Edit: Mina
Giúp đỡ trong miệng Tuế Hòa nói là cha cô sẽ giúp đỡ Cừ Chiêu đến khi tốt nghiệp cấp 3.
Còn nói không phải bố thí, còn nói không phải đồng cảm. Cừ Chiêu cúi đầu, ghê tởm trong dạ dày trào lên, nhưng lúc ngẩng đầu, hốc mắt hắn rưng rưng nước mắt, hắn nói: "Cảm ơn cậu."
Không nên ôm hy vọng xa vời.
Hóa ra Tuế Hòa và những người đó cũng không khác gì nhau, hắn chỉ cần lấy ra những lời dối trá nói với bọn người đó để đáp lại cô là được rồi.
Muốn để hắn lòng mang ơn? Nằm mơ!
Sau khi xuống vòng đu quay, hành trình một ngày này của bọn họ cũng đi tới kết thúc.
Cừ Chiêu và Tuế Hòa đi về phía cổng, lúc sắp rời khỏi công viên giải trí, Cừ Chiêu đột nhiên nói: "Cậu có thể cho tôi vé vào cửa không?"
"Sao thế?" Tuế Hòa vừa hỏi vừa đưa vé vào cổng công viên giải trí cho hắn.
Cừ Chiêu ngượng ngùng cười: "Đây là lần đầu tiên chúng ta tới chơi, tôi muốn lưu giữ nó."
Tuế Hòa mềm lòng, cô cũng không biết đôi mắt mình đang nhìn Cừ Chiêu chứa bao nhiêu dịu dàng.
"Sau này chúng ta có thể thường xuyên tới chơi."
"Một lời đã định?" Cừ Chiêu vươn ngón út ra.
Tuế Hòa vươn tay cùng hắn ngoéo tay, "Một lời đã định."
...
Không biết Tuế Hòa nói với cha cô thế nào, Cừ Chiêu chưa từng thấy người nhà cô, chỉ thấy một tấm thẻ.
Tấm thẻ này là Tuế Hòa đưa cho hắn.
Nói cách khác, bên ngoài nhìn vào, người giúp đỡ Cừ Chiêu là Tuế Hòa, sẽ không ai miệt mài tìm hiểu người sau lưng giúp đỡ Cừ Chiêu là Tuế Tử Đình cha của Tuế Hòa.
Cừ Chiêu không ý kiến gì về chuyện này. Hắn là người được hưởng lợi từ người giàu, không có quyền lựa chọn ai tới giúp đỡ mình.
"Tuế Hòa."
Cừ Chiêu gọi Tuế Hòa lại khi cô đang muốn đưa hắn về nhà, "Tôi có thể không về nhà không?"
"Vì sao?"
"Nơi đó không phải nhà của tôi."
Cừ Chiêu là bị ném bên ven đường, được cha nuôi hiện tại phát hiện khi đang làm việc.
Người cha nuôi này của hắn không có năng lực gì, nhặt Cừ Chiêu cũng chỉ vì muốn tìm con trai kế thừa hương khói mà đúng lúc xuất hiện một đứa bé trước cửa.
Ông ta là người có tính cách rất tùy tiện.
Lúc đi lấy tên cho Cừ Chiêu, ông ta cũng không biết nhiều chữ, trực tiếp ném tấm thẻ trong túi tiền của Cừ Chiêu cho nhân viên, "Cái này." Dù sao ông ta cũng sẽ không gọi tên Cừ Chiêu, gọi thằng nhãi ranh là được rồi.
Nói ông ta không có năng lực cũng không phải nói dối. Thu nhặt đồng nát để kiếm sống nhưng ông ta lại cố tình thích đánh cờ bạc, ngày nào thắng lớn sẽ xuân thu đại mộng(1). Ngày nào thua hết tiền, Cừ Chiêu sẽ thành nơi ông ta trút giận.
(1) Xuân thu đại mộng: Những suy nghĩ không thực tế, vọng tưởng.
Hơn nữa ông ta sẽ chọn nơi bạo hành Cừ Chiêu, chỉ đánh ở những nơi người khác không nhìn thấy, cũng không làm mặt Cừ Chiêu bị thương.
Từ ngày hiểu chuyện tới nay, Cừ Chiêu đã không dùng họ của cha nuôi.
Hiện tại có cơ hội rời đi, sao Cừ Chiêu có thể bỏ qua.
Tuế Hòa nhớ mang máng chuyện Cừ Chiêu được nhận nuôi, cô cũng muốn đưa Cừ Chiêu tới bên người, như vậy càng tiện.
Nhưng Tuế Sơ sẽ không đồng ý. Tuế Sơ là anh trai Tuế Hòa.
"Như vậy đi, tớ sẽ thuê căn hộ gần trường học cho cậu, rồi tìm thêm một người tới chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cậu, được không?"
Cừ Chiêu phát hiện dục vọng của bản thân thật giống cái động không đáy, lòng tham không đáy.
Hắn muốn Tuế Hòa tới quan tâm mình. Sau đó kéo cô xuống vực thẳm, cùng hắn sa đọa.
"Không cần, không cần, tôi ở một mình không sao đâu." Cừ Chiêu nghe thấy hắn nói như vậy.
"Nhưng trước đó, chúng ta có cần phải nói một tiếng với cha cậu không..."
"Không cần!" Cừ Chiêu trở nên kích động, hắn run rẩy, "Tôi không muốn gặp lại ông ta!"
Tuế Hòa vội vàng trấn an cảm xúc của hắn, nói: "Được được được, cậu không cần đi gặp ông ấy."
Lúc này Cừ Chiêu mới bình tĩnh lại.
Đến lúc đó sẽ nhờ ba ba tìm người giải quyết đi. Tuế Hòa uể oải nghĩ.
Có thể mượn tay người khác thoát khỏi con quái vật cha nuôi kia, Cừ Chiêu hưng phấn đến nỗi máu trong người sôi trào.
Hắn dựa vào bả vai Tuế Hòa, cười xảo quyệt.
*
Mọi người ở Gia Vinh đều cảm nhận được Cừ Chiêu thay đổi.
Hắn trở nên tự tin, sạch sẽ, thậm chí là đẹp. Càng quan trọng hơn là, người đứng bên hắn là Tuế Hòa.
Có Tuế Hòa, mọi người rất nhanh tiếp nhận Cừ Chiêu thay đổi... hắn nên có thay đổi, cũng chắc chắn có chỗ nào đó hơn người.
Bằng không sao Tuế Hòa sẽ làm bạn với hắn?
Chuyện này giống như một bước lên trời, cho dù không thấy nhiều ở Gia Vinh, tất cả mọi người khen Tuế Hòa xinh đẹp lương thiện, tất cả mọi người nói Cừ Chiêu là vận cứt chó. Chẳng sợ trong lòng bọn họ sẽ coi thường loại chuyện này nhưng ngoài miệng vẫn sẽ nói vài câu khách sáo quan tâm.
Dần dần, bọn họ sẽ chủ động đến gần Cừ Chiêu. Rốt cuộc thân phận không giống, giá trị con người cũng sẽ thay đổi.
Nhưng Cừ Chiêu không muốn tốn tâm tư nói chuyện với bọn họ.
Hắn chỉ muốn cùng Tuế Hòa ở bên nhau.
Đang lấy lòng một người hữu dụng, hắn cần gì phải để ý đến những người và đồ vật vô dụng?
Bất cứ thứ gì cũng sẽ để lại dấu vết khi thời gian trôi đi, mặt nạ trên gương mặt cũng vậy.
Nó ngày càng dày hơn.
Mà Cừ Chiêu lại giống như không phát hiện, cứ như vậy đeo mặt nạ nặng trịch tới khi tốt nghiệp cấp 3.
————
Tuế Hòa: Gọi tớ là ba ba đi.
Cừ Chiêu: A, người phụ nữ giả dối.
Đúng là Tuế Hòa coi Cừ Chiêu như con trai mình. ( Nhưng dù lớn cũng không có tâm lý gánh nặng tuổi tác, chuyện này chỉ là tạm thời. Sau khi trọng sinh Tuế Hòa sẽ hòa nhập vào cuộc sống của mình, khi đó cô chỉ bao nhiêu tuổi chứ, sẽ không có kiểu lý lẽ tôi sống nhiều năm hơn Cừ Chiêu thì ra vẻ tôi đây hơn người.
Theo quan điểm của tôi, tâm lý con người sẽ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, thời gian chỉ là xúc tác. Nếu cô ấy quay về trước kia, vậy thì cô ấy sẽ phải chậm rãi thích ứng tuổi tác mới.
Ngẫm mà xem, xung quanh đều là học sinh, không muốn trẻ lại cũng không được.)
...Trên đây chỉ là lời biện minh kém cỏi cho trọng sinh quay về tuổi tác cũ của tôi mà thôi. *ôm quyền*
Aiz, mỗi một chương truyện này tôi đều giải thích rất nhiều, như vậy quá mệt mỏi, sau này sẽ không giải thích nữa. Rất nhiều nghi hoặc đều sẽ có giải đáp, từ từ đọc sẽ rõ.
Nhưng có chuyện này vẫn muốn nói ra, cảm ơn mọi người đã đọc.
