Trong bóng tối có ba người từ từ nhẹ nhàng lướt qua, cô nhắm mắt cái rồi hít hà hơi sương lạnh lẽo. Bà Hậu cầm trên tay một cái hộp bằng gỗ, trong đó là tất cả đồ nghề của bà, bà vừa đi vừa nói:
"Hoài Thục! Tôi vẫn muốn nhắc cô thêm một lần nữa! Cuộc chiến này thật sự không hề đơn giản. Nếu như bà ấy thả bầy dơi ra trong nháy mắt có thể hút hết máu của chúng ta đấy"
"Bà Hậu, hay để tôi đi một mình! "
"Cái cô nương ngốc này, ta nói như thế không phải là vì ta sợ, ta nói vậy là vì ta muốn cô cẩn thận mà thôi"
Cô quay lại nhìn cậu Cảnh Minh, cậu ấy cầm trên tay một cây cung, đeo trên vai một giỏ mũi tên. Cậu nhìn về hướng căn nhà của bà Hà mà gương mặt lạnh lùng, cô nhíu mày cái rồi thở ra mạnh.
"Chúng ta đi thôi!"
Cô đi ra khỏi cửa, mặt trời đã dần lên đến đỉnh đầu. Cô bước nhanh trên con đường lớn, phía xa xa kia cô vẫn nhìn thấy cái chóp căn nhà bà ấy, khuất sau một đám cây rậm rạp.
Nhớ lần đầu tiên bà Hậu dẫn cô vào đấy, cô đã đặt chân vào đó một lần, cũng đã chạm mặt bà Hà một lần. Lúc đó bà ấy mang hình dáng của một bà lão, cô nhếch mép lên cái, bà ấy biến hóa khôn lường. Lúc thì già lúc lại trẻ, cô thật sự không thể biết hình dáng thật sự của bà ấy là như thế nào. Cô nhíu mày cái rồi từ từ tiến lại. Suy nghĩ nãy giờ cũng đã đặt chân vào đến con đường mòn trong rừng. Lá cây khô tự nhiên được một cơn gió thổi qua bay lên tứ tung. Thì ra đây là một khu rừng tre, cô chớp mắt cái rồi nói:
"Bây giờ là ban ngày, chúng ta vào đó xem thử, nếu nó nấp trong đó thì ra tay luôn. Còn không thấy thì phải đợi đến tối"
Bà Hậu gật đầu cái rồi nói:
"Thật ra xung quanh đây là mảnh đất bà Hoàng giành riêng cho bà Hà, một cõi đều thuộc về bà Hà. Chỉ có người trong nhà phạm lỗi hay khiến bà ấy chán ghét mới bị đưa đến đây, quẳng vào cho bà Hà rút xương lột da"
Cô mỉm cười cái rồi nói:
"Bà đã từng vào đó chưa?"
Bà Hậu lắc đầu, rồi bà lại nói tiếp:
"Chưa! Tôi không quan tâm đến bà Hà, nước sông không phạm nước giếng"
Nói xong ai nấy cũng im lặng, đi một lát thì chân đã chợt dừng lại. Cô đứng trước cửa một căn nhà, đảo mắt nhìn quanh thì thấy toàn mạng nhện, bụi bặm bám đầy trên những cái cột mái ngói. Cô nhắm mắt lại rồi dần cảm nhận, một cơn gió cũng không thổi qua, không gian im lặng đến lạ thường. Cô mở mắt ra cái rồi nói:
"Chẳng ngửi thấy gì cả!"
Bà Hậu cũng nói thêm:
"Đúng! Không có mùi yêu khí"
Vừa nói xong cậu Cảnh Minh đã giương cung lên, kéo cái ...mũi tên được căng ra, sau đó bà Hậu biết ý dán một lá bùa vào cây tên. Cậu buông cung tên ra, xoẹt nhanh một phát bắn cái phập vào một cây cột trong nhà. Cô trợn mắt lên cái nhìn bà, xong nhìn cậu, cậu hạ cung tên xuống rồi nói:
Nói vừa dứt câu lá bùa trên cái mũi tên đã nổ lên một cái, cô quay sang nhìn thì chợt nghe những tiếng kêu lích chích vang lên, giống như kinh động lớn khiến cho đám dơi kia bị kinh động. Cô nhìn bà Hậu cái liền sáng mắt.
"Chúng nó ở trong đó!"
"Đúng vậy!"
"Chúng ta có thể phóng hỏa không? "
"Cái gì cũng vậy, phải thử mới biết!"
Cô nghe vậy liền gật đầu, bà Hậu buông xuống dưới đất một cái hộp gỗ. Bà mở nắp ra, cầm lên một lọ vừa vừa đổ nó ra vừa nói:
"Đây là dầu hỏa, một ngọn lửa có thể thiêu rụi cả một căn nhà ba giang, nói gì đến đống gỗ mục đó!"
Nói xong bà đã đứng dậy rút từ trong giỏ ra một cái cung tên của cậu Cảnh Minh, bà ngồi xuống quấn một khúc vải vào đầu tên. Sau đó đổ dầu hỏa lên, bà đưa cho cậu cái rồi nói:
"Cảnh Minh! "
Cậu gật đầu cái rồi nói:
"Tôi hiểu rồi!'
Bà mỉm cười cái nhìn cậu, từ nhỏ Cảnh Minh đã rất thông minh, lại rất giỏi đoán ý người khác. Bà gật đầu cái rồi cậu giương cung ra, bà quẹt que diêm rồi cậu bắn tên ra. Bà cung tay lại phóng que diêm bay theo, cô được một màng mảng nhãn. Tên phóng tới đâu diêm phóng theo tới đó, còn một khoảng nhỏ nữa thôi là tên đâm vào cột, lúc ấy diêm liền chạm vào đầu tên, chỗ quấn vải lúc nãy, phát lên một ngọn lửa sáng rực, rồi phừng lên một cái thật mạnh, cắm tên phập vào cột, ngọn lửa ấy lặp tức tắt ngúm đi.
"Bà Hậu!..."
Bà Hậu nhìn vào cái mũi tên đó chợt nhếch miệng, ngồi xuống đậy cái hộp gỗ lại rồi nói:
"Bà Hà đúng là không ngu ngốc, bà ấy không dễ dàng để ai động đến những con thú cưng của bà ấy đâu"
"Căn nhà này đúng là không thể thiêu được, sáng không thiêu được cũng không thể đợi đến tối được"
Nói xong tay cô đã vội chạm vào cánh cửa, cậu Cảnh Minh giật mình nắm lấy bàn tay cô, cậu nhíu mày rồi lắc đầu.
"Nguy hiểm! "
"Cậu Cảnh Minh! Đừng cản tôi, tôi sẽ đi vào đó xem xem!"
"Chị... Đừng đi. Rất nguy hiểm. Để tôi đi!"
Nói rồi cậu không để cô trả lời, chợt mở cửa chạy vào, còn nói lại một câu.
"Giữ chị ấy lại!"
Bà Hậu thấy cô định chạy theo thì nắm lại, bà lắc đầu cái rồi nói:
"Đừng khiến cậu ấy phân tâm!"
Cô dừng chân lại, mắt nhìn vào trong rồi lo lắng thở dài, cô nóng lòng đến nổi nhón gót chân lên. Bà kéo cô ra rồi hai người đứng đó chờ, đợi rất lâu sau cũng không nghe thấy gì. Cô càng lúc càng nóng lòng, tay nắm vào cánh tay bà Hậu nôn nóng.
"Chúng ta đi xem đi! Cậu Cảnh Minh còn chưa lành vết thương đâu!"
Cô nói xong bà lại giữ cô lại:
"Chúng ta đã chọn tin cậu ấy thì nhất định phải nghe lời cậu ấy, cô đừng quá nóng vội, không sao đâu!"
Cô nghe bà nói vậy thì cũng chỉ là nghe, cô tự suy luận ra cũng có thể biết mức độ nguy hiểm là như thế nào, cô đâu phải trẻ con, đám dơi đó lại là loài chỉ hút máu, cậu Cảnh Minh bị thương nặng vết thương vẫn chưa hồi phục, thử hỏi khi lũ dơi đó mà ngửi thấy thì nó sẽ thèm khát điên cuồng lên đến mức nào? Lúc nãy cậu Cảnh Minh giương cung tên ra thôi mà cô đã thấy sự run rẩy trên cánh tay cậu. Cô nhắm mắt lại cái rồi nói:
"Bà Hậu, cậu Cảnh Minh sống có tình với tôi thì tôi không thể nào bất nghĩa với cậu ấy được. Tôi không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn thế này, tôi thật sự không nỡ lòng nào"
Nói rồi cô phủi cánh tay bà ấy ra cái dứt khoát, bà định kêu nhưng không, bà không thể chạy theo hay kêu lại, bà biết bây giờ ba người mà chạy vào hết thì chẳng khác nào lại gom vào chết chung một đám. Đứng canh cửa cũng là một phần bảo vệ hai người họ rồi. Bà nhìn vào cái rồi đảo mắt nhìn quanh quắt, khu rừng im ắng lạ thường, cả một tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.
Hoài Thục chạy bạc mạng vào trong, vừa chạy vừa kêu:
"Cậu Cảnh Minh. Cậu Cảnh Minh. Cậu có ở đó không? "
"Cậu Cảnh Minh, cậu Cảnh Minh! "
Cô cứ chạy qua một đoạn lại gọi thêm một lần, lát sau khi đã mồ hôi nhễ nhại trên trán rồi vẫn kêu. Nhưng lại không được đáp hồi bất kỳ cái gì.
Sau đó đang suy nghĩ thì nước mắt cô chợt rơi xuống, cô nhìn xung quanh, cả một động tĩnh cũng không nghe được. Không biết cậu có xảy ra chuyện gì không? Cô đang rối loạn nhìn quanh thì chợt có một cánh tay đầy máu giơ ra, kéo cô vào một cánh cửa. Cô hốt hoảng nhưng không hét lên, mở mắt ra trừng trừng nhìn, sau đó thấy cậu Cảnh Minh áp sát mặt vào mặt cô, tay cậu bịt miệng cô, cậu thở gấp gáp phả vào mặt cô, chợt dòng máu đỏ chảy từ trán cậu chảy xuống dưới cằm. Mắt cô đảo quanh, người cậu toàn là máu, cậu buông tay ra khỏi miệng cô, nói nhỏ:
"Chị đừng ra khỏi phòng. Nhất là đừng ra"
"Cậu bị thương rồi"
Cậu mỉm cười cái rồi gật đầu, cậu nói:
"Chúng ta là người thường, nên ai cũng sẽ bị thương. Chị đừng lo lắng. Tôi nghĩ ra được một cách có thể không khiến chị gặp nguy hiểm"
"Chúng ta quay về đi"
"Chị dâu. Tôi dặn chị đừng vào đây mà. Sao chị lại vào?"
"Tôi rất lo cho cậu. Tại sao cậu lại bị thương? "
"Hỏng bét rồi. Mau lên"
"Cái gì hỏng?"
Cậu quăng cung tên xuống đất rồi không khách khí bế cô lên tay, cậu gấp gáp chạy ra khỏi phòng. Cậu một đường chạy thằng ra phía sau, cậu chạy ra cả khu rừng, đặt cô xuống rồi nói:
"Mau rời khỏi nơi đây. Chị yên tâm đợi tin, tôi nhất định sẽ phóng hỏa nó cho chị"
"Nhưng cậu bị thương rồi"
"Không phải là tôi. Chị đừng nói nữa.Mau lên. Trốn càng xa càng tốt, tối tôi sẽ nhờ bà Hậu tìm chị. Đừng quay lại nhà. Đi về hướng Tây có một gốc cây to rỗng ruột, có thể trú được tạm thời"
Cậu nói xong thì vội vàng chạy đi, cô kêu theo
"Nhưng mà..."
Cậu quay lại vẻ mặt hốt hoảng đưa ngón tay lên miệng, suỵt một cái rồi nói:
"Mau chạy đi"
Nhìn máu tươi rơi từng giọt xuống má cậu mà cô không kiềm được lòng, cô nhíu mày cái rồi nói:
"Tôi sẽ chờ cậu quay lại"
Cô nói xong liền chạy khỏi đó, vừa chạy cô vừa nhớ tới lời bà Hậu nói:
"Chúng ta chọn tin cậu ấy thì phải nghe lời cậu ấy"
Rồi lời cậu chợt vang lên trong đầu cô.
"Chị quên rồi. Tôi chưa bao giờ làm gì tổn hại đến chị, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tổn thương chị"
Cô vừa chạy một đoạn xa thì chợt dừng chân, một tiếng thét vang lên kinh hoàng, cô trợn mắt lên rồi dừng chân lại, tiếng thét đó phát ra từ ngôi nhà của bà Hà. Và tiếng hét đó nghe qua rất giống với tiếng của bà Hoàng.
Cô run run đôi môi, chợt nhớ lời cậu nói, cậu nói sẽ phóng hỏa nó, nhưng lại nói không phải tôi...vậy là sao? Cô đứng nhìn một lượt, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chớp mắt cái lại càng thêm bất ngờ, sau tiếng hét đó là khói bốc lên nghi ngút. Căn nhà bà Hà đang dần cháy lên rất dữ dội, cô lẩm nhẩm trong miệng, nhưng chưa thành câu đã có ai đó nắm lấy cánh tay cô, kéo mạnh về phía trước, cô quay qua thì thấy bà Hậu, bà ấy đổ mồ hôi nhễ nhại vừa chạy vừa nói:
"Mau rời khỏi đây. Bà Hoàng tức giận nên phóng hỏa nhà bà Hà rồi"
Cô nghe bà Hậu nói xong mới bắt đầu nghiệm ra một chân lí, đó chính là cậu Cảnh Minh bị thương nặng là cậu cố tình. Cậu cố tình để bầy dơi ấy làm tổn hại cậu, cậu muốn khơi dậy lòng thương con của bà Hoàng, cậu muốn mượn tay bà Hoàng thiêu rụi căn nhà đó, vì cậu biết bà Hậu và cô không thể làm được việc này.
Cô vừa chạy theo bà Hậu vừa suy nghĩ, chắc cậu phải tổn thương đến mức nào đó quá khủng khiếp nên bà Hoàng mới điên loạn như vậy. Có khi nào cậu Cảnh Minh sẽ bị tổn hại đến tính mạng không? Cô tự hỏi bản thân mình, sau đó là đến lúc trái tim cô đau lên một phát.
"Bà Hậu à không xong rồi"
"Cô làm sao thế?"
"Tôi khó chịu quá"
Cô ngồi xuống rồi ôm lấy lồng ngực mình nói, sau đó bà Hậu đảo mắt cẩn thận nhìn quanh, bà ấy nói:
"Bà Hoàng đột nhiên xông vào nhà bà Hà, may là tôi nấp đi kịp thời. Không hiểu sao bà ấy lại ra tay phóng hỏa căn nhà bà Hà không biết, thiêu rụi cả đám dơi khổng lồ của bà Hà rồi"
"Vì cậu Cảnh Minh đó. Là vì bản năng làm mẹ của bà ấy trỗi dậy, bà ấy làm bất cứ cái gì đến cuối cùng cũng là muốn cậu Cảnh Minh được thứ tốt nhất, nên bà ấy không quan tâm bà Hà nghĩ gì hay sẽ làm gì, mà cái bà ấy quan tâm thật sự là cậu Cảnh Minh. Từ đầu tôi phải đoán ra vấn đề rồi chứ. Cậu ấy lấy tính mạng ra chỉ để khiến bà thiêu rụi căn nhà đó, vì tôi muốn làm như thế. Là tôi ngu dốt nên tôi không biết cậu sẽ làm như thế"
"Hoài Thục! Tôi cũng không ngờ rằng chuyện sẽ xảy ra như thế Chuyện đã xảy ra rồi"
Chợt cô bất ngờ nắm lấy cánh tay bà, cô nói:
"Hình như bà Hà đã rời khỏi căn nhà đó rồi"
"Cô yên tâm đi, bà Hà đi rồi nhưng chắc chắn bà ấy sẽ nhanh chóng quay lại, căn nhà bà ấy bị bà Hoàng thiêu thì làm sao mà không quay lại được"
"Bà Hậu, bà quay lại nhà họ Hoàng đi, tôi sẽ trốn ở gốc cây phía bên kia, tôi đã được cậu Cảnh Minh dặn dò như thế, bà quay lại xem cậu ấy thế nào đi"
"Được, dù sao tôi ở cạnh cô cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ, tôi sẽ quay lại nhà chăm sóc cậu Cảnh Minh, cô yên tâm bà Hạnh đã chết rồi. Bà ấy biết cảm giác chết đi sau đó nương nhờ xác của người khác không dễ dàng gì, vì thế bằng mọi giá bà ấy sẽ không để cho cậu Cảnh Minh xảy ra chuyện đâu. Cô yên tâm, còn có tiểu thư Ánh Dương luôn hết lòng yêu thương cậu, căn bản nhà đó người yêu thương cậu ấy đều không phải người bình thường, vì thế không phải lo, Cảnh Minh yêu thương cô như vậy không lẽ nào lại chết bỏ cô đâu"
"Bà đừng nói như thế nữa, mau quay lại đó đi"
"Được! Hãy bảo trọng, tôi sẽ tìm cách quay lại đây trước tối nay, sẽ tìm cách mang cô trở lại nhà"
"Được!"
Nói xong bà Hậu đã vội vàng rời đi, cô ngẩn mặt nhìn lên trời xanh rồi chấp tay lại khẩn cầu. Vừa khấn xong đã nghe thấy tiếng vỗ cánh lạch bạch phát ra, cô giật mình mở mắt nhìn, còn tưởng con dơi nào chạy thoát ra khỏi nhà. Cô bất ngờ nhìn thấy quạ đem đậu trên một nhành cây gần đó, cô vẫn không xác định được đó có phải là Gia Hào không hay là một con quạ lạ, cô thăm dò lại gần, gọi tên nó:
"Là ngươi phải không? Gia Hào? Là ngươi đúng không? "
Cô bước lại gần, mắt nó nhìn đăm đăm vào cô, chợt bay lại đậu lên vai cô.
"Là ta! Đúng thật là...cô còn không nhớ nổi ta sao?"
"Quạ đen, ngươi mau giúp ta bay về nhà họ Hoàng đi!"
"Làm gì?"
"Xem xem cậu Cảnh Minh rốt cuộc bị thương có nặng không? Ta rất lo cho cậu ấy"
"Còn cô? Ta ở đây là để cùng cô quay lại nhà họ Hoàng, bỏ cô ở đây một mình làm sao ta yên tâm được?"
"Nhưng mà... "
"Thôi nhưng nhị đi, ta không thể để cô ở đây một mình được, sớm muộn gì bà già dơi đó sẽ quay lại đây, ta có theo dõi bà ấy. Bà ấy biến thành người đi qua nhà của A Tỳ đó, nhưng bà ấy đã quay lại đây rồi, cô mau theo ta, đi trốn thôi"
"Bà ấy biến lại thành người rồi sao?"
"Đại tiểu thư. Tháng này là tháng mấy rồi? Là tháng mười một rồi, bà ấy chỉ mất trái tim tháng mười thôi. Bà ấy hồi sinh rồi, cô mau chóng quay lại nhà họ Hoàng tìm bài vị của vị phu nhân tên là Đức Hạnh đi. Có bài vị đó cô mới nắm thóp của bà ta được, tất cả hồn vía đều được bà ấy cất trong đó"
"Ta không thể quay lại đó nếu không có bà Hậu!"
"Không có bà Hậu nhưng cô có ta! Ta đã bao giờ bỏ rơi cô đâu!"
"Ngươi..."