"Dơi sẽ mù khi thấy ánh sáng!"
Cô nghiêm túc nói với bà, bà liền mỉm cười nhíu mày.
"Nhưng thính giác đạt trình độ không cần mắt vẫn có thể soi đường và săn mồi được đó!"
"Nếu làm nhiễu âm thanh thì sao?"
Cô vừa nói vừa nhìn bà Hậu chăm chăm, bà ấy bắt đầu suy nghĩ về lời nói của cô.
"Cô nghĩ nó sẽ thành công sao?"
"Tôi không chắc, nhưng hầu như ngày trước người ta hay dùng cách đó để xua đuổi loài dơi, có lần ba tôi đi vào một hang động trú ẩn qua đêm, đã dùng tiếng động và ánh sáng để đuổi dơi đi. Nếu chúng ta thử, nếu thành công, thì sau này sẽ nắm được nhược điểm của bà ấy, còn không... "
"Không thì sao?"
"Không sao, sẽ thành công mà thôi!"
Bà Hậu nhìn cô mỉm cười, bà ấy gật đầu cái rồi nói:
"Được, nghe theo cô, dù sao đó cũng là chính kiến của cô, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô, dù sao sau này không có tôi. Cô cũng tự đưa ra quyết định riêng cho mình!"
Bà nói câu đó xong thì mỉm cười, cô cũng gật đầu cái rồi nói:
"Bà cứ để cô ấy và Kim Nhã ở lại đó, đừng thiêu họ, tôi biết một cô nương liễu yếu đào tơ như cô ấy sẽ sợ lửa lắm, nên bà đừng làm thế!"
Cô từ từ quay lại nhìn cái quan tài, bỗng lòng cô cảm thấy có cảm giác lâng lâng, thấy được ánh mắt của cô, toát ra sự nhân hậu nhưng buồn bã. Bà chợt liếc nhìn thẳng vào mắt cô, bà hỏi:
"Cô thương tiếc cho cô ấy mặc dù chưa quen biết được bao lâu, vậy lần trước chuyện của tiểu thư Huệ, cô lại mảy may không chút động lòng? "
Cô mỉm cười khi nghe câu nói đó của bà, chợt cô im lặng rồi nói:
"Chẳng hiểu sao nữa, tôi chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương vì tâm hồn cô ấy méo mó, chứ chuyện sống chết của thế gian. Tôi không dám xía vào, nói thật, tôi muốn cứu cô ấy, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy sẽ bị nhà họ Lê coi thường, khinh rẻ và đày đọa, sống mà còn khốn khổ hơn cả chết. Vậy tôi còn ngăn cản lại làm gì, cho cô ấy cơ hội được làm lại kiếp sau không tốt hơn sao. Tội ác của cô ấy cũng không bị người đời khui ra, thà cho cô ấy tấm thân trong sạch chết đi, còn hơn sống mà người đầy nhơ nhớp, bà nghĩ cái nào tốt cho cô ấy hơn?"
Bà Hậu liền cười nhẹ, trong ánh mắt cô có một sự kiên cường bất khuất, nhưng lại pha lẫn vào một ít sự sự dịu dàng, và rất nhiều sự nhân hậu ấm áp. Bà đã từ từ thấm được câu hỏi, tại sao bà bói điên kia lại cho cô đôi mắt âm dương này, vì đôi mắt này quá đẹp, nó đẹp theo kiểu một thánh mẫu. Tuy ấm áp nhưng rất mạnh mẽ, bà mỉm cười rồi gật đầu. Cô liền bước ra khỏi cửa, ngó mắt nhìn quanh, cô liền hô to lên:
"Người đâu?"
Vừa nghe cô hô lên liền có vài người đi ra, cô liền nhìn họ nghiêm nghị nói:
"Mau đưa người ra cái ao ngoài kia, tìm cho ta một ít đồ vật!"
Bọn họ vừa nghe đã mắt tròn mắt dẹp nhìn, cô liền nghiêm nghị nói tiếp:
"Còn đứng ngay ra đó?"
"À dạ dạ!"
