• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cánh cửa vừa mở ra, trái tim cô đã ngừng đi mất một nhịp, lúc ấy cô không cách nào quay đầu lại được nữa. Cô còn chưa biết phải ứng biến như thế nào thì cô thấy có một bàn chân bước ra, là của cậu Cảnh Minh. Cô thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, mặt cậu chợt xanh lại, cô thấy được sự thản thốt khi cậu nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy, cậu đã đơ mặt ra, một giây sau liền bước lại kéo cô đi ra chỗ khác. Cô vừa quay lại đã nhìn thấy A Tỳ, nó thấy cô rồi chợt mỉm cười, cô lướt qua người nó, ánh mắt này và cả nụ cười lúc nãy nữa, đều không thuộc về A Tỳ. Nó giống như một người khác vậy, tại sao nó lại đến đây, chẳng phải phòng bà Hoàng không phải ai cũng có thể đến hay sao. Cô suy nghĩ thế thôi chứ không có nhiều thời gian, cô không thể làm gì khác ngay lúc này, cô phải ra khỏi chỗ này. Cậu kéo cô ra đủ xa rồi mới thở nhẹ ra một cái, cậu im lặng một hồi rồi từ từ quay qua hỏi cô:


"Sao chị lại xuất hiện ở phòng của mẹ? Chị có biết điều đó..."

Cô thấy vẻ mặt cậu căng thẳng mới giả vờ nói:

"Tôi... thật ra tôi đi tìm A Tỳ thôi! Tôi ở phòng một mình thấy chán quá nên đi quanh nhà tìm nó, chứ tôi không biết chuyện mẹ không thích có người quanh quẩn phòng mẹ!"

Nói rồi cô liền thấy da mặt cậu dãn ra một tý, hình như cái cớ cô bịa ra khiến cậu cảm giác đỡ áp lực hơn, hình như cậu không biết việc cô đã nghe lén được câu chuyện của bà Hoàng, hoặc cậu vờ như không biết. Cậu nhíu mày cái rồi chống tay lên tường, gương mặt cậu khắc khổ, giống như muốn khóc mà không khóc nổi, giống như bản thân rất bất lực vậy, cô chưa bao giờ thấy cậu như thế này. Khi cùng cậu sống ở nhà vú Nụ, chẳng bao giờ thấy cậu khó chịu hay lâm vào tình cảnh bế tắc này, nhưng từ khi qua nhà họ Hoàng, lúc nào cô cũng thấy cậu căng thẳng. Thấy vậy, cô mới hỏi nhỏ cậu:


"Cậu Cảnh Minh à? Thật ra tôi chỉ đi ngang! Có gì nghiêm trọng sao?"

"Sau này chị đừng bao giờ lảng vảng chỗ đó, nhà họ Hoàng không phải là một nơi an toàn để ở đâu!"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ học lại phép tắc trong nhà, sẽ không đi lung tung nữa! Không ở đây tôi biết ở đâu chứ?"

"Nếu được tôi sẽ cho chị đi khỏi đây!"

Cậu nói một câu không rõ nghĩa lắm, cô im lặng một hồi rồi cười lên cho xua bớt không gian u ám này, nhưng cậu vẫn không thể thoải mái được. Cô thấy cậu cứ nhíu mày liền nói:

"Chẳng phải cậu nói qua thôn Vĩnh Hà để học y hay sao, c!ậu vẫn chưa đi à?"

Nghe cô hỏi vậy cậu quay qua nhìn, thấy cậu cứ nhìn mình tự nhiên cô thấy chột dạ, liền ngó quanh xem có ai đi ngang không. Cô thở hắt ra rồi quay lại nhìn cậu, tự nhiên cậu lại có cảm xúc như không kìm nén được nữa.


"Tôi đi... nhưng tôi lại lo lắng cho chị!"

Cô nghe câu đó thì chợt im lặng một lát rồi cười gượng.

"Cậu không phải lo gì đâu. Tôi lớn rồi, tuy không biết phép tắc nhưng tôi sẽ học!"

"Tôi không nói đến cái đó."

Cậu không biết nói sao cho cô hiểu, có ý nhưng không nói nên lời. Thấy vậy, cô liền hỏi:

"Vậy thì cậu đừng đi là được chứ gì."

Cậu nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mi khẽ rung động, môi mím lại.

"Tôi không thể ở đây được nữa."

Cô mỉm cười gượng gạo, thì ra là cậu không muốn ở đây, hình như cô đã nói ra một câu không nên nói. Thật vớ vẩn mà, cô có tư cách gì mà giữ cậu lại? Trước giờ cậu cũng đã bảo vệ cô không ít lần, hình như là quá giới hạn rồi.

Cô gật đầu rồi từ từ nói:

"Vậy cậu có thể..."

Chưa nói xong cậu đã chen vào.

"Tôi sẽ mời bà Hậu về cho chị!"
Nói xong cũng ngay ý cô muốn nói, cô liền gật đầu rồi thôi, quay người lại đi về phòng. Cậu đứng đó nhìn theo cô mà cặp mắt cậu mang một nỗi u buồn không tả được, cậu đợi cô đi khuất rồi mới quay lưng lại. Trưa đó cậu đi luôn, ra khỏi cửa bà Hoàng còn tiễn cậu một đoạn, cậu ngó vào xem mà không thấy chị dâu ra, biết chị không ra nên cậu đi luôn. Tối đó cô ngồi trong phòng mà thất thần, cậu đi rồi căn nhà này lạnh đi như mùa đông vậy, những cơn gió lướt qua khiến cô run lên cầm cập theo những nơi thở lạnh lẽo của buổi đêm. Căn nhà này khi mặt trời lặn thì nó lại lạnh như nghĩa địa vậy. Tối đó A Tỳ lấy nước ấm vào cho cô rửa chân, cô càng lúc càng cảm thấy sợ nó, biết chắc chắn nó bị ai dựa rồi nhưng vẫn không biết cách nào giúp nó, suy nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Tiểu Oa thương A Tỳ như vậy mà lại nhập vào nó. Bỗng nó nhìn cô rồi nói:
"Thiếu phu nhân!"

Một tiếng thiếu phu nhân của nó nhỏ nhẹ mà như vọng từ dưới đất lên vậy. Cô thấy nó đặt cái chậu xuống rồi rửa chân cho cô, nó vừa vò cái chân cô nhẹ nhàng vừa nói:

"Thiếu phu nhân, người sao vậy?"

Cô trả lời:

"Ta làm sao?"

"Chân người làm sao mà gồng cứng như thế kia?"

Cô liền thả lỏng chân ra, thì ra căng thẳng quá nên chân cũng co cứng lại. Cô liền nói:

"Không, ta có sao đâu! Mà A Tỳ à, trưa em qua phòng bà Hoàng làm gì vậy?"

Cô giả vờ hỏi nó, nó liền mỉm cười đáp:

"Bà Hoàng căn dặn phải chăm sóc thiếu phu nhân cho kỹ đó ạ."

"Vậy sao?"

Cô nhìn nó, nó vừa cúi người xuống vừa rửa. Cô không hiểu gì về trục hồn, sợ không cẩn thận sẽ làm nó bị hoảng, làm hại đến hồn phách của nó, bởi có người bị ma nhập đến độ thần trí không ổn định. Cô không biết khi nào bà Hậu mới về tới đây, trước khi bảy ngày hết, cô lo A Tỳ sẽ chịu không nổi. Cô nhìn nó im lặng, bà Hoàng định chăm sóc cô chu đáo để ăn được ngon miệng hơn à? Cô gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy đi, cô thấy nó lau chân cho cô rồi bưng cái chậu đi ra ngoài, cô liền đóng cửa lại. Nhìn bóng nó lặng lẽ đi trong màn đêm mà cô nổi hết da gà, nó cứ chầm chậm đi, lặng lẽ như một bóng ma, lại còn huýt sáo nữa. Cô ớn lạnh cài cửa lại luôn.
Cô lên giường ngồi co ro trên đó, miệng lầm bầm:

"A Tỳ à, ta xin lỗi em nhé, ta thật sự không nghĩ ra cách nào giúp em bây giờ."

Cô không thể để nó ngủ chung để rồi cứ phải phập phồng lo sợ, để lỡ không may nó đâm một phát vào cổ họng thì lại chết oan. Cô ngồi đó đợi chờ, lát sau đúng như cô đoán, nó đã quay về đến phòng. Cô ngồi nép vào cái màn trên giường, mắt chợt đảo quanh qua cái khúc vải được treo trên trần nhà, rồi quay qua nhìn ra cửa, cô thấy có một bóng đen đứng ở đó, tay gõ cộc cộc vào cánh cửa rồi cất tiếng gọi:

"Thiếu phu nhân à, mở cửa ra đi!"

Cô nhìn nó chăm chú, cái bóng đen ấy rõ ràng là hai người, một người cao một người lùn, thân hình của A Tỳ rất nhỏ con nên cô nhớ tới hình dáng của Tiểu Oa, so với A Tỳ thì có lẽ cao hơn một chút. Cô thở gấp rồi nhìn nó, nó vẫn gõ tay vào cánh cửa, cô liền nói:
"Ta không muốn ngươi ngủ ở đây nữa!"

Cô nói xong thì chợt nó ngừng gõ, lát sau nó im lặng rồi chợt nó cười hi hí, cô nghe mà sởn cả da gà. Cô nghe nó nói như nghiến răng.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Thiếu phu nhân đúng là không có lòng nhân hậu!"

Nó nói rồi liền đi ra chỗ khác, bóng nó lướt qua cánh cửa mỏng mà lạnh gáy, cả tiếng bước chân cô cũng không nghe, nó không đi, nó như kiểu lướt qua vậy. Cô thấy nó biến mất rồi mới bắt đầu ngồi dậy rồi tiến lại gần cái sợi dây đó một lần nữa. Lần trước cô chạm vào nó thì thấy cảnh bà Hoàng đâm dao vào cổ họng của tiểu thư Hoàng Hoa, bây giờ cô muốn thử lại một lần nữa. Thế là cô cầm lấy nó rồi nhắm mắt lại như muốn thấy một cái gì đó, mong là sẽ giải đáp hết thắc mắc, cũng như tìm cách cứu A Tỳ. Cô nhắm mắt một hồi cũng không thấy được gì, liền nhấc ghế lại đứng lên, ôm cả khúc vải vào lòng, nhắm mắt lại mà mồ hôi chảy nhễ nhại, thở gấp gáp đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở cửa bản thân trong căn phòng im lặng này.
Chợt cô thấy có một người phụ nữ ôm lấy cái gì đó, chỉ thấy bóng lưng, chạy rất nhanh, gấp gáp quỳ xuống một gốc cây, đào lỗ dưới gốc cây ấy, nhét cái hũ tròn tròn không biết là gì xuống đó rồi tay nhanh chóng lấp đất lại. Cô thấy rất mờ, mờ đến nổi chỉ thấy dáng người, hoàn toàn không hình dung ra được đó là ai, ngay cả cái gốc cây ấy ở đâu cũng không thể thấy, chỉ biết nó là một gốc cây mà thôi. Cô đang chăm chú nhìn cho rõ thì một cái rầm vang ra từ ngoài cửa. Tiếng rầm thật to, cô mở mắt ra thì nhìn thấy một cái bóng đang dang tay dài ngoài cửa. Cô giật mình cái rồi trợn mắt lên nhìn, nó lẳng lặng đi lướt qua, còn cười một điệu cười rất man rợ. Cô ôm lấy cái khúc vải, chân đang để lên ghế mà run run. Cô bước xuống dưới mà chân run lẩy bẩy, thở một cái rồi nhìn quanh nhà. Chợt nghe thấy rất nhiều tiếng cười phát ra xung quanh phòng, cô quay người nhìn quanh, là tiếng con Oa phát lên vang dội. Cô liếc quanh nhà rồi cầm cây nến giơ lên rồi quay qua quay lại nhìn. Cô thấy nó lại đứng ngoài cửa, nó bám vào cánh cửa rồi nói:
"Thiếu phu nhân à!Ha ha! Thiếu phu nhân sợ à?"

Nó nói giọng giễu cợt, cười rất hả hê vui sướng, cô nuốt nước bọt cái rồi nói:

"A Tỳ à... em về phòng ngủ đi!"

Nó liền cào vào cánh cửa rồi gào thét lên gầm gừ:

"Thiếu phu nhân có biết... ở dưới đó rất là lạnh không? Thậm chí tôi còn không có bộ y phục đàng hoàng để mặc, tôi vừa đói vừa lạnh, thiếu phu nhân cho tôi vào đi!"

Nói rồi nó cầm vào cánh cửa kéo rầm rầm, cô bấu vào cây nên nghiến răng. Biết thật sự là Tiểu Oa rồi, cô nói như quát:

"A Tỳ à, ta bảo em về phòng rồi mà? Ta cần nghỉ ngơi!"

"Thiếu phu nhân cần nghỉ ngơi thì thân tôi tớ như tôi không cần nghỉ ngơi sao? Tôi cũng là con người mà!"

Một cái rộp, cô cảm nhận được cánh cửa đã bị gãy và nó đã được mở ra, cô cầm chắc cây nến trong tay, tay kia cầm một con dao sắc mà cô đã giấu nó dưới gối đề phòng A Tỳ mỗi đêm. Hôm nay nó không đóng kịch trước mặt cô nữa thì chính thức đã muốn gϊếŧ cô rồi, không cần nói gì nữa, chỉ cần nó xông vào mà thôi!
Cô hít một hơi sâu, chân chạy nhanh lại cửa, nó liền kéo cửa rốp một phát nữa, cô trợn mắt lên rồi nép vào một bên. Nó phóng vào trong như một mũi tên, lúc ấy cô mở to mắt ra nhìn cho kỹ hết sức vào mái tóc xỏa dài ra của A Tỳ, cô liền nhếch mép cái rồi nắm lấy tóc nó. Một cái xoẹt nhanh chóng, cô cắt phăng đi đuôi tóc của nó, sau đó quăng xuống đất, Cô ném cái nến xuống nhúm tóc đó, chẳng hiểu tại sao nó lại cháy bừng lên dữ dội. Cô quay qua nhìn A Tỳ, trên tay cô sáp nến đã chảy dính đầy, A Tỳ nhìn cô đứng hình, rồi nó nhìn xuống nhúm tóc dưới sàn, cười lên ma mãnh.

"Tại sao mày lại biết?"

Nó gào lên một tiếng rồi quỳ sụp xuống, mắt nó trợn lên rồi co giật mấy cái, cô chỉ là làm theo quán tính, từ khi cô phát hiện ra A Tỳ có cái gì đó khác lạ, cô đã để ý nó rồi, nhưng mọi thứ đều bình thường trừ mái tóc nó, ban ngày nó búi lên, nhưng tối ngủ với cô nó sẽ xõa tóc xuống, vì cô biết tóc nó dài tới đâu, hôm sau khi nhìn lại tóc nó đã dài hơn rất nhiều, cô liền nghĩ chắc chắn mái tóc nó có vấn đề, thế là âm mưu sẵn kế hoạch, cô thường nghe nói nếu bị ma nhập thì tóc người bị nhập sẽ dài ra, thầy sẽ cắt tóc người đó nếu muốn trục hồn đi, vì tóc chính là thứ gắn kết giữa người âm và người dương, nên có yểm bùa hay cầu duyên, người ta hay cắt tóc mình ra để lại làm phép, nên lúc nào cô cũng nhìn vào đầu của A Tỳ, thì mới bắt đầu hành sự theo bản năng, cô tin cô làm được, nên cô đã liều mà làm.
Thấy A Tỳ co giật mấy cái, cô liền lấy vải nhét vào miệng nó, cô mở toang cửa ra rồi chạy ra ngoài, mới chạy được mấy bước đã dừng lại, cô ngửi thấy có mùi thơm bay qua, là mùi hoa Huệ, cô chợt nhắm mắt lại, lúc nãy cô ôm khúc vải kia, thấy cảnh người phụ nữ chôn hũ tròn kia, cũng ngửi thấy mùi hoa Huệ, chợt cô quay mặt qua nhìn bụi hoa Huệ bên cạnh, mọc quanh gốc cây si, cô chợt tiến lại đó, người như điên dại, và một thế lực nào đó đã thúc giục cô rằng hãy đào nó lên đi, đào lên đi, đào đi!

Cô quỳ xuống bới đất như điên, bới được một hồi cô liền chạm tay đến một cái gì đó cứng cứng, chợt cô càng bới dữ dội hơn, cô bới lên mà không còn cảm giác đau đớn gì, mặc dù biết đầu ngón tay chảy máu, cô bới bới, càng lúc càng lộ ra cái hũ to, cô bê nó lên ngay lập tức tháo dây thừng cột quanh nó, nhanh như cắt cô mở nắp ra.
"Cô đang làm gì ở đây vậy?"

Cô giật mình quay mặt lại, bà Dung vừa nhìn cô vừa nghiến răng dữ tợn, tóc bà ấy dựng lên. miệng còn xuất hiện mấy cái râu dài như râu cá trê. Bà ấy nhìn xuống cái hũ cô đang ôm, liền đay nghiến nói:

"Mày muốn chết phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK