"Gia Minh! Ta đến tìm chàng đây"
Tóc cô bay phất lên trong cơn gió lớn, cậu Cảnh Minh nhìn xuống chỉ kịp nhìn thấy bộ y phục cô nhẹ nhàng bay lên một chút. Trong màng sương dày kia thật sự không thể thấy nổi gương mặt cô. Cậu đứng nhìn như thế như không tin vào sự thật, mắt cứ nhìn xuống dưới rất lâu, tay chân lạnh toát như cứng đờ lại, một giọt nước mắt rơi xuống mà còn không thể cảm nhận được.
"Hoài Thục "
Đôi môi cậu run run kêu nhỏ, nhưng không gian im ắng ấy thật sự chẳng nghe được cái gì ngoài tiếng gió thổi. Đôi môi cậu run run, đôi mắt mơ hồ nhìn xung quanh.
"Cảnh Minh, tôi nợ cậu"
Một câu nói ngắn gọn cũng đã khiến cậu hiểu ra toàn bộ vấn đề, chị ấy thật sự đã ra đi rồi, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa. Trái tim cậu bỗng thấy trống vắng lạ thường, cảm thấy mất mát lạ thường, tự nhiên trong đầu cậu lại hiện lên một hình ảnh. Lúc cậu chạy vào hang động thì trước mắt toàn vàng là vàng, cậu còn nhìn thấy có hai đứa trẻ cầm đèn lồng đỏ đứng trước mặt, chúng nó hỏi cậu tìm gì, cậu chỉ nhìn hai đứa nó sau đó nói tìm cô.
Tụi nó mỉm cười cái rồi chỉ tay về phía một cái ghế làm bằng vàng sau đó hỏi cậu thích không? Có muốn ngồi lên không? Cậu liền lắc đầu cái rồi nói không thích, chúng nó lại chỉ tay qua bao nhiêu là thứ cậu vẫn lắc đầu. Sau đó là hình ảnh của Hoài Thục hiện lên, cậu không quan tâm gì cả chỉ quan tâm mỗi cô, chúng nó liền mỉm cười cái rồi nói:
"Thứ ngươi tìm có phải là người đó không? "
Cậu gật đầu nhẹ, chúng nó liền nói:
"Nàng ta không thích ngươi. Thay vì tìm nàng ta sao ngươi không biến mình trở thành một người đức cao vọng trọng? Nhìn đi, ngươi sẽ có tất cả những thứ mà ngươi có. Nếu có hết tất cả những thứ này rồi thì ngươi muốn gì cũng được, kể cả cô ta"
"Không "
Cậu trả lời cái rồi nhìn qua cô, cô đang mơ hồ nhắm mắt đứng trước mặt cậu như người còn đang trong mộng, cậu nhìn cô dịu dàng rồi nói:
"Ta không cần những thứ này. Ta không thích. Ta chỉ xin đưa cô ấy ra khỏi đây. Ta sẽ không chạm vào bất kỳ thứ gì ở đây"
"Ngươi chắc chứ?"
Cậu không quan tâm cứ từ từ tiến gần lại cô, hai đứa trẻ đó quay mặt qua nhìn cậu cái rồi nói như nhắc nhở :
"Nếu ngươi còn tiến lại ngươi sẽ rơi xuống vực"
Cậu có nghe nhưng cậu không nói gì, mắt cậu vẫn cứ nhìn đăm đăm vào cô. Sau đó chân cứ không ngừng bước lại, cho tới khi mắt cậu mở ra và nhìn thấy mình đã đứng ngay mép vực. Ảo ảnh lúc nãy có thể là thật, cũng có thể là giả, có lẽ muốn thử lòng tham của con người, cũng có lẽ thử xem trong lòng người đó cái gì là quan trọng nhất. Cậu nhìn xuống vực một lần nữa, sau đó chân từ từ bước lại, nhìn thấy một mảnh vải treo phất phơ trêи vách núi, đó là miếng vải màu đỏ trêи bộ y phục của Ánh Dương, cậu nhìn nó cái rồi nói:
Cậu cảm thấy bản thân không còn nợ nần ai nữa, cảm thấy bản thân cũng chẳng còn lại gì. Họ đi rồi, còn mình cậu ở lại thôi sao?ậu đi lại phía mép vực, đang đi thì phía sau vang lên một giọng nói:
"Ngươi định phụ lòng cô ấy à?"
Cậu đứng lại sau đó quay lại nhìn, thấy một bà già lưng còng chống gậy đi lại. Bà ấy đưa ánh mắt nhăn nheo lên nhìn cậu.
"Cảnh Minh"
Bà mỉm cười cái gọi tên cậu, cậu không biết bà là ai, cũng chưa từng thấy bao giờ. Cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn bà, bà bước lại gần sau đó giơ tay lên sờ mặt cậu.
"Đúng là không uổng công Gia Minh và Hoài Thục bỏ hết tất cả để bảo vệ ngươi"
Nói tới đó khóe mắt cậu cay cay, bà sờ lên gương mặt ướŧ áŧ kia chợt mỉm cười.
"Gia Minh đã dùng hết tất cả thứ hắn có ban tặng lại cho ngươi. Hắn luôn luôn cãi lại lời ta bảo rằng ngươi không phải quả độc. Ta không tin, nhưng đến bây giờ ta đã tin lời hắn, ngươi như một bông sen trắng vậy đó, xung quanh có bao nhiêu bùn ngươi vẫn không bị vấy bẩn, sự hi sinh của Gia Minh rất đáng.
Ngươi đừng suy nghĩ tới việc sẽ chết theo họ, ngươi không biết hắn đã vất vả cực khổ thế nào để cân bằng mọi thứ xung quanh ngươi đâu. Muốn cho ngươi có cuộc sống bình thường hắn đã chịu bao nhiêu đau đớn giày vò, nếu nói cuộc đời ngươi là một khổ hạnh trái đắng thì Gia Minh chính là quả ngọt của ngươi đấy"
Bà nói tới đâu cậu rơi nước mắt tới đó, cậu quỳ xuống sau đó nắm lấy hai chân bà khóc lên dữ dội, cảm giác bản thân đã cố gắng hết sức mình rồi nhưng cuối cùng cảnh tượng nhìn thấy lại là thứ tệ hại nhất. Cả biểu cảm gương mặt cuối cùng khi rơi xuống dưới cậu cũng không thể nhìn thấy được, cậu cảm thấy có lỗi với tất cả, có lỗi với anh mình, có lỗi với cô, có lỗi với cuộc đời này.
"Ngươi không biết Gia Minh đã cố gắng vì ngươi thế nào đâu. Ngươi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được, nếu muốn cảm ơn hắn ta thì hãy sống một cuộc đời có ý nghĩa, khác với phụ mẫu thân sinh của ngươi. Ngươi thấy đấy, họ chết đi nhưng họ không đau khổ, chỉ có những người tham lam lòng đầy toan tính mới cảm thấy đau khổ mà thôi"
Bà quỳ xuống ôm lấy người cậu, sau đó nhìn xa xăm mỉm cười:
"Họ đang rất vui vẻ"
Bà xoa lấy đầu cậu sau đó đảo mắt nhìn quanh, chợt bà nhắm mắt lại thở dài:
"Kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi"
Ngày hôm ấy bà bói điên và cậu trở về, gương mặt cậu trắng bệch hốc hác. Bà đi theo cậu trở về nhà họ Hoàng, bà bảo cậu cùng bà chôn cất sáu thi thể của sáu tiểu thư ấy cho đàng hoàng. Bà và cậu dành cả đêm để làm việc đó, bà bảo sau bao nhiêu năm bị người khác yểm bùa, bây giờ các vị tiểu thư ấy mới được an tán kĩ lưỡng, người âm sẽ rất biết ơn, sau này cuộc đời cậu sẽ được hưởng phước. Bà cùng cậu hì hục cả đêm, sau khi chôn họ xong cậu ngẩn mặt lên nhìn bà, bà nhìn vào gương mặt thanh tú thoát tục sáng ngời kia liền mỉm cười:
"Vầng đen đã biến mất rồi. Số ngươi được thay đổi rồi. Sau này sẽ có một cuộc sống rất tốt"
Bà nói xong nhưng cậu vẫn không hiểu ý bà nói ý nghĩa vầng đen là gì, nhưng cậu cũng không có tâm trạng hỏi. Tối đó cậu và bà trở về, trêи đường đi cậu luôn nhìn xa xăm, sau đó nhìn xuống bà, bà đi chầm chậm chầm chậm. Cậu nhẫn nại đi sau lưng, lát sau cậu mới hỏi:
"Bà lão quen anh ta sao?"
"Ngươi quên rồi à? Ta là bà già ăn mày năm xưa anh ngươi hay bố thí đồ ăn đấy"
"Bà cho ta biết về anh được không? "
Bà đang đi thì dừng chân, sau đó quay người lại nhìn cậu.
"Chuyện đó ngươi quên đi. Hắn biết ta bép xép cho ngươi nghe lại quay lại mắng ta"
Nói xong bà quay lưng đi tiếp, cậu đi sau, trêи đường đi bà có nói bâng quơ mấy câu:
"Ngươi đừng buồn, họ chết đi chính là hoàng thành nhiệm vụ của họ ở kiếp này, ngươi phải vui cho họ mới đúng. Ngươi cũng đã rất tài giỏi rồi, mặc dù ông trời luôn bất công với ngươi, nhưng người như ngươi sau này nhất định sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc. Ta chỉ muốn nói rằng ai sinh ra cũng có nhiệm vụ riêng, nhiệm vụ này kết thúc sẽ đến nhiệm vụ khác được mở ra. Ngươi hiểu không? "
Cậu im lặng đi sau bà, đến cửa nhà bà mới quay lại nhìn cậu rồi cầm gậy gõ vào chân cậu.
"Tạm biệt. Ngươi hãy sống một cuộc đời thật tuyệt vời, để họ cười thật to chứ đừng để họ thất vọng"
Cậu thấy bà quay lưng định đi, cậu mới giơ tay ra không trung cái rồi nói:
"Bà lão, họ...sẽ hạnh phúc cùng nhau có đúng không? Họ sẽ sống hạnh phúc cùng nhau đúng không? "
"Họ chết rồi. Chết một cách rất hạnh phúc. Có duyên sau này sẽ gặp lại thôi"
Cậu ngơ mặt ra sau đó suy tư
"Có duyên sau này sẽ gặp lại sao?"
Bà nói xong thì rời đi. Lát sau bà đã biến mất sau bóng đêm, cậu bước vào nhà sau đó thẩn thờ đi quanh sân, mắt đảo một vòng rồi khụy xuống ôm lấy mặt khóc lên đầy nghẹn ngào.
Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi, cậu ôm lấy trái tim sau đó chống tay xuống nền, đấm mấy cái thật mạnh xuống, đến lúc tay chảy ra toàn là máu. Cậu thở sâu mấy hơi rồi nhìn quanh nhà, nơi nào cũng xuất hiện hình ảnh của Gia Minh và Hoài Thục, hình ảnh hai người họ cứ quẩn quanh trong đầu cậu. Cậu giơ tay lau nước mắt cái rồi đứng dậy, hít một hơi sâu rồi nhìn lên trời.
"Ta sẽ sống hạnh phúc. Không phụ sự kì vọng của hai người, yên tâm nhé!"
Nói xong cậu đi từ từ vào phòng, cậu ngồi xuống ghế rồi trải giấy ra, đôi tay run run cầm bút, sau đó tô tô vẽ vẽ. Vẽ xong cậu nhìn ra ngoài đã thấy trời sáng, mở cửa bước ra ngoài mà thấy đám gia nô nhìn cậu tròn xoe mắt, lễ thành thân hôm qua đang tốt lành thì cậu chạy đi mất. Lát lâu sau tiểu thư Ánh Dương cũng biến mất, cậu nhìn bọn họ cái rồi nói:
"Pha nước ấm, ta muốn tắm"
Họ thắc mắc lắm nhưng không một ai dám hỏi, thế là họ lật đật chạy đi làm ngay. Cậu nhìn vào phòng cái rồi đóng cửa lại, sau khi tắm rửa sạch sẽ cậu thay một bộ y phục mới. Cậu cầm lấy mấy bức tranh rồi đi ra ngoài, đến điện thờ cậu mới dừng chân lại, sau đó bước vào. Cậu kéo bức tranh ra sau đó treo gần cạnh bên tranh vẽ Gia Minh, là tranh vẽ Hoài Thục, cậu mỉm cười cái rồi nói:
"Chúc hai người hạnh phúc "
Nói xong cậu sờ lên bức tranh rồi tựa đầu vào tường, cậu đứng đó rất lâu. Cậu vào từ sáng mà đến xế chiều cậu mới ra, sau khi đóng cửa lại cậu mới bắt đầu khóa cửa, cuối cùng cậu ra giữa sân quỳ xuống và dập đầu lần cuối.
"Tạm biệt "
Nói xong cậu quay người đi một đường thẳng ra ngoài, không ngoảnh lại nhìn cũng không nói thêm gì cả, nước mắt cũng không chảy ra. Cậu quay đi như bỏ lại hết tất cả đau đớn khổ sở, cậu đi như rũ bỏ hết tất cả mọi thứ đến dồn dập trong thời gian qua, và hơn hết thứ cậu rũ bỏ lại chính là tình yêu chưa kịp chớm nở đã vội tắt này. Bông hoa cậu muốn chạm tay đến nhưng lại mãi mãi không thể, rồi ngày hôm nay phải đành lòng từ bỏ hết mà thôi.
"Tạm biệt, thứ tôi yêu nhất trêи đời này, bông hoa xinh đẹp không thuộc về tôi"
Cậu Cảnh Minh rời đi, không lâu sau nhà họ Hoàng cũng dần dần tan rả. Như lúc ban đầu bà Hoàng đã nói, bà sẽ lấy tài sản nhà họ Hoàng phân phát hết tất cả cho những người nghèo, bà muốn Cảnh Minh ở lại giúp bà một tay, cậu cũng không ngăn cản bà mà còn vui vẻ tiếp tay bà. Chuyện thành thân cậu mất tích rồi tiểu thư Ánh Dương biến mất được đồn ra xa, cái lớn nhất mọi người quan tâm nhất vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng Hoài Thục đã biến mất không rõ nguyên nhân. Chuyện ấy kinh động đến rất nhiều làng bên cạnh, cũng như bao nhiêu năm qua, nhà họ Hoàng luôn là nơi bí ẩn khó giải thích một lời.
Mọi người đồn đoán thì cũng chỉ là đồn đoán, chẳng ai biết hết được sự thật bên trong, họ cũng chỉ là đoán mò mà thôi. Cậu giúp bà phân phát gạo phân phát tiền, tiền của nhà họ Hoàng lớn đến độ phát đến mấy tháng trời vẫn chưa hết, bà Hoàng còn bỏ tiền của ra xây sửa bao nhiêu là ngôi chùa. Sau cùng bà mới bắt đầu nói chuyện với Cảnh Minh, bà nói:
"Con trai à, con không buồn mẹ chứ?"
"Không đâu ạ!"
Nói xong bà liền bước vào trong lấy ra một sấp giấy tờ rồi đưa cho cậu.
"Ta có làm gì cũng không quên đi con, từ nhỏ ta đã biết con là đứa trẻ ngoan giàu lòng nhân hậu. Đây là số đất đai của nhà họ Hoàng, mẹ giao cho con. Và cả căn nhà ấy, mẹ đều cho con. Gia nhân con cứ giữ lại, nhưng căn nhà ấy sẽ phải đổi tên, không còn là nhà họ Hoàng nữa, con học nghề y thuật con cứ mở căn nhà đó thành y quán chữa bệnh cứu người, mẹ không phản đối, con muốn làm gì cũng được tùy con, miễn sao sau này con sống một cuộc sống hạnh phúc. Con hiểu không? "
"Mẹ sẽ lên chùa nào ạ?"
"Mẹ sẽ lên một ngôi chùa ở thật xa. Cũng không muốn ai nhận ra mẹ là ai. Sau này có cơ hội mẹ sẽ về thăm con, con đừng tìm hay đi thăm mẹ"
"Cả mẹ cũng rời đi, mẹ cũng bỏ con đi sao?"
Cậu ôm tay bà áp vào mặt mình, bà mỉm cười cái rồi nói:
"Mẹ muốn làm một việc quan trọng. Mẹ nghĩ chỉ có lên chùa tịnh tâm mới có thể yên tĩnh tâm hồn, mẹ sẽ cầu may cho con. Cảnh Minh của mẹ!"
Bà nói xong thì ôm lấy cậu, sau đó vuốt ve tấm lưng cậu.
"Tuy con đã lớn nhưng mẹ biết trái tim con vẫn còn rất yếu mềm, mẹ biết hết, Hoài Thục nó đi rồi, con đừng buồn nữa con nhé. Hết duyên tự rời xa con ạ. Con của mẹ tốt bụng ngoan ngoãn lại nhân hậu, ông trời nhất định an bày cho con một người xứng đáng, cái gì qua rồi nó cũng chỉ gọi là quá khứ, sau này nhớ lại để vui vẻ mỉm cười chứ đừng khóc lóc đau khổ, mẹ sẽ cầu an cho cuộc đời sau này của con được hạnh phúc"