• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc ăn sáng xong cho tới giờ, Phong Duật Thần cứ trầm ngâm không nói gì. Lần này trở về anh đã sắp xếp ổn thoả ở phía công ty nhỏ rồi nên sáng ra vô cùng nhàn nhã. Thật ra ý định thu mua công ty là của anh, trong thời gian anh biến mất, Louis đã thay anh hoàn thành mong muốn của mình. Có những lúc, anh đã thực sự đề phòng Louis. Đó cũng là điều dễ hiểu thôi, bởi vì Louis xuất hiện nhiều lần có thể khiến cho chính bản thân anh biến mất mãi mãi, dần dần cơ thể anh sẽ bị Louis kiểm soát và chiếm lấy. Đây chính là điều mà anh lo sợ nhất, và thực tế anh cũng từng biến mất một thời gian dài rồi, nguy cơ biến mất thêm lần nữa sẽ rất cao.

Một suy nghĩ ích kỷ loé lên trong trí óc của Phong Duật Thần, đó là tiến hành điều trị để Louis mãi mãi không xuất hiện nữa. Thế nhưng còn cô gái tên Phương Hân kia thì sao? Mặc dù Louis là mối hoạ tiềm tàng của Phong Duật Thần, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, anh đã quen sống với cuộc sống có Louis rồi. Cả hai cũng đã ngấm ngầm thoả thuận với nhau, chấp nhận lẫn nhau để có thể tiếp tục tồn tại. Bây giờ anh qua cầu rút ván, sau khi Louis quay trở về mà biết được, hắn ta sẽ như thế nào đây?

Phong Duật Thần rất đau đầu về vấn đề này, anh suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không thể đưa ra cho bản thân một câu trả lời thoả đáng. Đột nhiên có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào anh, đưa anh thoát khỏi dòng suy nghĩ không có hồi kết ấy...

- Duật Thần, anh lại có tâm sự gì sao?


Phương Hân hít một hơi thật sâu rồi thẳng thắn hỏi Phong Duật Thần. Cô cứ cảm thấy, sáng nay anh như biến thành một con người khác vậy. Nhưng khác ở chỗ nào, thật ra cô cũng không rõ nữa.

Phong Duật Thần liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Anh là một người rất giỏi che giấu tâm tư, đương nhiên cô sẽ không nhìn ra được những suy nghĩ của anh.

Phong Duật Thần nhẹ giọng nói:

- Không có gì. Tối nay chúng ta xuất phát rồi, bây giờ có chuyện gì làm chưa xong thì em làm nốt đi.

Phương Hân thật ra cũng đã bàn giao công việc ổn thoả rồi, cô chỉ lo lắng cho bố mà thôi. Lần này đi cùng Phong Duật Thần không biết kết quả sẽ thế nào, cũng không biết bao giờ mới được về lại thành phố S. Bố vẫn phải ở viện, sợ rằng ông ấy sẽ cô đơn trong khoảng thời gian đó.

Phương Hân ở đây không có bạn bè, đồng nghiệp mà cô hơi thân một chút cũng chỉ có Lâm Hạ. Nhưng cô ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, cô và cô ấy lại không thân thiết tới mức nhờ vả nhau như thế.

Còn về Tần Khiêm...Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã nhanh chóng bị Phương Hân dẹp tan. Sao cô có thể nghĩ tới việc nhờ vả Tần Khiêm chứ?

Phong Duật Thần thấy Phương Hân đang suy nghĩ mà không nói gì, anh khẽ nhíu mày:

- Sao vậy?

- À không có gì. Em bỗng nhớ ra là phải sắp xếp đồ đạc, em lên phòng trước đây.

...

Chuyện ở sân bay ngày hôm qua khiến cho Tần Khiêm vô cùng tức giận, không hẳn là vì Phương Hân mà còn vì Thịnh Nhã Kỳ. Thật không ngờ Thịnh Nhã Kỳ lại có quan hệ với Phong Duật Thần, vậy là suốt mấy ngày nay, anh bị cô ta dắt mũi sao?

Thịnh Nhã Kỳ biết chuyện này cũng không thể giấu được Tần Khiêm nữa. bèn chủ động tìm đến anh để nói mọi chuyện rõ ràng. Cô biết anh còn muốn tìm tới Phong Duật Thần để tính sổ, nhưng cô sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu.

- Phải, tôi yêu Thần, nhưng chuyện đó đã là quá khứ rồi. Hôn sự của chúng ta vẫn phải tiếp tục!

Thịnh Nhã Kỳ đã hứa với Phong Duật Thần rồi, cô nhất định sẽ giữ lời hứa. Chỉ cần có thể giúp ích cho anh cô cũng cảm thấy mãn nguyện, dù cho phải cưới một người khác cô cũng không hối hận.

Tần Khiêm chính là đối tượng mà Phong Duật Thần muốn kìm hãm, cho nên Thịnh Nhã Kỳ phải giữ chân Tần Khiêm thật tốt.

Câu nói của Thịnh Nhã Kỳ vừa dứt, Tần Khiêm lập tức nở nụ cười lạnh lẽo. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh:

- Hôn sự ư? Cô nghĩ bây giờ mình còn tư cách bàn chuyện hôn sự với tôi?

Trải qua sự việc hôm qua, Tần Khiêm đã suy nghĩ và đưa ra quyết định của mình rồi, lần này anh sẽ không nhường nhịn Phương Hân cho Phong Duật Thần nữa đâu. Bởi vì Phong Duật Thần có quá nhiều bí mật, điều này sẽ chỉ khiến cho cô tổn thương mà thôi.

Còn về Thịnh Nhã Kỳ, Tần Khiêm chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. Ai bảo cô là tình cũ của Phong Duật Thần chứ? Lẽ ra anh sẽ không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng có dính líu với Phong Duật Thần thì không được.

- Hôn sự này sẽ được hủy bỏ.

Tần Khiêm nhìn Thịnh Nhã Kỳ chằm chằm, lạnh lùng buông ra một câu. Thịnh Nhã Kỳ liền níu lấy tay anh, cố gắng uy hiếp:

- Đây là hôn nhân thương mại có lợi cho hai nhà, anh nghĩ mình muốn hủy bỏ là được sao?


Tần Khiêm sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng lại bất thình lình nói ra một câu:


- Tôi đang tò mò muốn biết, rốt cuộc ai đang sai khiến cô? Hay là sợ tôi quang minh chính đại cướp đi Phương Hân?


Tần Khiêm không cần nói thẳng tên ra, Thịnh Nhã Kỳ cũng có thể đoán được người anh đang ám chỉ chính là Phong Duật Thần. Cô bàng hoàng trợn mắt khó tin... . Truyện chính ở [ TRU MtruyeИ.V Л ]


Không thể nào, Tần Khiêm sao có thể biết được chuyện này chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK