• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hân hoảng sợ, cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng cuối cùng chạm vào chân tường.

- Anh...anh đừng có làm loạn...

Phong Duật Thần dường như không chút để ý tới lời nói của Phương Hân, tiến thêm một bước nữa. Anh chống tay lên tường bao vây cô lại, khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần khuôn mặt nhỏ của cô, khoảng cách gần như vậy khiến cho Phương Hân hoảng loạn, mùi nước hoa nam tính của anh tràn vào khoang mũi cô, là một mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu. Hai má bất giác cô đỏ hồng lên.

Anh muốn làm gì?

- Làm loạn là làm gì hả?


Phong Duật Thần nhếch môi cười cười, anh đưa tay lên búng nhẹ chóp mũi nhỏ xinh của cô, rồi từ từ rời hai tay đang chống lên tường ra.

- Anh...anh...

Phương Hân vẫn một tay ôm ngực, ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Không hiểu tại sao, cô...lại cảm thấy có chút hụt hẫng...

- Đùa em chút thôi, muộn rồi mau ngủ đi.

Phong Duật Thần nói như vậy khiến cho Phương Hân bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, nụ cười hoàn mĩ trên khóe môi anh khiến cho trái tim cô đập rộn ràng.

Anh ấy chỉ đùa thôi ư?

Trong lòng cô hiện giờ, có chút ngọt ngào xen lẫn hụt hẫng.

Phong Duật Thần xoay người lại tiến về phía giường, sau đó anh quay còn quay đầu nhìn cô thêm lần nữa.

- Tối nay em nằm trên giường đi, tôi nằm dưới sàn cũng được. Nhớ mặc áo vào, kẻo lạnh.

Phương Hân đỏ mặt, cô đứng bất động hồi lâu. Sự dịu dàng của Phong Duật Thần đến một cách bất ngờ khiến cho cô không kịp thích nghi được. Thì ra, cảm giác được một ai đó quan tâm là như vậy. Thì ra, trên đời này ngoài bố ra, còn có người quan tâm tới cảm nhận của cô.

Phong Duật Thần, ít ra anh còn có chút lương tâm.

Nhưng Phương Hân lại có chút cắn dứt lương tâm, cô mím môi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy...anh cầm theo chăn này rải xuống sàn cho đỡ lạnh, tôi nằm trên giường có lẽ không cần đâu.

Cô cũng bước về phía giường, lấy chăn đưa cho anh. Mỉm cười với anh một cái, cô lại nói:

- Thiệt thòi cho anh rồi.

Phong Duật Thần chỉ cười cười mà không nói gì, nhận lấy chăn từ tay cô. Không biết vô tình hay là cố ý, tay anh lại chạm vào tay cô khiến cho cô giật mình rụt tay mình lại. Cô vội nhét chăn cho anh rồi bước về phía tủ lấy đồ ngủ vào phòng tắm để thay, còn anh nhìn theo bóng dáng của cô, nụ cười trên môi anh không biết là đang vui hay buồn nữa.

- Em cũng biết như vậy là thiệt thòi cho tôi sao?

Cô gái nhỏ này, thật biết cách khuấy đảo tâm trí anh hết lần này tới lần khác. Chẳng nhẽ đây chính là duyên phận?

Một lát sau, khi đã tắt điện chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng dường như là không có ai chợp mắt được cả. Cô và anh mỗi người đều một tâm trạng khác nhau, cô nằm trên giường hết xoay người sang chỗ này rồi lại sang chỗ nọ. Còn anh tuy nằm yên dưới sàn, nhưng vẫn mở mắt ra và ngắm nhìn cô đang lăn đi lăn lại trên giường.

Anh khẽ cười, ngủ thôi mà cũng đáng yêu như vậy sao?

- Hân Hân!

Anh đột nhiên gọi tên cô.

- Ừm.

Cô cũng xoay người về phía anh, cả hai người nằm đối mặt với nhau, mở mắt nhìn nhau.

- Cuộc sống của em rốt cuộc là như nào?

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy nhà của cô, nhìn thấy hai bố con cô sống nương tựa lẫn nhau, không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Cảm giác này mãnh liệt như đang từng bước len lỏi trong lòng anh, khiến cho anh khó chịu vô cùng.


- Anh đang chê nhà tôi nghèo sao?


Phương Hân chỉ suy nghĩ rất đơn giản, người như Phong Duật Thần trước giờ sống ở nhà cao cửa rộng, hôm nay ngủ tạm ở nhà cô đã là thiệt thòi cho anh lắm rồi. Không thể chợp mắt được cũng là chuyện bình thường.


Phong Duật Thần đột nhiên mỉm cười, anh nhìn cô chằm chằm khiến cho cô bối rối mà đỏ mặt. Mãi một lát sau, cô mới nghe thấy tiếng của anh nhẹ nhàng vang lên:


- Hân Hân, hay là...chúng ta bàn về chuyện hôn sự đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK