• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó cô ngồi lặng im trong nhà, không hiểu sao hôm nay lại không ngủ được, trong lòng cứ bồn chồn cái gì đó rất khó tả, cô cảm thấy căn nhà này từ hôm nay đã khác với hôm qua một ít, cứ cảm thấy không an tâm, linh cảm hay linh tính gì không biết, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu vô cùng, giống như ai đó cứ nhìn chăm chăm vào mình hoài khiến bản thân bực mình đến nổi. Cô ngồi đó rồi thở dài, nhìn ra ngoài kia, trăng đã nhú lên qua cái vách núi xa xa kia, cô chớp mắt một cái rồi vươn vai. Cô khép cửa lại chuẩn bị đi ngủ, đêm hôm khuya khoắt mất rồi, thức lâu lại sợ gặp ma, vừa khép cửa lại đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bạch...bạch...

Cô nghe thấy mới thắc mắc, quay lại thổi tắt đèn rồi nghe ngóng, nhà này chỉ có con Kim Nhã là khiến cô suy nghĩ nhiều nhất, nghe tiếng động lạ một tý là lại nhớ tới gương mặt nó. Cô áp tai vào cửa nghe ngóng, không biết nó có bị ma nhập không, hay bị gì về thần kinh không, nhưng cái biểu hiện của nó, cộng với cái mùi cô ngửi được trên người nó. Cô có thể chắc chắn, nó sẽ nguy hiểm cho mọi người, cô không muốn suy nghĩ tới tình trạng tệ nhất rằng nó đã chết, rồi ai đó đã bị nhập vào người nó, sống giùm nó, thật không tin được, linh cảm lớn nhất nói cho cô nghe, nó không phải là người nữa rồi, cái giấc mơ hôm ấy, có phải đơn giản chỉ là một giấc mơ không, hay đó là lời cuối cùng con Kim Nhã muốn gửi gấm lại, rằng nó đã chết rồi, và bây giờ Kim Nhã kia là người khác.


Cô vừa nghĩ tới đó thì đã nổi da gà, thật ra có phải bà Dung thật sự đã làm gì nó không, hay chỉ là cô ác cảm với bà ấy, nhưng nếu bây giờ theo dõi con Kim Nhã, tìm hiểu về nó, nếu thật sự liên quan tới bà Dung, có lẽ sẽ biết thêm vài chuyện, đại khái là có liên quan tới nhà họ Hoàng, mà chuyện nhà họ Hoàng thì biết càng nhiều càng tốt. Giống như đi vào một trận chiến, biết càng nhiều về đối phương càng có lợi cho mình.

Lát sau cái tiếng bạch bạch nó im lặng, mà nó chuyển qua tiếng chẹp chẹp, cô có hé cửa ra nhìn nó, nó chỉ nhảy quanh nhà, giờ này ai cũng ngủ hết cả rồi, chẳng ai phát hiện ra, cô lại không muốn cho nó biết, cứ ngồi im lặng như vậy nhìn nó hoài, lát sau mòn mỏi thì cô lại ngủ quên mất. Sáng sớm ra ngoài đã thấy ánh sáng chiếu lên mấy ngọn sào rồi cơ, cô bước ra ngoài nhìn một lượt, chép miệng tiếc nuối chuyện tối qua, đang theo dõi nó thì lại ngủ quên, sáng ra rửa mặt mà còn tiếc nuối, nhưng ngày hôm ấy lại rất yên ắng, chẳng xảy ra việc gì lạ. Con Kim Nhã thì vẫn ru rú trong nhà, cô không lại gần nó nữa, cũng không muốn lại gần nó, cứ im im cho qua, sợ nó phát hiện ra là cô để ý nó, nên cứ giả vờ không quan tâm nó, ấy vậy mà qua mấy hôm sau cô vẫn chưa thấy gì, còn có lúc cô còn tự nghĩ bản thân mình có phải suy nghĩ quá nhiều không. Con Kim Nhã vẫn ngày ngày như thế, tối cô có canh chừng thì chỉ thấy nó nhảy nhót quanh nhà, canh chán rồi cô lại vào ngủ, ngoài ra chẳng thấy có gì lạ, có lần cô thử hỏi bà vú, bà ấy bảo Kim Nhã nó bị mộng du, lâu lâu lại tái phát, nhưng không nguy hiểm gì, vì tường nhà xây cao, vật dụng trong nhà đã cất lên cao hết, nghe bà ấy nói vậy cô cũng cảm thấy bình thường, nếu nó mộng du thật thì thôi vậy, vậy cũng mừng, chứ như suy nghĩ ban đầu thì tội nó lắm.


Cô đang miên man suy nghĩ thì chợt thấy bà vú xách giỏ chuẩn bị đi chợ. Cô thấy bà ấy đấm đấm xoa xoa cái lưng, biết bà mệt mỏi nên cô lại cầm lấy cái giỏ luôn, cô nói:

"Thôi để tôi đi! Bà ở nhà chăm mấy đứa nhỏ đi, tôi không ở chăm tụi nó được đâu. Cậu qua thôn Vĩnh Hà học rồi nên ở nhà chán lắm! Mua cái gì dặn tôi mua luôn cho! Lâu lắm lại chưa được đi ra ngoài rồi! "

Bà ấy nhăn nhó một hồi, biết bản thân chịu không nổi nên đành gật đầu luôn, cô mỉm cười cái rồi xách giỏ ra chợ, bà vú sợ cô ẩu đoảng nên ghi hết ra giấy. Cô cầm tờ giấy ấy liền vui vẻ như chim được thả ra, vui vẻ chạy đi ra chợ, bây giờ tầm chiều rồi nên hay gặp mất bà đi chợ giống mình. Cô có đi sau họ, vừa nghe họ nói chuyện vừa nhìn hoàng hôn luôn, cho đỡ chán.

Vừa vui vẻ thì nghe mấy bà ấy nói:


"Này mấy bà, mấy vụ gần đây mấy bà có nghe không vậy?"

Một bà liền đáp ngay.

"Này, bà đừng nói lại là cái vụ... Ma cương thi hút máu người nhé!"

"Ờ ờ, trời ơi nãy chồng tôi còn không cho tôi đi chợ chiều nữa cơ, nghe nói thôn bên cạnh có một người bị chết rồi! "

"Mà quan còn đang điều tra mà, người đó chết trong rừng kia mà, có nguy cơ bị thú dữ ăn thịt hút máu, loài dơi cũng hút máu đấy nhé, nghe nói đồn bậy bạ là bị quan phạt đấy, tội làm nao núng lòng dân là tội lớn, cộng với tin đồn thất thiệt cũng không nhẹ đâu!"

"Này, tôi nói bà nghe, hôm trước chồng tôi có lên quan hỏi thăm rồi nhé, cái xác đó chết mà khô quắp luôn, nghe người nhà nói mới đêm hôm qua thôi vẫn còn ăn ngủ bình thường, sáng ra đã mất tích, tìm được thi thể ngay hôm đó, chứ đâu xa mà máu bị rút cạn rồi, trên người chỉ có một vết cắn thôi, nếu không phải cương thi hút máu thì là gì? Dơi nó bé tý thế kia, nếu hút thì cũng không đến mức cạn khô, nên làm sao có thể!"
Bà ấy nói như chắc nịch, hòa với giọng điệu hơi sợ sệt, người kia lại nói:

"Thế sao hôm qua tôi nghe chồng nói thấy có một đám dơi ở đâu bay qua làng mình, còn đậu ngay cái đám rừng kia, không phải nó thì còn ai?"

"Không đúng, dơi có hút theo đàn thì dấu răng đã hiện lên khắp người rồi, tại sao chỉ có 1 dấu ngay cổ tay chứ?"

"Làm sao mà lạ thế, tôi nghe nói cương thi hút máu thì chỉ hút ngay cổ thôi mà, sao lại hút ngay cổ tay!"

"Làm sao tôi biết, tôi còn không dám ra đường buổi tối, mấy hôm có người rủ qua chơi bài mà tôi còn không dám đi, thôi tranh thủ đi chợ về sớm đi, nói thôi đã sợ rồi!"

Cô thấy họ cuống quýt chạy đi, cô nhìn theo mà chép miệng, suy nghĩ lời họ nói:

"Cương thi hút máu, bầy dơi?"

Cô xách cái giỏ đi nhanh theo họ, coi họ có nói gì nữa không, nhưng họ không nói, mắt mũi thì cứ ngó liên tục qua hai bên đường, đúng là nhát gan mà. Cương thi thì chỉ xuất hiện ban đêm thôi, nó chẳng nhảy nhót vào ban ngày đâu mà sợ.
Vừa nghĩ tới đó đầu cô chợt chạy qua một dòng điện, nhảy nhót, cương thi, ban đêm, hút máu, dơi...

Tự động cái hình ảnh con Kim Nhã nửa đêm nhảy bạch bạch trong nhà xuất hiện ngay vào đầu cô, cô đứng im tại chỗ, không phải chứ, có lẽ nào lại là nó chứ?

Cô nhìn lại con đường về nhà mình, rồi nhìn lên mặt trời ngày hôm nay, sắp tối tới nơi rồi, phải đi thôi, nhanh về còn kiểm tra xem rốt cuộc cô suy nghĩ có đúng không. Cô đi thoăn thoắt, vừa đến chợ đã nhanh chóng mua rau mua cải, cô mua gấp đến độ không thèm hỏi giá, mấy bà bán chợt thắc mắc hỏi:

"Cô làm gì mà gấp thế?"

Bà ấy lấm lét nhìn rồi chợt nói nhỏ:

"Ở thôn cô có nghe nói tới cái vụ cương thi hút máu người không? Sao chợ hôm nay nó vắng tanh, thôn cô có ai nói chuyện đó không? Có không?"

Cô suy nghĩ lát rồi chợt lắc lắc đầu.
"À không, tại cháu thấy chiều rồi, mua nhanh còn về!"

"Ở đây có ai bán gà không ạ, cháu ít khi đi chợ, không rành lắm nên là..."

"À ở đây thì có nhiều chỗ lắm, mà thôn cô không ai nói gì về vụ cương thi à?"

Bà ấy hỏi lại thêm lần nữa cho chắc chắn, cô vẫn giả vờ lắc lắc đầu, hỏi thử xem bà ấy biết những gì.

"Cháu có nghe gì đâu, mà cương thi gì hả cô?"

Bà ấy nghe hỏi thì liếc dọc liếc ngang, liền thì thầm vào tai cô.

"Nghe bảo gần thôn Đại Cát có xuất hiện cương thi đó, mấy hôm trước nhà người ta bị mất gà quá trời. Gà nhốt trong chuồng sáng ra là mất, ban đầu cứ nghĩ là trộm cơ, nhưng hai ba hôm sau thì ngửi thấy mùi thối, mới phát hiện ra không phải bị người lấy cắp bán hay ăn thịt, mà là bị hút máu rồi quăng xác đi. Xảy ra hai ba ngày gì đó, người ta còn thức canh chua nhưng vẫn bị mất liên tiếp, có cái hôm rằm này là chấn động nhất, chết cả một người cơ, nghe bảo là có cương thi đó, chuẩn bị mời thầy về cúng giải hạn đây, trời ạ bây giờ ai cũng đóng cửa ở nhà, không ai chịu đi chợ cả, cô là người thôn nào mà cô không biết!"
"Thôn Đại Cát ạ, cháu toàn ở nhà may vá, cháu có ra đường đâu, nên không biết gì cả!"

"Mà này, hôm nay đi mua gà không có thì về đi, nghe bảo bị chết hết rồi, không có mà bán đâu, trễ rồi mau về nhà sớm đi!"

Cô gật đầu mấy cái rồi quay ra, thấy chợ vắng tanh thì mới chạy về luôn, nếu thật sự con Kim Nhã này nó là cương thi mà mọi người nói vậy có phải rất nguy hiểm không chứ, bây giờ mấy đứa nhỏ ở nhà với nó, lỡ nó lên cơn thì...

"Ôi trời đất ơi"

Cô chạy như bay ra khỏi chợ, hớt hải chạy về nhà, hôm nay mặt trời chưa lặn mà người làm nông đã nghỉ hết rồi. Cô suốt ngày ở trong nhà, không biết chuyện động trời bên ngoài, chắc bà vú cũng biết, nhưng bà sợ cô và mấy đứa trẻ sợ nên giấu hay sao ấy, hèn gì mấy hôm nay cô canh con Kim Nhã mà chỉ thấy nó nhảy quanh nhà, không động đến người trong nhà, mà là động đến người bên ngoài. Không biết nó còn nhân tính con người hay là nó không thích trẻ con, nhưng bây giờ cô phải quay về nhà gấp.
Cô chạy đến cổng nhà thì liền ngay lập tức mở ra, cô xông vào ngay thì chợt giật mình, con Kim Nhã nó đứng ngay cửa, nó nhìn ra cái rồi đi vào nhà. Cô ôm lên ngực thở mà muốn đứt hơi, bước vào nhà bếp cất hết đồ ăn đi, cô đi vào phòng mấy đứa nhỏ. Cô nhìn thấy Kim Nhã đã đi ra sau nhà rồi mới lẻn vào phòng mấy đứa kia, cô liếc quanh phòng rồi hỏi thăm dò tụi nó.

"Mấy đứa à, dạo này mấy đứa có thấy Kim Nhã lạ không? "

Chúng nó thấy cô vừa thở vừa hỏi gấp, thường ngày chúng nó không quan tâm đến cô đâu, nhưng hôm nay thì khác, cô hỏi chúng nó bằng sự nghiêm túc, ánh mắt cô sợ hãi, khiến chúng nó nhìn sẽ không bỡn cợt nữa, mà nghiêm túc trả lời, giọng có chút run:

"Không có!"

Cô biết hỏi chúng nó cũng như không, nhưng chúng nó ngủ chung với Kim Nhã, nhất định sẽ thấy cái gì đó.
"Kim Nhã có ăn cơm không? "

Cô thấy lần trước mấy đứa này ăn cơm một góc, còn Kim Nhã thì không, nếu nó thật sự là ma hút máu, nó nhất định không cần ăn cơm.

"Dạ không! "

Câu trả lời ấy làm cô không mấy bất ngờ, nhưng nó khiến cô sững sờ.

"Mấy đứa không thấy nó ăn cơm à? Có thật không? "

"Chúng em không quan tâm, kệ nó!"

Nói rồi nó vùng vẫy ra khỏi tay cô, tụm lại với nhau, ham chơi nên không quan tâm cô cho lắm. Cô quay qua kiểm tra mấy cái chăn của tụi nhỏ, ngửi thấy mùi tanh phảng phất qua mũi mình, cô vạch lên cái rồi ngửi, nó phát ra từ đó, và ngay chỗ con Kim Nhã ngủ, trên cái mép chăn còn dính lấm chấm máu khô. Cô nuốt nước bọt cái rồi quay mặt ra ngoài, cảm thấy có cái gì đó lạnh sống lưng, cô liền nhìn ra, thấy con Kim Nhã nó mỉm cười. Cô liền chăm chú nhìn nó, nó liền nhép nhép cái miệng, cô có thể đoán ra, rằng nó nói cái gì, nó nói:
"Mày đã đoán ra rồi à?"

Nó cười hở răng ra, cười cái rất tươi, và nó có cả hai cái nanh, cô trợn mắt lên rồi hít vào một hơi sâu, vậy ra cô đã đoán đúng rồi, thật kinh khủng, nó lại là cương thi, nó thành cương thi rồi, làm sao đây? Làm sao trị nó đây, cô đang miên man suy nghĩ thì nhớ tới cái cô đi chợ lúc nãy..."cương thi chỉ cắn ngay cổ thôi không phải sao? Sao lại cắn vào cổ tay?"

Bây giờ cô đã có câu trả lời, vì con Kim Nhã dáng người thấp bé, nó chỉ đứng ngang hông người ta mà thôi, vậy là lúc hút máu người ta thì người ta vẫn còn sống?

Cô trợn mắt lên rồi nhanh chân chạy quanh nhà, nhanh chân chạy đi kiếm nó, cô thấy nó quay mặt lại nhìn mình, một ánh mắt khiêu khích, nó vừa cầm cái cam vừa đứng đó, cô lấy hết bình tĩnh nhìn nó, nó lấy ngón tay bấu vào trái cam cái rồi đi vào nhà, cô không thể bắt nó lại được, cũng không thể nói cho ai nghe, cậu Cảnh Minh đi rồi, bà vú lại già cả ốm yếu, nghe bảo cương thi về đêm rất là mạnh, lại còn rất nhanh, nếu nó đã đổi từ hút máu gà sang hút máu người, có thể đoán hôm nay chắc chắn nó sẽ hút máu người, nếu nhốt nó trong nhà sẽ nguy hiểm cho mấy đứa nhỏ, nếu để nó ra ngoài lại ảnh hưởng đến người bên ngoài. Cô suy nghĩ tới suy nghĩ lui vẫn không cách nào thỏa đáng, bây giờ mà có bà Hậu ở đây có phải sẽ tốt không, cô vò đầu bức tai cũng không có cách nào cả.
Cô chạy ra ngoài tìm người sau đó nhờ người ta qua thôn Vĩnh Lợi kiếm bà Hậu qua, báo bà qua nhà gấp, cô biết nếu bà Hậu nghe tin cô sẽ qua ngay, nhưng mà khoảng cách hai thôn khá xa nhau, cô sợ lúc bà ấy qua tới đã là sáng của ngày hôm sau, nhưng kệ, có bà ấy thì mới tìm cách trị được con Kim Nhã này. Nếu không nhất định nó sẽ bỏ trốn, hôm nay nó còn ở đây chắc nó nghĩ cô không làm gì được nó nên nó không sợ, cô liền chạy vào nhà ngay, kiếm một sợi dây thừng rồi tìm nó ngay lập tức, mạng người quan trọng, bà vú có ngăn thì cô cũng không thể để nó lộng hành được, nó còn ra vẻ thách đố cô.

Cô chạy vào thấy tụi nhỏ vẫn đang chơi, Kim Nhã ngồi một góc, tay nó giữ cái gì đó, đầu cứ cúi vào góc tường im lặng, cô cầm sợi dây trên tay rồi từ từ tiến lại, nó không động đậy không nhúc nhích gì, chỉ ngồi lặng im, cô vừa giơ tay ra định tóm lấy nó thì cái cửa bật lên kêu cái ầm.
"Đừng chạm vào nó!"

Tiếng bà Hậu hét lên, nó liền quay qua táp một cái vào tay cô, cô giật mình rút tay lại, lùi ra sau mấy bước rồi nhìn nó, nó mỉm cười mà nước miếng chảy ra nhiễu nhão. Cô quay qua ôm lấy tụi nhỏ, lấy cái chăn đắp lên người tụi nó, không muốn cho tụi nó thấy cảnh này, bà Hậu liền chạy nhanh vào, bà cầm trên tay một cây kiếm bằng gỗ. Nó nhỏ và dài cỡ một gang tay, cô nghe một cái cốp vang lên, cây kiếm đâm ngập vào trái tim nó, cô trợn mắt lên cái rồi nhìn bà, bà liền hét lên:

"Mau! Hỏa thiêu, nó sẽ gϊếŧ cả tôi và cô đấy, nó mang mệnh của bà già hóa dơi nhà bà Hoàng đấy, nhanh lên Hoài Thục, nhanh lên!"

Cô vừa nghe tới đó thì thịt da con Kim Nhã đã nứt toàn ra, đầu nó mọc ra cả tóc bạc, lưng nó còng xuống, giống như hình dáng của bà già hôm ở nhà bà Hoàng vậy. Bà ấy như hiện lên trong thân xác của Kim Nhã, mắt nó đỏ lên như mắt dơi, miệng cũng rộng ra như miệng dơi, và răng nhọn nhô ra, có cả cánh và tai dài!
"Dơi à?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK