• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Duật Thần đã thực sự tỉnh lại rồi, đây không phải là mơ, mà là hiện thực. Phương Hân ngây ngốc để cho anh ôm mình một hồi lâu, mãi cho tới khi y tá mở cửa bước vào để tiêm thuốc, hai người mới lưu luyến tách nhau ra.

Nữ y tá thấy Phong Duật Thần đã tỉnh lại, ban đầu cũng có hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng lập tức có phản ứng lại. Cô ấy liền chạy đi tìm bác sĩ tới để khám tổng thể cho Phong Duật Thần thêm lần nữa.

Khám qua một lượt, không thấy có gì nguy hiểm nữa, bác sĩ mới gật đầu nói với Phương Hân:

- Bệnh nhân phục hồi rất tốt, không có gì đáng lo ngại.

Phương Hân vui mừng, cười tít mắt cảm ơn bác sĩ ríu rít. Cô muốn lập tức gọi điện báo tin cho mọi người, nhưng bị Phong Duật Thần ngăn lại.

Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, dịu dàng hỏi, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra nơi đáy mắt anh khẽ gợn sóng, một tia lạnh lẽo thoáng qua:

- Tìm được hung thủ chưa?

Không cần Phương Hân nói, Phong Duật Thần cũng biết rõ chuyện tai nạn kia là do người cố ý làm. Thuộc hạ của anh đều không phải để làm cảnh, anh tin rằng thời gian hơn 1 tháng này đủ để Tống Ôn điều tra ra chân tướng rồi. Người dám động vào cô gái nhỏ của anh, anh nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó.


Phương Hân nhìn Phong Duật Thần, đột nhiên cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh có phần xa lạ, nhất thời nghĩ đến chuyện anh bị bệnh rối loạn đa nhân cách.

Người ở trước mặt cô, rốt cuộc là ai? Cô không biết nữa, thời gian bên anh cô hoàn toàn không biết gì cả. Ngay cả khi hai nhân cách thay nhau ở bên cô, cô cũng không hề mảy may nghi ngờ gì. Cô chợt nhận ra rằng, cô thật sự không hiểu rõ con người anh. Cảm giác bất an lo lắng này đã giày vò cô hơn một tháng nay, khiến cho cô khó chịu vô cùng. Nhưng Phong Duật Thần mới tỉnh lại, cô phải cố gắng kìm nén tất cả vào lòng, tạm thời chưa được nhắc tới.

Cô thẫn thờ, mãi cũng không đáp gì. Phong Duật Thần nhận ra cô có chút khác thường, liền lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Anh giật mình hốt hoảng nhìn cô, tay cô làm sao lại lạnh tới vậy?

- Hân Hân, em không khoẻ à?

Phong Duật Thần vừa dịu dàng lại vừa xót xa đối với người con gái trước mặt mình. Đi qua một vòng quỷ môn quan, anh càng tự nhủ với bản thân mình rằng, phải trân trọng cô thật tốt, nắm bắt mọi cơ hội ở bên cô. Mặc kệ cô yêu Louis hay yêu ai, trong mắt anh hiện giờ chỉ có cô, cả đời này của anh sẽ chỉ dùng để cưng chiều cô. Không quan tâm tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh sẽ không bao giờ buông tay cô thêm lần nữa.

Phương Hân giật mình, cô khẽ nhíu mày, rút tay mình ra khỏi tay anh. Trong lòng Phong Duật Thần vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, anh có cảm giác như cô đã biết được chuyện gì đó...

- Tống Ôn nói đã bắt được rồi.

Phương Hân xa cách đáp một câu, sau đó lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại báo tin cho mọi người để né tránh Phong Duật Thần.

Anh thấy cô như vậy nên cũng không miễn cưỡng ép buộc cô, nhưng nhìn bóng lưng gầy của cô xa dần, trái tim anh xót xa, mất mát.

Khoảng chừng 1 tiếng sau, bố mẹ Phong Duật Thần và cả Tống Ôn đã có mặt ở đây, nhưng không thấy bóng dáng Phương Hân nữa. Cô cũng tự giác tránh mặt đi, để cho gia đình anh đoàn tụ.

Phương Hân vẫn không quên chuyện bố mẹ anh không thích cô cho lắm, dù cho thời gian cô ở bên chăm sóc anh, hai người họ không ngăn cản hay chỉ trích cô nữa. Nhưng giờ anh đã tỉnh lại rồi, liệu cô có bị đuổi đi hay không? Cô còn nhớ bố anh Phong Tề đã nói với cô, cô chính là tai họa của anh. Sau khi anh tỉnh lại, cô phải lập tức rời xa anh.

Phương Hân trở về nhà, nghĩ tới những chuyện sắp tới sẽ xảy ra, cô vừa mệt mỏi, vừa áp lực. Phong Duật Thần lại giấu cô một chuyện lớn như vậy, khiến cho cô không còn cảm giác an toàn trong tình yêu này nữa. Nếu như cô không nhìn thấy hồ sơ bệnh án của anh, anh định sẽ giấu cô cả đời sao?

Càng nghĩ Phương Hân càng thấy tủi thân. Cô trốn trong một góc nhỏ ở phòng tối, bật khóc nức nở. Cô bất lực lắm, cô phải làm gì bây giờ?

Chuông điện thoại của cô đột ngột reo lên, cô giật mình, móc điện thoại ra. Nhìn trên màn hình điện thoại là tên của Tần Khiêm chứ không phải người cô đang mong nhớ, cô có chút chán ghét, không muốn nghe. Nhưng Tần Khiêm vẫn không bỏ cuộc, gọi cho cô tới cháy máy.

Phương Hân bất đắc dĩ nghe điện thoại, cất giọng lạnh lùng:

- Có chuyện gì sao?

Ở đầu dây bên kia, Tần Khiêm dường như nghe được giọng nói bất thường của Phương Hân, anh lo lắng hỏi han:

- Em không khoẻ chỗ nào à?

- Không có, tôi rất khoẻ.

Phương Hân vẫn giữ nguyên ngữ điệu lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với Tần Khiêm. Tầm Khiêm thở dài, đi vào chủ đề chính:

- Nghe nói Phong Duật Thần đã tỉnh lại rồi?

Phương Hân nghe vậy thì cười khẩy, giễu cợt đáp:

- Tin tức cũng nhanh quá nhỉ? Đối thủ cạnh tranh có khác.

Tần Khiêm sao có thể không nghe ra được giọng điệu châm biếm giễu cợt của cô chứ? Anh cười đau lòng, chua xót:

- Anh không có ý đó...

Từ ngày Phong Duật Thần gặp tai nạn, Phương Hân đã thật sự cạch mặt với Tân Khiêm, không còn vui vẻ như trước đây nữa. Dù cho tai nạn không phải Tần Khiêm gây ra, nhưng anh lại là đối thủ cạnh tranh của Phong Duật Thần, Phương Hân làm vậy là đúng. Anh không trách cô. Chỉ là anh cảm thấy, bản thân mình đã thua quá thảm hại trong tay Phong Duật Thần rồi.

Tần Khiêm chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ, theo đuổi Phương Hân là quyền của anh, anh thích thì anh làm thôi, không có ai có quyền ngăn cấm anh cả. Nhưng thấy cô càng ngày càng chán ghét anh như vậy, thậm chí bạn bè cũng không thể làm được nữa, anh thật sự căm hận chính bản thân mình.

Thời gian 1 tháng qua, Tần Khiêm không chủ động liên lạc với Phương Hân, mặc dù việc Phong Duật Thần gặp tai nạn là cơ hội lớn nhất của anh. Anh tự mình suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện ra bản thân mình chẳng ra sao cả. Nếu như thật lòng thích cô, lẽ ra anh không nên làm những chuyện khiến cho cô khó xử. Nếu thật lòng thích cô, lẽ ra anh phải âm thầm chúc phúc cho cô mới đúng.

Tần Khiêm đã ngộ ra điều này rồi.

- Phương Hân à, chuyện tai nạn thật sự không liên quan tới anh, chuyện anh cạnh tranh với công ty Phong Thần cũng chỉ là chuyện đương nhiên. Trên thương trường không có khái niệm bạn bè, em thật sự hận anh tới thế sao?

Tần Khiêm đau lòng nói hết những gì từ tận sâu đáy lòng mình ra, chỉ mong Phương Hân có thể hiểu cho anh, tha thứ cho anh. Chẳng nhẽ không thể quay trở lại làm bạn như trước nữa sao?

Tâm trạng Phương Hân vốn đang không tốt, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức đáp lại:

- Phải, tôi hận anh. Ai gây bất lợi tới Duật Thần, tôi đều ghét kẻ đó. Chúng ta từ nay đừng liên lạc nữa, tôi không muốn Duật Thần hiểu lầm.

Lời nói tàn nhẫn của cô như một lưỡi dao sắc nhọn khoét sâu vào tâm can Tần Khiêm, anh đờ đẫn một vài giây.

Tần Khiêm chỉ biết cười chua xót, cô thật tàn nhẫn, cũng chẳng nể tình gì cả. Anh khe khẽ thở dài, âm thầm thừa nhận sự thất bại thảm hại của bản thân:

- Được, anh hiểu rồi. Sống tốt nhé!

Phương Hân không quan tâm, thẳng thừng dập máy.

...

Sau khi bố mẹ Phong Duật Thần đi rồi, chỉ còn Tống Ôn ở lại. Phong Duật Thần tuy mới tỉnh lại, nhưng anh biết rõ có rất nhiều chuyện đang chờ mình giải quyết. Anh quyết không cho bản thân nghỉ ngơi thêm một giây phút nào nữa:

- Hung thủ là ai?

- Hung thủ là Hà La, trước đây từng bị anh sa thải ạ.


Tống Ôn lập tức đáp lại, sau đó kể sơ qua tình hình cho Phong Duật Thần nghe. Từ đầu tới cuối ánh mắt Phong Duật Thần vẫn không thay đổi, khoé môi chỉ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:


- Dám nhắm vào Hân Hân, chán sống rồi sao?


Tống Ôn im lặng một vài giây, sau đó thận trọng hỏi ý kiến của Phong Duật Thần:


- Phong tổng, anh muốn xử lí cô ta thế nào ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK