi, ngốc ạ.”

Dường như đã trải qua mấy đời.

Cừ Chiêu lấy lại tinh thần, trở tay đóng cửa, cơ thể nhanh hơn đầu óc, hắn bế mông Tuế Hòa rồi đè cô xuống giường.

Hắn sợ là ảo giác, vừa hôn cô vừa cẩn thận hỏi: “Hôm nay rất vui?”

Tuế Hòa nhăn mũi bưng mặt hắn, sau đó ngẩng đầu sát lại gần hôn cằm hắn, “Sau này, mỗi một ngày em đều sẽ vui vẻ.”

Đầu quả tim Cừ Chiêu chua xót, Tuế Hòa đang dỗ hắn, Tuế Hòa đang từ từ tốt lên, hắn đột nhiên muốn khóc… gần đây hắn rất hay cảm động vì Tuế Hòa.

Cô mở miệng nói chuyện, hắn cảm động; cô vui vẻ, hắn cũng cảm động.

Tuế Hòa là gió, cô thổi hướng nào, hắn liền bay theo hướng đó.

“Ừ.” Hắn đáp.

Lúc Cừ Chiêu cắm vào, hạ thể Tuế Hòa căng thẳng, cô hoảng hốt nhớ tới trước đó không lâu bị “Phá thân” đau đớn.

Cả đời bị phá thân hai lần, chắc chỉ có một mình cô.

Làm không lâu lắm, chỗ đó của cô vẫn căng chật, Cừ Chiêu xoa xoa hạt nhỏ cứng cứng, “Bảo bảo, đừng kẹp chặt như thế.”

Tuế Hòa ôm đùi thừa nhận hắn thọc vào rút ra, một cây côn th*t thô dài thọc vào rút ra trong hoa huy*t đỏ tươi, d*m thủy giàn giụa, cô hít sâu nói: “Anh nhẹ nhàng chút.”

Vốn không thể nhẹ nhàng được.

Nhục huyệt siết chặt, hắn chỉ có thể mạnh mẽ đâm vào, hung hăng nện vào mới có thể thông thuận đường đi.

Nếu cứ như vậy, đoán chừng lát nữa sẽ bị kẹp bắn. Cừ Chiêu dứt khoát rút côn th*t ra, hạ người đè lên đùi Tuế Hòa, vùi đầu hôn mật huyệt tràn đầy xuân thủy.

“A ha! Cừ Chiêu!”

Đáp lại cô chỉ có tiếng nước ‘rùm rụp’. =.=

Đầu lưỡi bắt chước tần suất dương v*t thọc vào rút ra, đầu lưỡi quét qua mỗi một tầng thịt động chật hẹp, chọc đúng điểm nhạy cảm trong huyệt động, hắn chê nước chảy ra quá chậm, liền dùng sức, mút hai miếng chai thịt, mút không ngừng, mãi đến khi nó sưng đỏ.

Tuế Hòa thoải mái đến nỗi hai cánh tay run bần bật, suýt nữa không cầm chắc hai chân cô được. Ngực trướng đau không nói, chóp mũi Cừ Chiêu còn thường xuyên cọ qua âm đế của cô, cô sắp điên lên mất.

Bị điên vì sảng khoái.

“Đừng… Cừ Chiêu… Tới a… A…”

Cao trào vội vàng kéo tới, Cừ Chiêu cũng không tránh, nuốt toàn bộ vào dạ dày, rồi lại bắt đầu hôn mặt Tuế Hòa.

“Em nếm thử xem.”

Nhục huyệt đang mấp máy chảy nước, Cừ Chiêu hôn Tuế Hòa, hắn nâng eo, phụt một phát cắm vào nơi mềm mại nhất.

Dễ dàng hơn nhiều.

Phần bụng dùng lực, Cừ Chiêu càng cắm càng nhanh, như là cậu thanh niên vừa được khai trai, không biết mệt mỏi, chỉ muốn cắm rễ trong cơ thể Tuế Hòa.

“Ưm a…” Tuế Hòa nóng đổ mồ hôi, cô ôm cổ Cừ Chiêu, “Lại nhanh hơn nữa… A…”

Cừ Chiêu như cô mong muốn, đẩy nhanh tốc độ, nước sữa hai người hòa làm một, cùng nhau ngâm trong bể tình dục. Hắn lau mồ hôi trên trán Tuế Hòa, “Tuế Hòa, em yêu anh không?”

Trứng dái tàn nhẫn đóng sầm cửa hang, côn th*t ma sát nóng lên, quy đầu bị nghẹn rất đau, Cừ Chiêu gắng gượng chống đỡ, muốn nghe được đáp án.

Tầm mắt Tuế Hòa mơ hồ, sau một hồi làm tình khiến cô khóc vài lần vẫn chưa xong, cô buông bàn tay nắm đầu gối ra, ôm bả vai hắn.

“Yêu.”

Em đương nhiên yêu anh.

Cừ Chiêu thỏa mãn. Hắn gầm nhẹ gấp rút tăng tốc, cơ mông căng lên, dương v*t cuồng loạn, chất lỏng đặc sệt nóng hầm hập bắn vào cửa tử cung.

Nhưng vẫn chưa xong.

Hắn còn chưa mềm đi, sao có thể tính là xong?

Giúp Tuế Hòa trở mình, hắn véo mông cô, “Một lần nữa.”

Tuế Hòa cong eo, nâng mông, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ mị hoặc.


“Đến đây đi.”




Tuy phòng cách âm tốt, nhưng không chịu nổi Tuế Hòa dào dạt hứng thú.


Bận rộn trong phòng bếp, dì giúp việc mặt già ửng đỏ, “Bà chủ ông chủ thật ân ái.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK