Có lần Chung Vọng tổ chức bữa tiệc.
Anh ta nói luôn miệng trong điện thoại: “Cừ Chiêu, dù sao cậu cũng nên mang theo bạn gái cậu đến cho chúng tớ gặp mặt chứ?”
Cừ Chiêu lặp lại y nguyên câu đó cho Tuế Hòa nghe, Tuế Hòa ở trong đầu lọc lại dáng dấp Chung Vọng, không nhớ ra.
Cô không để ý lắm gật gật đầu, “Vậy thì gặp đi.”
Vậy nên Cừ Chiêu đồng ý.
Lịch hẹn vào thứ Bảy, vào thời gian rảnh của Cừ Chiêu. Hôm đó, việc đầu tiên Cừ Chiêu làm là cùng Tuế Hòa đi mua vài thứ, rồi hai người mới đi đến địa điểm hẹn.
Chỉ thiếu mỗi hai người họ.
Đến lúc nhìn thấy Chung Vọng, Tuế Hòa mới từ từ nhớ ra được gương mặt mơ hồ đó, anh ta vẫn không hề thay đổi, cao cao gầy gầy, thoạt nhìn yếu ớt.
Thấy vẻ mặt Chung Vọng kinh ngạc nhìn cô và Cừ Chiêu tay nắm tay, Tuế Hòa mỉm cười, vừa định lên tiếng chào hỏi Chung Vọng, thì một cái ôm mạnh mẽ xông đến.
“Tuế Hòa!”
Cả người Tuế Hòa cứng đờ, mãi mới thả lỏng ra, cô vỗ vỗ bả vai cô gái đang ôm cô, “Kiều Kiều?”
“Cậu còn nhớ tớ sao! Thật đáng mừng nha!” Liên Kiều Kiều thoải mái, cô ấy hưởng thụ trước ngực Tuế Hòa mềm mại trong chốc lát rồi mới buông cô ra, “Cậu chẳng thay đổi gì, không đúng, cậu xinh đẹp hơn.”
Từ sau khi Tuế Hòa đột nhiên tạm nghỉ học Đại học, Liên Kiều Kiều cũng mất liên lạc với Tuế Hòa, không nghĩ tới có thể gặp lại ở đây.
Hưng phấn vơi đi, nhìn thấy Cừ Chiêu đứng cạnh Tuế Hòa, Liên Kiều Kiều mới phản ứng lại, cô ấy cắn ngón tay, nhìn Tuế Hòa một lát rồi lại nhìn Cừ Chiêu một lát, “Bọn cậu… Hai bọn cậu?”
Tuế Hòa cảm thấy biểu cảm của Liên Kiều Kiều quá khoa trương, híp mắt cười cười, nắm tay Cừ Chiêu nâng lên quơ quơ trước mặt cô ấy, “Bọn tớ giống hai cậu.”
Nói xong đôi mắt ý bảo Đao Đầu phía sau cô ấy.
Đao Đầu mập hơn năm đó chút ít, cười hiền lành, cậu ta sờ sờ ót, hơi ngượng ngùng.
Nhưng lại là Chung Vọng phá vỡ cục diện bế tắc, anh ta oang oang kêu to: “Hoá ra cuộc giao lưu kết bạn tám người năm ấy hai cậu thành đôi?”
Liên Kiều Kiều vỗ tay một cái, “Chính xác!”
Mọi người lúc này mới vào chỗ ngồi.
Lâu ngày gặp lại người quen cũ luôn có chuyện nói không hết. Bữa cơm này rất vui vẻ, Tuế Hòa cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu.
Bởi vì bị dụ uống hai chén, đáy mắt Tuế Hòa đã tràn ra men say, dựa vào người Cừ Chiêu cười ha ha, dáng vẻ ngây thơ vô cùng.
Cừ Chiêu giúp cô xoa xoa ngón tay làm cô ấm người, tựa như chocolate nóng hòa tan, hắn ghé sát vào gò má cô, đôi môi gần như dán lên, “Có phải rất nóng không? ”
“Hì hì, ấm.” Tuế Hòa dịch dịch khuôn mặt, để hắn tự mình kiểm tra.
Cừ Chiêu mân mê trong chốc lát, đưa ra kết luận, “Âm ấm.”
Vành tai và tóc mai hai người họ cọ xát, những người còn lại trên bàn ăn nhìn mà hoảng hốt.
Cừ Chiêu còn có một mặt này sao?
Muốn nói trước đây Cừ Chiêu đối xử hòa nhã với mọi người, đó cũng chỉ xuất phát từ lễ độ, còn như loại dịu dàng này phải từ trong lòng bộc lộ ra ngoài, bọn họ chưa từng thấy.
Chung Vọng sờ cằm, nghĩ thầm, người phụ nữ có thể bắt lấy Cừ Chiêu kia, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Lần đó đi quán bar, anh ta đã biết Tuế Hòa đối với Cừ Chiêu mà nói không hề đơn giản.
Nào có chuyện đưa người ta về nhà ngoài ôm ấp còn phải hôn mặt cơ chứ?
*
Bữa ăn vui vẻ đến đâu cũng phải tan tiệc.
Sáu người chia thành bốn ngả, Cừ Chiêu ôm Tuế Hòa, chào tạm biệt mọi người, ánh mắt bọn họ càng thêm mờ ám, Cừ Chiêu vẫn thản nhiên đáp lời.
Gió đêm hè rất nóng nực, Tuế Hòa dần có lại ý thức, cô nhìn ngoài cửa quán bar ngoại trừ người qua đường cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, ôm cổ Cừ Chiêu hỏi: “Mọi người đi cả rồi?”
“Đi rồi.”
Tuế Hòa cọ hắn, “Cừ Chiêu, em choáng đầu.”
“Anh biết.”Cừ Chiêu sờ sờ cổ cô, “Chờ lái xe tới chúng ta sẽ về nhà.”
Hai người đều uống rượu, không thể lái xe.
Tuế Hòa không biết bị sao, có lẽ rất lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, tối nay cô cực kỳ vui vẻ. Mượn men say, cô đi khập khiễng, ngước mặt nhìn Cừ Chiêu, lại chỉ có thể thấy được cằm hắn.
Cô nhăn mũi, “Cừ Chiêu, anh cõng em đi.”
Cừ Chiêu cúi đầu nhìn cô, thầm nghĩ cô đang trong trạng thái ngà ngà say thích làm nũng như này, thật không biết ngày mai còn nhớ hay không.
Hắn gật đầu, tóm lấy cánh tay cô đang khoác trên cổ hắn xuống, khom lưng, hơi nghiêng đầu, “Lên đi.”
Tuế Hòa cứ như vậy tươi cười đứng thẳng tắp bên cạnh nhìn anh, lòng bàn tay áp đùi, giống tư thế đứng nghiêm. Cô không thật sự say, chỉ choáng đầu thôi, muốn giả bộ để làm nũng một phen, chỉ là không thạo, nhìn cực kỳ ngốc nghếch.
Cừ Chiêu không sốt ruột, vẫn đợi Tuế Hòa bò lên lưng hắn.
Tuế Hòa chọc chọc mặt hắn, thật nghe lời mà, mới nói: “Em lên đây.”
Sau lưng mềm mại ấm áp, Cừ Chiêu đưa tay ra sau đỡ mông Tuế Hòa, dễ dàng đứng dậy, còn nhẩm tính cân nặng.
Nhẹ, dường như không có trọng lượng.
“Sau này phải ăn thêm một bát cơm.”
Tuế Hòa cầm tai hắn, hà hơi, “Không muốn.”
Dưới bụng Cừ Chiêu căng thẳng, chưa kịp nhắc nhở Tuế Hòa không nên trêu chọc hắn, mí mắt đã nhảy dựng, thấy người phụ nữ đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn hắn.
“Chị.”