• 15/07/2018 •
Giúp đỡ trong miệng Tuế Hòa nói là cha cô sẽ giúp đỡ Cừ Chiêu đến khi tốt nghiệp cấp 3.
Còn nói không phải bố thí, còn nói không phải đồng cảm. Cừ Chiêu cúi đầu, ghê tởm trong dạ dày trào lên, nhưng lúc ngẩng đầu, hốc mắt hắn rưng rưng nước mắt, hắn nói: "Cảm ơn cậu."
Không nên ôm hy vọng xa vời.
Hóa ra Tuế Hòa và những người đó cũng không khác gì nhau, hắn chỉ cần lấy ra những lời dối trá nói với bọn người đó để đáp lại cô là được rồi.
Muốn để hắn lòng mang ơn? Nằm mơ!
Sau khi xuống vòng đu quay, hành trình một ngày này của bọn họ cũng đi tới kết thúc.
Cừ Chiêu và Tuế Hòa đi về phía cổng, lúc sắp rời khỏi công viên giải trí, Cừ Chiêu đột nhiên nói: "Cậu có thể cho tôi vé vào cửa không?"
"Sao thế?" Tuế Hòa vừa hỏi vừa đưa vé vào cổng công viên giải trí cho hắn.
Cừ Chiêu ngượng ngùng cười: "Đây là lần đầu tiên chúng ta tới chơi, tôi muốn lưu giữ nó."
Tuế Hòa mềm lòng, cô cũng không biết đôi mắt mình đang nhìn Cừ Chiêu chứa bao nhiêu dịu dàng.
"Sau này chúng ta có thể thường xuyên tới chơi."
"Một lời đã định?" Cừ Chiêu vươn ngón út ra.
Tuế Hòa vươn tay cùng hắn ngoéo tay, "Một lời đã định."
...
Không biết Tuế Hòa nói với cha cô thế nào, Cừ Chiêu chưa từng thấy người nhà cô, chỉ thấy một tấm thẻ.
Tấm thẻ này là Tuế Hòa đưa cho hắn.
Nói cách khác, bên ngoài nhìn vào, người giúp đỡ Cừ Chiêu là Tuế Hòa, sẽ không ai miệt mài tìm hiểu người sau lưng giúp đỡ Cừ Chiêu là Tuế Tử Đình cha của Tuế Hòa.
Cừ Chiêu không ý kiến gì về chuyện này. Hắn là người được hưởng lợi từ người giàu, không có quyền lựa chọn ai tới giúp đỡ mình.
"Tuế Hòa."
Cừ Chiêu gọi Tuế Hòa lại khi cô đang muốn đưa hắn về nhà, "Tôi có thể không về nhà không?"
"Vì sao?"
"Nơi đó không phải nhà của tôi."
Cừ Chiêu là bị ném bên ven đường, được cha nuôi hiện tại phát hiện khi đang làm việc.
Người cha nuôi này của hắn không có năng lực gì, nhặt Cừ Chiêu cũng chỉ vì muốn tìm con trai kế thừa hương khói mà đúng lúc xuất hiện một đứa bé trước cửa.
Ông ta là người có tính cách rất tùy tiện.
Lúc đi lấy tên cho Cừ Chiêu, ông ta cũng không biết nhiều chữ, trực tiếp ném tấm thẻ trong túi tiền của Cừ Chiêu cho nhân viên, "Cái này." Dù sao ông ta cũng sẽ không gọi tên Cừ Chiêu, gọi thằng nhãi ranh là được rồi.
Nói ông ta không có năng lực cũng không phải nói dối. Thu nhặt đồng nát để kiếm sống nhưng ông ta lại cố tình thích đánh cờ bạc, ngày nào thắng lớn sẽ xuân thu đại mộng(1). Ngày nào thua hết tiền, Cừ Chiêu sẽ thành nơi ông ta trút giận.
(1) Xuân thu đại mộng: Những suy nghĩ không thực tế, vọng tưởng.
Hơn nữa ông ta sẽ chọn nơi bạo hành Cừ Chiêu, chỉ đánh ở những nơi người khác không nhìn thấy, cũng không làm mặt Cừ Chiêu bị thương.
Từ ngày hiểu chuyện tới nay, Cừ Chiêu đã không dùng họ của cha nuôi.
Hiện tại có cơ hội rời đi, sao Cừ Chiêu có thể bỏ qua.
Tuế Hòa nhớ mang máng chuyện Cừ Chiêu được nhận nuôi, cô cũng muốn đưa Cừ Chiêu tới bên người, như vậy càng tiện.
Nhưng Tuế Sơ sẽ không đồng ý. Tuế Sơ là anh trai Tuế Hòa.
"Như vậy đi, tớ sẽ thuê căn hộ gần trường học cho cậu, rồi tìm thêm một người tới chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cậu, được không?"
Cừ Chiêu phát hiện dục vọng của bản thân thật giống cái động không đáy, lòng tham không đáy.
Hắn muốn Tuế Hòa tới quan tâm mình. Sau đó kéo cô xuống vực thẳm, cùng hắn sa đọa.
"Không cần, không cần, tôi ở một mình không sao đâu." Cừ Chiêu nghe thấy hắn nói như vậy.
"Nhưng trước đó, chúng ta có cần phải nói một tiếng với cha cậu không..."
"Không cần!" Cừ Chiêu trở nên kích động, hắn run rẩy, "Tôi không muốn gặp lại ông ta!"
Tuế Hòa vội vàng trấn an cảm xúc của hắn, nói: "Được được được, cậu không cần đi gặp ông ấy."
Lúc này Cừ Chiêu mới bình tĩnh lại.
Đến lúc đó sẽ nhờ ba ba tìm người giải quyết đi. Tuế Hòa uể oải nghĩ.
Có thể mượn tay người khác thoát khỏi con quái vật cha nuôi kia, Cừ Chiêu hưng phấn đến nỗi máu trong người sôi trào.
Hắn dựa vào bả vai Tuế Hòa, cười xảo quyệt.
*
Mọi người ở Gia Vinh đều cảm nhận được Cừ Chiêu thay đổi.
Hắn trở nên tự tin, sạch sẽ, thậm chí là đẹp. Càng quan trọng hơn là, người đứng bên hắn là Tuế Hòa.
Có Tuế Hòa, mọi người rất nhanh tiếp nhận Cừ Chiêu thay đổi... hắn nên có thay đổi, cũng chắc chắn có chỗ nào đó hơn người.
Bằng không sao Tuế Hòa sẽ làm bạn với hắn?
Chuyện này giống như một bước lên trời, cho dù không thấy nhiều ở Gia Vinh, tất cả mọi người khen Tuế Hòa xinh đẹp lương thiện, tất cả mọi người nói Cừ Chiêu là vận cứt chó. Chẳng sợ trong lòng bọn họ sẽ coi thường loại chuyện này nhưng ngoài miệng vẫn sẽ nói vài câu khách sáo quan tâm.
Dần dần, bọn họ sẽ chủ động đến gần Cừ Chiêu. Rốt cuộc thân phận không giống, giá trị con người cũng sẽ thay đổi.
Nhưng Cừ Chiêu không muốn tốn tâm tư nói chuyện với bọn họ.
Hắn chỉ muốn cùng Tuế Hòa ở bên nhau.
Đang lấy lòng một người hữu dụng, hắn cần gì phải để ý đến những người và đồ vật vô dụng?
Bất cứ thứ gì cũng sẽ để lại dấu vết khi thời gian trôi đi, mặt nạ trên gương mặt cũng vậy.
Nó ngày càng dày hơn.
Mà Cừ Chiêu lại giống như không phát hiện, cứ như vậy đeo mặt nạ nặng trịch tới khi tốt nghiệp cấp 3.
————
Tuế Hòa: Gọi tớ là ba ba đi.
Cừ Chiêu: A, người phụ nữ giả dối.
Đúng là Tuế Hòa coi Cừ Chiêu như con trai mình. ( Nhưng dù lớn cũng không có tâm lý gánh nặng tuổi tác, chuyện này chỉ là tạm thời. Sau khi trọng sinh Tuế Hòa sẽ hòa nhập vào cuộc sống của mình, khi đó cô chỉ bao nhiêu tuổi chứ, sẽ không có kiểu lý lẽ tôi sống nhiều năm hơn Cừ Chiêu thì ra vẻ tôi đây hơn người.
Theo quan điểm của tôi, tâm lý con người sẽ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, thời gian chỉ là xúc tác. Nếu cô ấy quay về trước kia, vậy thì cô ấy sẽ phải chậm rãi thích ứng tuổi tác mới.
Ngẫm mà xem, xung quanh đều là học sinh, không muốn trẻ lại cũng không được.)
...Trên đây chỉ là lời biện minh kém cỏi cho trọng sinh quay về tuổi tác cũ của tôi mà thôi. *ôm quyền*
Aiz, mỗi một chương truyện này tôi đều giải thích rất nhiều, như vậy quá mệt mỏi, sau này sẽ không giải thích nữa. Rất nhiều nghi hoặc đều sẽ có giải đáp, từ từ đọc sẽ rõ.
Nhưng có chuyện này vẫn muốn nói ra, cảm ơn mọi người đã đọc.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
• 15/07/2018 •