Bọn họ liền nhanh chân đi ra ngoài cái ao nước đó, cô cũng đi theo họ, cô giơ tay ra ngăn họ lại, nhìn mặt hồ một lúc rất lâu mới bắt đầu liếc mắt nhìn quanh, mặt hồ êm ái thật, gió thổi tóc cô bay tán loạn mà mặt hồ vẫn không gợn một chút sóng nào, cô mỉm cười cái rồi thầm nói:
Vừa nói tới đó cô đã cầm bừa một vật trên tay một người đứng đó, quăng xuống mặt hồ, vừa lúc ấy thôi bỗng trên mặt hồ đã hiện lên một cái lốc xoáy nước, nhanh chóng nuốt chửng cái vật được thảy xuống đó. Mọi người trên đó giật mình thản thốt, ai nấy đều quay qua quay lại nói thì thầm vào tai nhau. Cô đứng đó lặng im một lát rồi nhìn chăm chăm vào mặt nước, có lẽ tiểu thư Ân Tình vẫn còn dưới đó, cô ấy chết do nước, không phải bây giờ đã hóa thành quỷ nước rồi chứ? Cô suy nghĩ tới đó thôi đã giật mình lùi lại, dưới nước đang êm thì bỗng có một gợn sóng. Cô thấy có một cái gì đen đen phất phơ trong nước, cô chớp mắt cái rồi nhìn cho kĩ, vừa chớp mắt cái mà đã nghe một cái đùng.
Một thanh niên từ trên bờ tự nhiên lại nhảy xuống nước, cái lốc xoáy hiện lên ngay lập tức, như một cái máy xay đất, mọi người trên bờ ai nấy đều hét lên inh ỏi. Mọi người thản thốt nhìn thân xác thanh niên kia bị cái lốc xoáy nước tựa như mềm mại nhưng lại không mềm mại này, bị nó xay nát người ra, thậm chí nhanh đến độ mọi người chỉ cần hét lên một cái, thì mặt hồ đã đỏ au màu máu.
Mùi tanh dội lên ngay lúc đó, nhanh đến độ ngay cả tiếng la của người đó, cô cũng chưa kịp nghe, cô trợn mắt lên rồi nhìn vào mặt hồ. Cô không biết tiểu thư Ân Tình này có liên quan gì tới bà Dung hay không, nhưng thật lòng mà nói, cô nghi ngờ bà Dung lại là người đứng phía sau giật dây. Tiểu thư Huệ là con rối, Kim Nhã là con rối, con Oa làm con rối, và bây giờ là tiểu thư Ân Tình, nhưng tất cả những con rối này, đều nhắm vào một mình cô.
Cô mím môi cái rồi xua mọi người ra phía sau hết, sau cái lốc xoáy đó lại là một mặt hồ trở nên im ắng, như chưa từng có gì xảy đến. Mọi người ai nấy mặt mũi xanh như tàu lá, chưa có lệnh của cô, họ có sợ hãi cũng chưa dám chạy đi. Thấy mặt mọi người đã tái hết, cô trông thấy cũng tội tội, cô liền nói:
"Mọi người vào mời bà Hậu ra cho ta, rồi ai về nhà nấy, mau lên, chuyện này không được phép nói ra cho ai nghe!"
Bọn họ vâng vâng dạ dạ. Nghe được câu nói đó họ mừng chạy như sắp chết, họ chạy ào ào vào nhà.
Lát sau cô quay lại nhìn vào lòng hồ thêm một lần nữa, ánh mắt cô sắc sảo, đôi môi cương nghị, gương mặt cô chứa đầy sự giận dữ, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn, cô nhíu mày lại rồi nói:
"Ân Tình! Theo con đường ma đạo, tu luyện để được đầu thai lại không làm, lại muốn làm quỷ, chỉ để hại người và trả thù sao?"
Cô vừa nói xong, một cái xác đang trôi lững lờ giữa lòng hồ chợt dừng lại, sau đó tiếng cười mang dại được phát ra. Tiếng cười đó làm mặt nước nổi lên cả bong bóng, như nước đun sôi trong nồi, chợt cô lùi lại một bước.
Cô liền nói:
"Cô càng phùng mang trợn má, càng muốn làm tôi sợ, chứng tỏ cô càng yếu thế hơn thôi. Đừng hại người vô tội nữa, chẳng hay ho gì cả. Nếu muốn làm tôi sợ, hay làm cái gì đó hay ho hơn đi. Thay vì làm mấy việc làm này khiến tôi càng thêm kinh tởm về cô hơn mà thôi, hãy chứng minh rằng bản thân cô đáng được sống hơn tôi đi. Một con người vừa ích kỷ, chết đi lại làm một con ma xấu xa, cô có cảm thấy phụ mẫu sinh ra cô là một sự thất bại không? "
Cô quát lớn, lời nói càng lúc càng phẫn nộ, dưới ao chợt nổ lên một tiếng thật lớn. Tất cả nước đổ lên cao như một cơn sóng thần, cô té nhàu xuống đất. Một tấm vải màu vàng rực cháy chợt phóng qua trước mặt cô, chợt cô nghe thấy giọng nói gấp gáp:
"Hoài Thục, cầm lấy, dán vào trán cô ta!"
Cô vừa nghe bà nói thế, tay chộp ngay cái lá bùa ấy, giơ ra chấm một phát vào không trung. Trước mắt cô toàn là nước, vừa giơ lá bùa ra nước như chạy ngược về phía sau, cô đứng dậy chạy theo nó.
"Theo nó Hoài Thục! "
Bà Hậu hét lên, cô chạy càng lúc càng nhanh, nước như một con thỏ trắng, né tránh tay cô như né móng vuốt của con sói. Bà chợt đưa tay lên bấm bấm, bà trợn mắt lên cái rồi hét:
"Đứng lại!"
Cô vừa nghe xong đã theo lời bà ngay, cô đứng lại. Sau đó cơn nước kia chợt cái ào một phát, nó rơi xuống đất hết. Trước mặt cô là cơ thể đang treo lơ lửng của tiểu thư Ân Tình.
Tay cô giơ ra, tay cô ấy thì đặt ngay cổ mình, tựa như chỉ một cự li ngắn nữa thôi mạch máu trên cổ của cô sẽ bị xé nát bởi cái móng vuốt đó. Cô chớp mắt cái rồi thẫn thờ nhìn, cô ấy liền mỉm cười:
"Tiến lại đây!"
Bà Hậu liền giơ tay ra, trong tay áo bà bay ra một sợi chỉ đỏ, sợi chỉ ấy quấn quanh eo Hoài Thục rồi lôi cô ấy trở lại ra phía sau. Bà giơ thêm tay nữa, trong đó bay ra sợi chỉ màu đen, và nó tiến sát gần lại chỗ tiểu thư Ân Tình. Nó muốn truy đuổi tiểu thư ấy, sau đó một khắc nhỏ nhoi, tiểu thư Ân Tình đó đã nhảy xuống ao. Để lại gương mặt bà Hậu còn tái xanh tái đỏ, bà nắm áo cô cái rồi thở gấp. Cô nhìn vào sợi chỉ đỏ trong tay áo bà, mặt bà tái đi theo kiểu mất máu, cô nhìn kĩ hơn mới bắt đầu lạnh sóng lưng, cô lấp bấp nói:
"Là gân máu của bà!"
Đó không phải sợi chỉ bình thường đó vốn dĩ là một sợi gân máu. Nhìn thấy sợi dây dùng để bắt tiểu thư Ân Tình đã đứt ra từng sợi, cô mới bắt đầu cảm thấy sự việc đã dần trở nên nghiêm trọng như thế nào.
"Bà Hậu à...!"
"Hoài Thục à...quay về, mau lên!"
Bà cố gắng gượng níu tay cô, đôi mắt cứ nhìn vào nhà, bảo cô phải vào nhà ngay.
Cô liền quay người lại, xốc bà ấy lên lưng, cô cõng bà ấy chạy nhanh vào nhà. Bà ấy nằm dài trên lưng cô, bà ấy thều thào nói:
"Nếu bà già hóa dơi kia đến, hãy thắp hết đèn lên, hãy làm mọi thứ trở nên ồn ào hơn, hãy nhớ, đừng bao giờ để bà ấy cắn cô, có biết không? "
"Bà đừng nói nữa, tối nay bà nhất định phải cùng tôi chiến đấu với bà ấy, bà dặn tôi làm gì, bà định bỏ tôi ở lại một mình à?"
Cô vừa chạy vừa thở hổn hển, không uổng công cô làm gái nhà nông bao nhiêu năm. May mà có sức khỏe tốt, nếu không hôm nay chắc không cõng nổi bà ấy trên lưng mất.
"Cô biết, tôi nói như vậy có ý gì mà!"
"Bà đừng nói nữa, bà sẽ không sao đâu!"
Vừa nói tới đó mắt cô đã cay sè, cô hít hà mấy cái, sụt sịt khóc, bà vừa nghe đã vội mỉm cười.
"Cô rất là giỏi, cố lên!"
"Đã bảo bà đừng nói nữa rồi mà, bà cứ nói mãi thế?"
"Tôi nói cho cô biết một bí mật, nếu muốn gϊếŧ được bà già kia, nhất định cô phải tìm thấy 12 hủ cốt, tương ứng với 12 tháng trong năm, 12 hủ cốt đó được bà ấy giấu trong căn nhà của bà. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gϊếŧ bà ấy, nhưng hôm nay có lẽ cô phải làm thế rồi. Chỉ cần cố gắng qua hôm nay, sau này được đón về nhà họ Hoàng, hãy tìm 12 hủ cốt đó, đập nát nó đi. Sau đó bà ta sẽ không còn 12 hủ cốt duy trì yêu khí sống qua 12 tháng nữa, nhất định bà ấy sẽ chết!"
"Tôi không nghe, tôi không nghe, bà đừng nói nữa, tôi sẽ kêu thầy lang cho bà, bà đợi tôi đi!"
"Đừng, đừng kêu, sẽ dọa chết người ta đó, đừng kêu!"
Cô vừa chạy một đoạn đã cảm thấy thân bà Hậu chợt nhẹ hẫng đi, cô quay lại nhìn bà, bà ngủ trên vai cô. Chẳng hiểu sao cô lại giơ tay lên mũi bà ấy kiểm tra, cô còn giơ tay lên mũi mình kiểm tra thử, cô thở phào cái rồi nói.
"Bà cố gắng lên, làm tôi sợ chết, tôi nhất định không để bà chết đâu. Bà là người đầu tiên ở nhà họ Hoàng quan tâm tôi, nhất định tôi không để bà chết!"
Vừa nói tới đó trời đã kéo mưa tới, mấy đám mây đen thi nhau kéo tới ùn ùn. Cô vừa chạy vào đến nhà đã đặt bà ấy nằm ngay ngắn trên giường. Cô quay qua thấy cậu Cảnh Minh mà mắt cô sáng lên như sao, cô chợt mếu máo rồi gạt nhanh dòng nước mắt, cô nói:
"Cứu bà Hậu đi, mau lên!"
Cậu liền canh chừng cẩn thận, đóng cửa lại rồi nói:
"Chị ra ngoài xem, đừng cho ai vào đây!"
Cô bước ra ngoài, chân không đi chẹp chẹp xuống nền. Nhà bị gió thổi cánh cửa đập mạnh vào nhau kêu lên bốp bốp, cô chạy ra đóng cửa lại, mới giữa trưa thôi tại sao trời lại tối như thế này, chẳng lẽ...
Cô chạy ra đóng cửa nẻo lại hết. Vừa đi ra đến cửa chính, cô đã giật thót mình, cô thấy có một cái gì đó màu đen đang treo ngược đầu lại, chân bám lên cành cây, cánh màu đen nốt. Từ từ nó quay mặt lại, một bà già, có răng nanh của dơi, và đó là bà già nhà họ Hoàng.
Cô đóng cửa cái rầm, nó làm mưa gió ầm ầm, lại còn làm gió nổi lên rất dữ tợn. Cô chạy lại cái quan tài rồi châm hết tất cả nến lên, vừa châm xong thì một cơn gió đã lùa qua thổi tắt hết. Nó làm mưa gió bão bùng thế này chắc có lẽ sợ cô làm liều mà đốt nhà sao, nó cũng thông minh lắm, trời mưa không thể đốt nhà, trời gió không thể thắp nến, và trời tối giúp nó có thể quan sát bằng đôi tai của nó.
Vừa nghĩ tới đó trong quan tài đã nghe thấy tiếng cộp cộp, cô đã biết, xác của Kim Nhã đã bắt đầu biến thành cương thi rồi. Cô vẫn cố gắng thắp nến lên, bây giờ không làm như thế được thì chắc chắn cương thi sẽ sống dậy, con dơi tinh đó sẽ được lộng hành. Cô vừa thắp mà vừa run, tay cô run lên lẩy bẩy, vừa thắp vừa nhìn ra cửa chính, tiếng mưa xào xạc vẫn đang ầm ầm ngoài kia, cô liền nhắm mắt lại, cô gọi tên một người:
"Bà bói điên à, bây giờ bà còn chưa chịu xuất hiện, đôi mắt này của bà cho tôi không giữ nổi nữa đâu. Bà làm ơn mau xuất hiện đi, bà chẳng dạy tôi gì cả, tôi học làm sao đây?"
Vừa nói xong câu đó thì tất cả nến trong nhà được thắp lên sáng choang, cô quay qua cái quan tài. Nãy giờ nó giãy giụa dữ dằn thì cũng chợt nằm yên, sau đó cô nghe tiếng gà gáy, cô liền quay lại nhìn. Tiếng gà trống gáy rất là to, cô vừa quay lại thì đã hét lên, vừa khóc vừa mừng.
"Cái tên quạ thúi nhà ngươi, sao bây giờ mới quay lại! "
"Ta quay lại cứu mạng hèn của cô, đúng là vô dụng!".