• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mina

Mùa đông làm cho người ta lười biếng.

Lúc Cừ Chiêu bận nên không để ý, sau khi rảnh rỗi, mới phát hiện Tuế Hòa đã lâu lắm rồi không ra khỏi nhà.

“Bảo bảo, hôm nay muốn ra ngoài một lát không?”

Tuế Hòa rúc trong ổ chăn, khuôn mặt buồn ngủ phấn hồng, chọc một chút cũng có thể chọc ra nước dồi dào, còn không phải là bảo bảo sao.

Cô dùng tay che mặt, “Không muốn đâu.”

Cừ Chiêu kiên nhẫn dỗ cô, hôn rồi lại hôn, “Chúng ta đi ăn ngon.”


Tuế Hòa không trùm kín chăn, để lộ một đôi mắt: “Anh làm còn ngon hơn bọn họ.”

Thấy Cừ Chiêu vẫn muốn khuyên tiếp, cô liền xốc chăn phủ lên người hắn, hương cam quýt nhàn nhạt che trời lấp đất, trước mắt Cừ Chiêu tối sầm, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tuế Hòa.

“Ở nhà rất tốt mà, đi ra ngoài rất mệt.”

Cừ Chiêu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lại dễ dàng tìm thấy đôi môi Tuế Hòa, hắn không trực tiếp hôn lên, mà là mơn chớn như có như không, “Ở nhà tốt thế nào?”

Tuế Hòa buồn cười, bàn tay vốn đang nắm lấy góc chăn dần tiến vào… Cô sờ soạng tiểu Cừ Chiêu.

Căng phồng cồm cộm, chỉ cần sờ một giây đã nhận thấy ngo ngoe rục rịch.

“Tốt như vậy nha.”

Nam căn bị bàn tay mềm như bông sờ mó, Cừ Chiêu giống như bị một bàn tay vỗ mạnh cho bỏng rát.

May mà trong chăn tối đen như mực, gương mặt vì dâng lên dục vọng mà hồng rực chỉ có mình Cừ Chiêu biết. Hắn đột nhiên ngậm lấy môi Tuế Hòa, bàn tay nhanh chóng cởi thắt lưng quần, cách quần lót có thể chạm vào nóng bỏng đâm về phía đùi cô, từng chút lại từng chút, đâm ướt cô.

“Tuế Hòa, chúng ta chơi một trò chơi đi?”

“Chơi trò gì?” Tuế Hòa kẹp chân đón ý hùa theo hắn, bây giờ chỉ cần không ra khỏi cửa, bảo cô làm gì cũng được.

“Chơi trò cưỡng gian.”

Tuế Hòa bị buộc đến phòng thay đồ, cô trốn trong một góc gian tủ quần áo, đôi tay che miệng, cả người co lại, không dám cử động.

“Cô gái của anh trốn đâu rồi?”

Thanh âm lạnh lẽo của Cừ Chiêu vang lên, cô run bắn, khuỷu tay đụng phải mặt tủ.

“A ui…”

Tiếng bước chân ngày càng tới gần, Tuế Hòa tuyệt vọng nhắm mắt.

“Ở đây?” Cừ Chiêu mở một cánh cửa tủ, tựa như tiếc hận chậm rãi nói, “Không có à.”

Tuế Hòa co mình lại hết mức, cô sợ tới nỗi tiếng nức nở không thể dùng tay che được.

“Cô gái của anh đang khóc à.”

Cừ Chiêu cười, tiếng hít thở rất khẽ, một giây này, hắn chính là gã biến thái theo dõi Tuế Hòa về đến nhà.

Hắn muốn lột sạch quần áo của người con gái hắn mơ ước bao ngày này, hung hăng chiếm hữu cô, chà đạp cô, để trong cơ thể cô lấp đầy tinh dịch của hắn, vẩn đục tràn đầy sắp trào ra bắt cô nuốt hết; hắn muốn nghe cô khóc lóc xin tha, giọng đã khản đặc vẫn không thay đổi được điều gì, vặn vẹo thân mình như rắn nước, trên bộ ngực no đủ loang lổ dấu vết.

“Còn chỗ này thì sao?”

Cửa tủ mở ra, trước mắt Tuế Hòa sáng chói, cô mở to mắt, bên trong ẩn chứa sợ hãi theo sau là nước mắt rơi xuống, cô liều mạng lắc đầu, “Cầu xin anh, không cần…”

Cừ Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu xa lại dịu dàng cùng với khí chất cổ quái nơi khóe miệng, hắn lau nước mắt cho cô, “Cô gái của anh khóc cũng thật đẹp.”

Tuế Hòa suýt nữa quên mất hô hấp.

Tay cô run run muốn chạm vào Cừ Chiêu, ai ngờ cổ tay đau xót, cô đã bị túm ra khỏi tủ quần áo!

Cừ Chiêu lấy sức lực không thể kháng cự kìm lại đôi bàn tay vùng vẫy của Tuế Hòa, đèn treo trên trần nhà hội tụ tại một điểm sáng trong đồng tử của Tuế Hòa, Cừ Chiêu sung sướng mở miệng cười to, hắn cực thích đôi mắt cô hiện lên tuyệt vọng và giãy giụa, kích động sảng khoái trong lòng khiến hắn vừa xa lạ lại quen thuộc, dường như hắn vốn nên là như thế… Làm Tuế Hòa ôm nỗi sợ hãi đối với hắn mới là mục tiêu hắn theo đuổi.

“Cô gái của anh.”

Vào thời kỳ niên thiếu của Cừ Chiêu, cả ngày lẫn đêm hắn đều nghĩ đến cô gái của hắn. Dưới bóng đèn soi sáng kia chính là Tuế Hòa, là cô gái trong lòng hắn.

Bây giờ cô gái của hắn đang ở dưới thân hắn khóc lóc nói không cần, hắn cương cứng đến hận không thể trực tiếp cho cô ngậm lấy côn th*t đang để trên mặt cô.

Nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Cô gái của hắn nên được người ta cẩn thận che chở.

Dùng cách thức đặc biệt của hắn.

Một tay Cừ Chiêu nắm lấy hai cổ tay Tuế Hòa, một tay với vào quần ngủ của cô, bởi vì hai chân cô đạp loạn, cởi quần ngủ rất khó khăn, mắc ở phần giữa đùi không thể kéo xuống tiếp được nữa.


Hắn không kiên nhẫn dùng lòng bàn tay gắng sức trêu chọc ngoài quần lót bao lấy cửa huyệt bị d*m thủy làm cho ướt đẫm kia, Tuế Hòa quả nhiên mềm nhũn ra, hắn vừa cởi quần của cô vừa thô bạo vuốt ve hoa huy*t, quần lót bị ướt đến trong suốt tỏa ra mùi xạ hương lan tràn trong không khí, giọng hắn khàn khàn hỏi: “Ướt thành như vậy bé con còn dám nói không cần?”


Hai mắt Tuế Hòa đẫm lệ mờ mịt nhìn hắn, miệng vẫn đang nói không cần, lòng lại đang kêu oan…


Rõ ràng đã ướt từ trước khi trò chơi bắt đầu mà.


(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK