"Thiếu phu nhân!"
Chợt bên kia vang lên một giọng nói, cô như đứng sững người ra, chợt từ từ quay mặt lại nhìn. Cô thấy A Tỳ vẫn ngồi đó, mắt nó sáng lên tinh anh, gương mặt vẫn còn chút sưng nhưng vẫn ổn hơn lúc chiều.Chẳng hiểu sao lúc ấy cô mong A Tỳ sẽ sống lại, nhưng khi thấy nó ngồi đó, cô lại không tin vào mắt mình, đây có phải là A Tỳ của cô không?
Bất ngờ quá mức khiến cơ thể chưa kịp phản ứng, cô nhìn vào mặt A Tỳ trân trân. Chợt một giọt nước mắt cô rơi xuống, đó là nước mắt chảy ra từ trong giấc mơ khi nãy, bây giờ mới nặng nề rơi xuống.
"A Tỳ à?"
Cô gọi như kiểu còn đang hoang mang nghi ngờ. Lúc ấy gương mặt A Tỳ từ từ ngẩng lên, nó nhẹ nhàng nói:
"Thiếu phu nhân!"
Lúc ấy cô đứng phắt dậy, sau đó tiến lại giường, tay từ từ giơ ra chạm vào gương mặt của A Tỳ, chợt nó mỉm cười. Cô vội rụt tay lại, ánh mắt thăm dò nhìn nó, chợt lấy tay đập vào trán mình, vai cô run lên bần bật, cô nói:
"Tôi biết ngay không phải là A Tỳ! A Tỳ chết rồi!"
Rồi cô bỏ tay xuống nhìn qua bên giường, chợt bà Hậu từ ngoài bước vào. Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, bà nói:
"Cô đã biết rồi à?"
Hoài Thục quay qua nhìn A Tỳ, chợt cô gọi:
"Tiểu thư Hoàng Hoa, là cô đúng không?"
Chợt A Tỳ đứng dậy, thong thả cúi người xuống, vẻ mặt và phong thái nhất định không phải là A Tỳ. Cô nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật này, cô mỉm cười một cái rồi nói:
"Tại sao?"
Cô vừa hỏi xong bà Hậu đã quay qua nhìn cô.
"Cô biết rồi à?"
Cô quay lại nhìn bà Hậu, chợt bà nhìn qua A Tỳ rồi nói:
"Thật ra chuyện này..."
Chưa nói dứt câu cô đã bỏ ra ngoài. Bà Hậu quay qua nhìn A Tỳ, chợt nói:
"Tiểu thư Hoàng Hoa, chỉ là thiếu phu nhân ấy sốc quá thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều!"
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói:
"Tôi biết, tôi cũng không thể ở lại quá lâu, nhưng mà... tôi chỉ muốn về thăm nhà! Một lần thôi cũng được!"
Nói xong bà Hậu liền mỉm cười và dịu dàng đáp:
"Thiếu phu nhân ấy rất thương A Tỳ, nhưng thiếu phu nhân ấy lại có tấm lòng rất nhân hậu nên cô ấy sẽ giúp cô giữ bí mật này thôi."
Cô ấy gật đầu mỉm cười, bà Hậu nhìn ra cửa mà thở dài thườn thượt, lắc đầu cái rồi đi ra. Bà dạo chân bước dọc thềm nhà, mắt nhìn ra bên ngoài, cố tình tìm bóng dáng của cô.
Cô chạy một mạch ra sau nhà, chỗ trồng cây kiểng nên nó hơi âm u. Cô ngồi phịch xuống rồi khóc nức nở, đôi vai run lên bần bật. Bỗng bên kia tiếng chim bay, nó đậu vào gốc cây trước mặt cô rồi từ từ đi lại.
"Này, đồ xấu xí!"
Cô nghe thấy tiếng người thì giật mình, ngẩng mặt lên chỉ thấy một cặp mắt sáng trưng. Cô lau nước mắt cái rồi giơ tay ra, nó nhảy lên tay cô rồi thở dài nói
Nghe giọng nó mỉa mai, cô quăng thẳng nó xuống đất rồi úp mặt xuống gối. Nó té một phát lăn cù cù rồi ngồi dậy vẫy cánh cho văng bụi bẩn ra khỏi người, rồi nó tiến lại gần cô, chui vào chân cô và ngước nhìn lên. Thấy cô cúi đầu xuống khóc thút thít, nó liền ngồi xuống dựa vào chân cô rồi nói:
"Đừng có khóc nữa, A Tỳ chết đi thì cũng là chuyện tốt."
"Tốt cái đầu ngươi! Ngươi làm sao mà hiểu?"
"Cô định cho nó chịu khổ với cô suốt đời à? Chết đôi khi là sự giải thoát đó! Ở đâu tôi không biết, nhưng ở đây chẳng có gì tốt!"
Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
"Sao ngươi biết nó tên A Tỳ?"
"À thì ...tôi luôn theo dõi cô mà... Là tôi nghe cô gọi đó!"
Nó nói giọng miễn cưỡng. Cô im lặng, lấy chân hất nó ra làm nó lăn cù cù ra ngoài.
"Ta muốn im lặng! Ngươi ồn ào quá, đi chỗ khác đi!"
"Cô không nhớ tôi à?"
"Nhớ ngươi? Việc gì ta phải nhớ một con quạ điên như ngươi?"
"Ta điên? Cô đúng thật là... nhưng mà ta vẫn muốn nói cho cô nghe một chuyện."
Vừa nói tới đó, chợt cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Cô nhanh tay tóm lấy con quạ đen nhét vào áo khiến nó chưa hiểu gì. Cô vội nói.
"Là bà Hậu!"
Cô lau nước mắt rồi nhìn bà, bà nhìn quanh một lượt rồi nói:
"Ở đây nguy hiểm lắm, cô về phòng đi! Nhớ là đừng làm như thế nữa kẻo tiểu thư Hoàng Hoa sẽ buồn lắm!"
Vừa nói xong cô thấy mắt bà liếc nhìn vào cổ áo mình nên nhanh chóng gật đầu rồi đi vào ngay, bà vẫn thắc mắc nhìn theo cô. Cô vừa đi vừa lau mặt mũi, thấy bà Hậu đi phía sau nên cô sờ tay vào cổ áo, chợt nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ:
"Tên mất dạy biếи ŧɦái, nó lại chui tọt vào bên trong mình."
Cô thấy bà Hậu tiến lại gần lo lắng hỏi:
"Cô làm sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"
Cô chợt đấm ngực mình một cái, bên trong vang lên một tiếng "éc".
"À không, tôi chỉ là tức ngực mà thôi."
Cô giả vờ nói, nhưng bà ấy lại chằm chằm nhìn vào ngực cô rồi nói:
"Vậy sao? Để tôi kiểm tra xem!"
Bà vừa giơ tay ra thì cô liền thụt lùi lại rồi chạy vào phòng một mạch, đã vậy còn nói với lại:
"Ta về phòng đây, bà về phòng bà đi."
Nói xong bóng cô đã khuất sau mấy cánh cửa, bà nhìn theo mà chợt mỉm cười. Bà giơ bàn tay lên, có những chỗ đen đen ngay cổ tay, nở một nụ cười nhạt nhẽo, thở dài một cái rồi đảo mắt nhìn quanh khu này. Kế đó bà nhắm mắt lại, những hình ảnh của ngày xưa ấy chợt hiện ra: Những năm tháng chị gái của bà còn sống, cậu Gia Minh còn quậy phá, cậu Cảnh Minh còn ở nhà, chăm chỉ học hành đèn sách, những năm tháng chưa có bão bùng dữ dội. Tuy không tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhưng người nhà họ Hoàng rất đông, không khí trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt. Những cuộn phim của kí ức cứ ùa về làm trái tim của bà chợt rung động, nước mắt nhẹ nhàng chảy dài trên gò má. Bà nhớ cái làn gió của những năm ấy, nhớ giọng cười đùa trêu ghẹo các nô tì của cậu Gia Minh, nhớ những cánh hoa đào rơi đầy xuống sân... Nhớ lắm,nhưng mãi mãi cũng không còn cơ hội đó, bây giờ mọi thứ đã khác rồi, khác lắm rồi.
"Gia Minh à! Con leo xuống đi kẻo ngã đó!"
Tiếng bà Hoàng cất lên lo lắng, sau đó là tiếng cười của cậu Gia Minh.
"Mẹ à, con không té đâu! Mẹ né ra đi, con sẽ nhảy xuống!"
Vừa nói xong tự nhiên nhánh cây kêu lên rắt rắt, cậu té nhào xuống dưới, gia nô hét toáng cả lên. Sau đó họ mới thấy người cậu Gia Minh đè lên người cậu Cảnh Minh, báo hại hôm đó cậu Cảnh Minh bị chảy máu tay, hai người họ còn bị lão gia phạt quỳ. Tuy mọi người biết cậu Cảnh Minh đỡ cậu Gia Minh nhưng sợ lão gia giận dữ nên không ai dám nói. Tối đó, đang chịu phạt nửa chừng thì cậu Gia Minh lăn ra ngủ, cậu Cảnh Minh vẫn âm thầm quỳ đó chịu phạt cho đến sáng rồi được thả ra. Sau hôm ấy cậu Cảnh Minh bệnh rất nặng, bà Hoàng có kêu thầy lang đến khám cho cậu, còn trách phạt cậu Gia Minh một trận, nhưng cậu nghịch phá không phải ngày một ngày hai, có la thì cậu vẫn trơ mặt ra đó. Khác với cậu Gia Minh, cậu Cảnh Minh rất hiền, lại còn rất ngoan, nhưng cậu Cảnh Minh là con của vợ lẻ, không có tiếng nói nào trong nhà. Mẹ cậu là thiếp của ông Hoàng nên cậu cũng bị coi thường hơn so với cậu Gia Minh, hơn nữa, thân thế của mẹ cậu Cảnh Minh lại nứt tiếng là gái thanh lâu, là mĩ nhân nổi tiếng nhất ở tửu lầu trên kinh thành, cho dù làm thiếp của ông Hoàng sinh ra con trai, nhưng bà ấy vẫn bị coi thường nhất trong các bà thiếp. Trái lại, bà Hoàng là tiểu thư con nhà quyền quý, lại là vợ lớn của gia đình và bà Hoàng rất yêu thương mọi người, mặc dù có là vợ lẻ hay gia nô trong nhà.
Chẳng hiểu sao hôm nay nhớ lại mà bà lại khóc. Bà lại nhớ chị gái mình và cả cậu Gia Minh, bà lau nước mắt rồi nhìn thêm một lượt, sau đó mới dần bước chân về phòng mình, miệng cười mà lòng cứ quặn đau.
Bóng lưng bà cô đơn lạnh lẽo, bước chân bà nặng trĩu những u buồn, bà rời đi trong lặng lẽ.
Cô đứng trước cửa nhà một hồi lâu mới hít thở sâu. Cô mở cánh cửa ra thì thấy A Tỳ ngồi đó, cô quay lại đóng cửa lại rồi nói:
"A Tỳ... À không, tiểu thư Hoàng Hoa!"
Nói rồi tiểu thư ấy đứng dậy, vẫn là điệu bộ dịu dàng đó, cúi chào cô rồi nói:
"Thiếu phu nhân, tôi biết cô yêu thương A Tỳ, nhưng mà cô hãy nén cơn đau lòng này, coi như là tôi xin lỗi cô!"
Tiểu thư ấy quỳ xuống, cô liền cúi người xuống đỡ cô ấy lên, chợt con quạ thối thò đầu ra nói:
"Hoài Thục à, cô đừng trách cô ấy. Dù sao đi nữa cô ấy cũng không sống quá một tháng, cô đừng làm khó người ta làm gì!"
Chợt tiểu thư ấy bất ngờ, chỉ tay vào mặt con quạ nói:
"Đây là..."
Cô biết không giấu được nữa nên mới cười gượng gạo trả lời:
"Đây là..."
"Tôi là bạn của cô ấy."
"Ai là bạn của ngươi?"
Con quạ ấy chợt khó chịu nói.
"Không là bạn chứ là gì đây?"
Cô không muốn cãi nhau nên lấy tay nắm cổ nó rồi lôi ra ngoài, quăng lên giường, hậm hực nói:
"Ta không làm bạn với một kẻ biếи ŧɦái như ngươi!"
"Ta biếи ŧɦái? Ta chỉ sợ bà ấy phát hiện ra ta nên ta trốn thôi! Biếи ŧɦái chỗ nào hả?"
"Ngươi..."
Chợt thấy tiểu thư Hoàng Hoa mỉm cười, cô liền im lặng đỏ mặt. Cô ấy nói:
"Hai người cãi nhau như những cặp yêu nhau vậy!"
"Cái gì? Tôi mà yêu con tép khô này á?
"Tôi mà yêu con quạ thối tha này á?"
Họ đồng thanh nói, tiểu thư ấy lại một phen cười, sau đó nói:
"Thấy chưa? Cả cãi nhau cũng đồng thanh như vậy!"
Cô cười nhếch mép cái rồi nói:
"Đúng là âm hồn bất tán mà! Đeo bám mãi không thôi!"
"Cô đúng là vong ơn bội nghĩa đấy! Cô..."
Cô nhíu mày lép nhép theo nó, giả vờ nói ngọng trêu chọc nó:
"Là ai đã cứu cô ra khỏi rừng hả? Không có tôi cô đã chết rồi..."
Cô nhái nó xong liền bực mình ngồi xuống, nhắm mắt lại định thần. Chợt nghe thấy tiếng nó cười khúc khích, cô khó chịu gắt lên:
"Đừng có cười, ta vặt lông ngươi bây giờ!"
"Này, đúng là hỗn láo! Ta lớn hơn cô đấy!"
"Mặc kệ ngươi!"
Nói xong cô suy nghĩ gì đó trong đầu, chợt qua qua nhìn tiểu thư Hoàng Hoa nói:
"Lời con quạ thối đó nói... có thật không?"
Chợt cô ấy gật đầu, miệng vẫn còn mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thật ra, tôi chỉ muốn thăm gia đình một lần, muốn xem cuộc sống họ thế nào, muốn được sống thêm một chút, làm nốt những việc còn dang dở, chứ tôi không tham lam làm gì."
"Những chuyện dang dở đó... có cái nào liên quan đến..."
Cô chợt ngừng lại, biết bản thân đã hơi vô tư, hỏi câu không nên hỏi, nhưng tiểu thư ấy lại rất tinh tế thông minh, liền nhận ra cô muốn hỏi gì.
"Đúng vậy! Tôi muốn gặp cậu Cảnh Minh! Chỉ vậy thôi!"
Hoài Thục liền mỉm cười. Thấy trong đáy mắt của tiểu thư ấy lắng đọng lại nhiều cảm xúc, cô lại cảm thấy trái tim được xoa dịu đi rất nhiều, vì ở đây đâu đâu cũng nhìn thấy sự giả trá, đâu đâu cũng thấy được sự lộc lừa. Nhưng nhìn vào mắt tiểu thư ấy, cô mới nhận ra đâu là sự dịu dàng chân thành, sự hiền hậu đáng kính. Cô mỉm cười nói:
"Cô yên tâm, tôi sẽ giữ cho cô bí mật này. Ngày mai và cả sau này, cô sẽ sống dưới thân phận là A Tỳ!"
Tiểu thư ấy gật đầu mỉm cười. Tối đó cô thổi tắt nến, nằm cạnh tiểu thư ấy mà cảm nhận được hơi ấm phát ra từ người này, cô vẫn lan man không ngủ được. Trời sắp sáng rồi,nhưng cô lại không biết qua đêm nay chuyện gì sẽ tới nữa. Cô vẫn còn nhớ lời A Tỳ nói mấy ngày trước, nó lo sợ cô sẽ chết, ai ngờ người chết không phải là cô mà lại là nó, cô quay mặt vào tường, nước mắt lại âm thầm rớt ra, rồi cô thiếp đi vào giấc ngủ. Được một lúc, cô cảm nhận có người giơ tay ra vỗ vỗ vào vai cô, như kiểu người ta hay dỗ trẻ con khóc, cô liền xích lại rồi chúi mặt vào người của người đó, dù không biết đó là ai.
"Nàng đừng khóc nữa!"
Chợt người đó nói vào tai cô, cô cảm giác mình đã tỉnh dậy, lim dim nhìn trong bóng tối, còn ngửi thấy một mùi thơm rất lạ. Cô mở mắt ra rồi ngẩng mặt lên nhìn, thấy người đó nhìn xuống mỉm cười với cô, còn khom người xuống hôn lên mặt cô.
"A..."
Cô cảm nhận sự đau đớn dội lên người, mở mắt ra đã thấy bản thân mình nằm dưới sàn. Cô nhìn quanh thấy A Tỳ nhìn mình mỉm cười.
"Thiếu phu nhân, người mau rửa mặt đi."
Cô xuýt xoa bò dậy, xoa mông rồi ngồi dậy nhìn quanh phòng.
"Tên quạ đó vẫn chưa về sao? Hôm qua quăng nó có một cái mà nó lại bỏ đi chưa chịu quay về à?"
A Tỳ chợt ngồi xuống cạnh, đưa khăn mặt ra cho cô.
Cô lấy lau mặt rồi nói:
"Tiểu thư không cần làm vậy đâu, dù sao ở trong phòng cũng chỉ có hai chúng ta."
"Tôi sẽ thay thế A Tỳ chăm sóc cho cô nên cô đừng xem tôi là tiểu thư nữa. Hãy coi tôi như A Tỳ đi!"
"Không được, cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sao tôi có thể làm như thế chứ?"
Vừa nói xong cô ấy đã giơ ngón tay lên suỵt một cái, lát sau có người đến gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, mời người ra ăn sáng!"
Cô nghe vậy thì nhanh chóng gom y phục chạy nhanh vào bồn tắm, tắm táp xong cô bước ra cho A Tỳ chải tóc. Cô cảm nhận tiểu thư ấy rất khéo, A Tỳ cũng khéo nhưng không khéo bằng. Cô không giỏi mấy cái này nên lại nhờ tiểu thư ấy làm.
Cô mặc y phục chỉnh tề rồi bước ra ngoài, tiểu thư ấy đi phía sau, người khom xuống nhẹ giống như A Tỳ thường ngày hay làm, hoặc có thể nói tất cả gia nô nhà họ Hoàng đều cúi người như thế.
Cô mỉm cười rồi bước đi, vừa bước tới phòng của mấy vị tiểu thư thì chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét thất thanh:
"Ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây nữa! Tối qua ta đã thấy đoàn người rước lồng đèn đỏ đi quanh phòng của ta, ta không muốn chết! Các người thả ta ra, ta không muốn chết! Ta muốn về nhà!"
Chợt cô quay lại nhìn tiểu thư Hoàng Hoa, mặt cô ấy chợt lạnh ngắt tái đi. Cô biết ngày trước lúc tiểu thư ấy chết cũng bị mắc phải lời nguyền này, cô nắm cánh tay của cô ấy rồi trấn an.
"Cô ổn không? Cô cảm thấy thế nào rồi?"
Tuy cô vẫn đang thắc mắc vị tiểu thư kia đang la hét là chuyện gì, nhưng cô vẫn lo lắng cho Hoàng Hoa hơn. Đang đứng đó hỏi thăm thì chợt cô thấy bà Hoàng bước ra từ điện chính, bà liếc nhìn qua phòng của vị tiểu thư đang gào thét kia, sau lại liếc qua cô, rồi ánh mắt bà dừng lại ngay người của A Tỳ nhìn rất chăm chú! Cô thấy bà ấy khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt nguy hiểm nhìn A Tỳ không chớp mắt.