• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mina

“Aaa!”

Như có con dao bổ đôi người cô ra, Tuế Hòa đau quá phải cắn bả vai Cừ Chiêu, cô nức nở: “… Đau.”

Sao cô lại quên mất cơ thể này là lần đầu tiên chứ.

Cừ Chiêu chống hai bên người Tuế Hòa, mồ hôi rơi như mưa. Bị cắn hắn còn có thể chịu đựng, nhưng hạ thể bị xoắn chặt thì thật sự đau.

Hắn vuốt ve eo Tuế Hòa, “Thả lỏng chút.”

Môi Tuế Hòa trắng bệch, thả lỏng cằm tê dại, rũ mắt là có thể nhìn thấy hai dấu răng chói mắt trên bả vai nhẵn bóng của Cừ Chiêu.

Rất giống dấu răng trên cổ tay Cừ Chiêu bên thế giới kia.

Lông mi ướt nhẹp, cô tủi thân nói: “Đau, anh đừng nhúc nhích.”


Cừ Chiêu ủ rũ cụp mi: “… Tôi cũng đau.”

Tuế Hòa ngạc nhiên, tính cách giống đứa bé thế này, sao có thể hạ thuốc giết người được chứ?

Lúc tiêm thuốc vào người những người kia, hắn có cảm xúc gì không?

Đáy mắt Tuế Hòa trầm xuống.

Cô cố gắng thả lỏng đường đi, thấp giọng, dịu dàng đến cực điểm: “Anh từ từ chuyển động… Đừng quá nhanh.”

Cừ Chiêu liếc xéo cô một cái, nghe lời chầm chậm cử động, ngoài miệng lại không tha: “Cô cũng lần đầu tiên, đừng ra vẻ cô rất lợi hại.”

Tuế Hòa: “…”

Một tư thế làm mười phút, Tuế Hòa kiệt sức, Cừ Chiêu lại chưa muốn bắn.

Tuế Hòa coi như đã hiểu, Cừ Chiêu này chỉ biết mạnh miệng thôi, động tác vô cùng cẩn thận, sợ làm cô đau. Nhưng như vậy không được, cô bị làm nửa vời, đành phải tự mình chủ động chút.

Tiểu xử nam quả nhiên không chơi vui.

Tuế Hòa chỉ vừa dùng đầu ngón chân trêu chọc vòng eo của hắn, bộ phận sinh dục chôn trong nhục huyệt bỗng nhảy lên dữ dội…

“Ưm,”

Cừ Chiêu chưa kịp rút ra, côn th*t đánh vào hoa huy*t, hai viên trứng nặng trĩu run lên, bất thình lình phụt bắn ra tinh dịch.

“Xin… Xin lỗi.” Cừ Chiêu ngã lên người Tuế Hòa, hắn ảo não, không biết tại sao mình lại bắn.

“Không sao.”

Có vô số pháo hoa vọt tới chỗ Tuế Hòa, trước mắt cô, vạn vật phát ra ánh sáng, tựa như mặt trời bắn ra ánh hào quang, cô đột nhiên bật khóc.

Cừ Chiêu tưởng hắn bắn vào trong khiến cô không vui, muốn tức giận lại không tức giận nổi… ai là người làm cô khóc chứ.

“Cô lại khóc cái gì?” Cừ Chiêu làm bộ muốn rút côn th*t từ trong hoa huy*t ra, ngữ khí không xác định, “Còn đau?”

Tuế Hòa không cho hắn đi, ôm vai hắn đè xuống, quy đầu nhanh chóng đi sâu đến cửa tử cung.

Gần như là giây tiếp theo, dương v*t hơi cứng lại lần nữa ngẩng cao đầu.

“Cô… người phụ nữ này, sao không biết xấu hổ thế.”

Cừ Chiêu nuốt sung sướng xuống cổ họng, hắn hôn lên mi mắt ướt nhẹp của Tuế Hòa, “Phải nói ra, đừng khóc, cho cô đây.”

Vành tai hắn rực đỏ.

Tuế Hòa vẫn khóc, cô liều mạng lắc đầu, “Không phải thế…”

Nháy mắt, Cừ Chiêu sầm mặt, bên tai vẫn đỏ bừng.

Tuế Hòa không biết nên giải thích sao, cô chủ động hôn Cừ Chiêu, “Anh tiếp tục cử động đi.”

Lúc này Cừ Chiêu mới vui vẻ lên, hắn đỡ bộ mông đầy đặn, tiếp tục thẳng eo, lại thấy Tuế Hòa yên lặng nhìn hắn.

Thật khiến người ta ngượng ngùng mà.

Cừ Chiêu vốn bắt Tuế Hòa tới đây, là vì cảm thấy, dù sao cuộc đời hắn cũng sắp kết thúc, sao không hoàn thành giấc mộng? Nhưng đến lúc bắt Tuế Hòa về đây, hắn lại tự hỏi, bắt cũng bắt được rồi, chiếm đoạt cô không phải càng tốt hơn sao? Nhưng thật sự làm, hắn lại cảm thấy bản thân muốn nhiều hơn nữa.

Rốt cuộc Tuế Hòa là cô gái hắn nhớ mãi không quên mười mấy năm.

Những người đó xem thường hắn, hắn giết họ, cùng lắm thì dùng mạng bồi thường; Tuế Hòa không xem thường hắn, hắn làm cô, cùng lắm thì dùng cả đời bồi thường.

Nhưng mà, hắn còn mạng để bồi thường Tuế Hòa cả đời không?

Có vẻ mua bán không công bằng, hắn bỗng hơi hối hận.

Cừ Chiêu vứt mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, hắn nâng chân Tuế Hòa, hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”

“… Không có gì.”

Hắn thọc vào rút ra làm bộ ngực Tuế Hòa theo đó đong đưa, Tuế Hòa ngửa đầu, đồ vật trước mặt dần dần mơ hồ, mọi hình ảnh như bị bao kín trong lớp sương mù dày đặc.

Cô cảm giác ý thức của bản thân dần rút đi, hẳn là rất nhanh thôi, cô sẽ có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng kỳ quái thay, cô đột nhiên không nỡ.

Cừ Chiêu bên kia có cô cứu rỗi, có cô yêu thương.

Vậy Cừ Chiêu bên này phải làm sao bây giờ?

Hắn là tội phạm giết người, tính cách cổ quái âm u, sâu trong nội tâm lại như đứa trẻ; hắn là tội phạm giết người, là bởi vì không có người dạy hắn phân biệt đúng sai, gần như tam quan chưa được hình thành; hắn là tội phạm giết người, phải chuộc lỗi cho những sai lầm, cuộc sống đã định trước là một hồi bi kịch.

Ở lần thứ hai Cừ Chiêu bắn tinh, Tuế Hòa lật người đè lên người Cừ Chiêu, cô dùng chút sức lực còn sót lại ghé vào bên tai hắn nói, “Anh đi tìm Triệu Sinh của Triệu gia, ông ấy sẽ giúp anh.”

“Cô đang nói gì thế?”

Tuế Hòa lại cắn một phát lên hai dấu răng chưa tiêu.

Cô nói: “Anh chỉ cần nhớ, cho dù là bao nhiêu năm, em vẫn sẽ chờ anh.”

“Tuế…”

Tuế Hòa lần nữa mở mắt, trong phòng không một bóng người. Cô vuốt ngực thở dốc, không biết bản thân đánh cuộc đúng không nữa…


Có hai Cừ Chiêu thì sẽ có hai Tuế Hòa.


Kết cục đời trước của cô và Cừ Chiêu ra sao, cô không biết, chỉ có thể giúp được đến đó thôi.


Vươn tay lấy di động trên tủ đầu giường, Tuế Hòa bật sáng màn hình, bỗng dưng nở nụ cười.


Ngày 9 tháng 8, 9 giờ sáng, tiết trời trong xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK