• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hân lập tức ngây người ra khi nghe câu nói đầy mờ ám của Phong Duật Thần. Anh ta vừa nói..."bác trai" ư?

Cô tình nguyện là cô nghe nhầm.

- Hì, nhưng nhà tôi thực sự rất nhỏ, lại bừa bộn nữa chứ. Sợ Phong tổng của chúng ta không thể thích nghi được.

Cô khéo léo muốn đuổi khách, dù sao người như cô càng ít quan hệ ở bên ngoài càng tốt. Với lại, người đàn ông bạc tỉ như Phong Duật Thần, làm sao có thể nuốt trôi cơm nhà cô chứ? Nghe thôi đã thấy rất buồn cười rồi.

Thật sự vô lí.

Phong Duật Thần biết rõ ý của Phương Hân, nhưng vẫn làm ngơ coi như không hề nghe thấy cô nói gì. Anh vòng xe qua trường mẫu giáo của Phong Duật Khang, thản nhiên hỏi:

- Địa chỉ nhà cô là?

Phương Hân thật muốn đánh anh một cái, rõ ràng cô đã có ý đuổi khách, vậy mà anh vẫn mặt dày như vậy, cứ nhất quyết muốn tới nhà cô. Cái nhà nhỏ của cô sao có thể xứng với thân phận cao quý của anh cơ chứ?

- Phong tổng, hay là...

Kít!


Phong Duật Thần lập tức phanh xe lại, không thèm nghe những lí do từ chối của Phương Hân. Anh thong thả bước ra khỏi xe thể thao sang trọng, đích thân bước tới chỗ Tiểu Duật Khang đang đứng chờ. Hôm nay anh đích thân tới đón con, vậy nên anh đã cho phép vệ sĩ nghỉ rồi.

Nhìn người đàn ông mặc bộ vest màu xám bạc, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, thân phận cao quý hiện lên trước đám đông, ngay lập tức thu hút bao ánh nhìn của các bậc phụ huynh tới đón con. Các bậc phụ huynh đó chủ yếu là nữ, còn có cả các cô giáo viên mầm non trẻ đẹp nữa. Tất cả, dường như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp tuyệt mĩ của Phong Duật Thần.

Phương Hân ngồi trong xe, nhìn thấy ánh mắt của đám phụ nữ như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Duật Thần, không hiểu sao trong lòng lại thấy bực bội. Bọn họ cũng thật là không biết xấu hổ, người thân phận cao quý như Phong Duật Thần làm sao có thể để ý tới bọn họ chứ? Còn bày đặt làm trò để thu hút sự chú ý của anh, thật nực cười...

Mà khoan đã, tại sao cô phải bực?

Phương Hân giơ hai tay lên đập đập vào khuôn mặt mình, loạn rồi, loạn hết cả rồi. Bọn họ gây sự chú ý đối với Phong Duật Thần thì có liên quan gì tới cô chứ?

- Phương Hân, mày mau tỉnh táo lại!

Ở bên ngoài, Phong Duật Khang đã nhìn thấy baba của mình, liền vui vẻ chạy tới ôm ống quần anh:

- Baba tới đón con sao?

- Ừm, hôm nay chúng ta tới nhà mami ăn tối.

Phong Duật Thần gật đầu, cúi xuống một tay bế Tiểu Duật Khang lên. Nhìn thân ảnh mặc âu phục cao quý đang bế con trai, càng khiến phụ nữ điên cuồng mê mẩn. Người đàn ông đẹp trai xuất sắc như vậy, còn là một ông bố vô cùng yêu thương con nữa chứ. Không biết là cô gái nào có phúc như vậy, lấy được người chồng như Phong Duật Thần...

Càng nghĩ, đám phụ nữ có chút ghen tị, cũng có chút nuối tiếc. Tại sao Phong Duật Thần lại không để ý tới bọn họ? Thật là không công bằng mà.

Lúc đó, cô giáo của Phong Duật Thần mạnh dạn bước tới chào hỏi. Cô ấy là một cô giáo trẻ mới vào nghề, có khuôn mặt xinh xắn cùng với thân hình nhỏ nhắn...

- Chào anh, anh là phụ huynh của tiểu Duật Khang sao ạ?

Trước giờ Phong Duật Khang toàn là được vệ sĩ đưa đón, không ngờ hôm nay Phong Duật Thần đích thân tới đón con, khiến cho bao phụ nữ được mở mang tầm mắt.

Mấy người phụ nữ tới đón con thấy cô giáo trẻ mạnh dạn tới bắt chuyện, liền bĩu môi khinh bỉ. Phong Duật Thần sao có thể để ý tới cô ta chứ?

Nhưng thật không ngờ, Phong Duật Thần lại trả lời cô giáo trẻ ấy. Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt:

- Cô là cô giáo của Tiểu Duật Khang, vậy sau này phiền cô chăm sóc con tôi rồi.

Cô giáo trẻ không thể ngờ tới chuyện Phong Duật Thần trả lời mình, thậm chí còn nhờ vả mình. Trong lòng cô vô cùng sung sướng, liền nở nụ cười xinh đẹp:

- Vâng, đây là trách nhiệm của tôi mà.

Khác với khung cảnh nhộn nhịp đi đón con ở ngoài, trong xe, Phương Hân ảo não.

Tại sao khi nhìn thấy Phong Duật Thần cười nói chuyện với cô giáo trẻ, lòng cô lại khó chịu tới vậy?

Không được rồi, nhất định là do cô thấy không khỏe trong người, nhất định là vậy rồi. Chắc cô phải chuồn trước đây...

Nhưng mà chí ít ra cũng phải báo cho anh ta một câu chứ nhỉ? Chần chừ một chút, Phương Hân nặng nề bước ra khỏi xe thể thao sang trọng, bước lại gần Phong Duật Thần:

- Tổng tài, tôi cảm thấy trong người không được khỏe. Tôi xin phép đi trước ạ.

Cô chỉ nói rất nhỏ, đủ để mình Phong Duật Thần nghe.

Nhưng thật không ngờ, Tiểu Duật Khang vừa thấy cô đã vui mừng reo lên:

- A, mami cũng tới đón con. Baba, có phải là mami cũng tới đón con không ạ?

Chưa bao giờ Tiểu Duật Khang cảm thấy vui sướng như vậy. Hôm nay vừa được baba tới đón, lại có cả mami nữa chứ.

Giọng nói của Tiểu Duật Khang rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của bao người ở đây. Thì ra vợ của người đàn ông thân phận cao quý này cũng ở đây, thế thì...thật tội nghiệp cho cô giáo nhỏ kia.

Có người thấy tội thay cô giáo, có người lại cười khinh thường. Đã nói rồi, người như Phong Duật Thần làm sao có thể để ý tớ một cô giáo nhỏ nhoi chứ?

Phương Hân nghe từ "baba và mami" được nói ra một cách dễ dàng từ miệng của thằng bé, cô xấu hổ vô cùng. Bị người ta nhìn chằm chằm, cô vội vã muốn giải thích:

- Tiểu thiếu gia...!

- Hân Hân, đi thôi. Tôi đói rồi, muốn ăn đồ em nấu.

Không ngờ, Phong Duật Thần lại bất thình lình nói một câu mờ ám như vậy. Phương Hân còn đang ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng lại thì cô giáo trẻ trước mặt đã ngại ngùng lên tiếng, cũng là tự tìm đường lui cho bản thân:

- Tiểu Duật Khang, cô đi đây nha. Tạm biệt con!

Thì ra vợ của Phong Duật Thần cũng ở đây, cô giáo trẻ cũng không dám mong chờ quá nhiều, liền vội vã chuồn đi.

Phong Duật Thần không thèm để ý tới cô giáo trẻ, liếc nhìn Phương Hân một cái rồi bước về phía xe, anh chỉ để lại một câu nói:

- Về nhà thôi.

Tiểu Duật Khang vô cùng hào hứng phấn khởi, cuối cùng cũng được gặp mami dài dài rồi. Chỉ duy nhất mình Phương Hân không mấy vui vẻ, khuôn mặt méo mó đứng bất động một chỗ.

Khoan đã, khi nãy cô không hề nghe nhầm, Phong Duật Thần vừa gọi cô là Hân Hân.

Hân Hân...? Sao hai từ này lại có thể nói ra một cách dễ dàng từ miệng của Phong Duật Thần như vậy chứ? Thế này, rất dễ gây hiểu lầm mà.

Phương Hân hậm hực lững thững theo sau hai cha con Phong Duật Thần đang đi ở phía trước.

Suốt dọc đường, Tiểu Duật Khang là người sôi nổi nhất. Thằng bé tò mò hỏi Phương Hân rất nhiều thứ:

- Mami ơi, mami sẽ về nhà với con và baba phải không ạ?

Phương Hân miễn cưỡng mỉm cười, cô không nỡ nói dối trẻ nhỏ, bèn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phong Duật Thần. Chỉ thấy anh ta mỉm cười, xảo quyệt trả lời:

- Đúng vậy.

Phương Hân thật muốn đấm anh một cái mà, sao anh lại nỡ lòng nào nói dối trẻ con như vậy chứ? Nhỡ đâu Tiểu Duật Khang tưởng thật thì sao? Đến lúc đó cô không chịu trách nhiệm đâu nha.

Hừ hừ!

Phương Hân tức giận lườm anh một cái, giống như một người vợ hờn dỗi chồng vậy. Phong Duật Thần đã nói vậy, thì cô không thể không diễn theo kịch bản của anh.

Phong Duật Khang vô cùng phấn khởi:

- Yeah, mami về với baba rồi. Vậy là từ giờ ba người chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Không hiểu sao khi nghe Tiểu Duật Khang nói vậy, trong lòng cô bỗng dạo rực tới lạ. Cô len lén liếc nhìn Phong Duật Thần một cái, cô muốn biết phản ứng của anh như thế nào.


Nhưng lần này anh im lặng không nói gì cả, ngay cả nụ cười trên môi cũng trở nên nhàn nhạt dần.


Có lẽ, anh thực sự chỉ vì Tiểu Duật Khang nên mới để ý tới cô thôi. Người phụ nữ tầm thường như cô, sao có thể lọt vào mắt xanh của anh chứ?


Phương Hân tự nhủ với bản thân rằng, tuyệt đối không được sinh ra tình cảm với Phong Duật Thần. Cô chỉ có nghĩa vụ chăm sóc cho Tiểu Duật Khang mà thôi, sau khi hoàn thành nghĩa vụ, cô sẽ lập tức rời đi. Giống như 5 năm trước vậy.


Không hiểu vì sao, Phương Hân đột nhiên nhớ tới con mình. Đã năm 5 rồi, không biết thằng bé giờ có sống có tốt không? Có lẽ, bên cạnh thằng bé sẽ có cha mẹ luôn luôn yêu thương mình, sẽ không bao giờ giống như cô, ngay cả khả năng chăm sóc bố cũng không thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK