• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Phương Hân đã mệt quá và thiếp đi. Louis lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi giường và lấy chậu nước ấm ra, cẩn thận lau sạch sẽ mồ hôi cùng với những "sản phẩm" của anh trên cơ thể cô. Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô, dường như sự mềm mại dịu dàng khi nãy của cô còn khiến cho anh lưu luyến:

- Hân Hân, anh yêu em!

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Louis đã mặc lại quần áo chỉnh tề, bước vào căn phòng bí mật của anh và Phong Duật Thần. Ở mỗi căn nhà thuộc về anh đều có một căn phòng như vậy, có thể khiến cho hai người thuận tiện liên lạc với nhau.

Louis không giấu giếm nữa, bắt đầu kể về sự tồn tại của Phương Hân cho Phong Duật Thần nghe, Louis còn mong rằng anh có thể thay mình chăm sóc cô.

- Tôi không muốn Hân Hân phải chịu tổn thương, cứ coi như là tôi nhờ vả cậu đi, thay tôi chăm sóc cô ấy được không?

Cho tới khi người ngồi trước màn hình camera này trở thành Phong Duật Thần, sau khi nghe qua chuyện tình của Louis và Phương Hân, trái tim anh vô cớ nhói đau.


Mọi chuyện chân thực quá, như thể như anh cũng đã từng trải qua vậy. Thế mà anh lại chịu đồng ý yêu cầu của Louis, tiếp tục thay anh chăm sóc cho Phương Hân.

Phong Duật Thần cứ nghĩ rằng từ khi Vương San bỏ anh đi, anh sẽ không còn cảm giác với người phụ nữ nào nữa. Nhưng Phương Hân lại là ngoại lệ.

Lần đầu nhìn thấy ảnh cô, anh đã cảm giác như mình có một mối liên hệ nào đó với cô. Nhưng cụ thể là thế nào anh lại không rõ...

Sáng sớm hôm sau, Phong Duật Thần mới quay trở về phòng ngủ. Phương Hân vẫn đang ngủ rất say, nhìn qua một lượt căn phòng anh lập tức nhận ra đêm qua ở đây đã xảy ra những chuyện gì. Trái tim anh cũng vô cớ khó chịu theo.

Phong Duật Thần định xoay người bỏ đi thì đột nhiên giọng nói của Phương Hân vang lên:

- Duật Thần, sao anh dậy sớm vậy?

Phương Hân khẽ cựa quậy một chút thôi là cơ thể lại đau nhức vô cùng, nhưng hành động của cô cũng vô tình để lộ ra cơ thể trần trụi cùng với những dấu hôn chói mắt trên cơ thể. Phong Duật Thần nhìn cô chằm chằm, sau đó lại thở dài, tiến về phía cô:

- Em vẫn ổn chứ? Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ không?

Phương Hân đỏ mặt, ngại ngùng lắc đầu:

- Không sao ạ.

Hôm nay tỉnh dậy cô cảm thấy có sức sống hơn hẳn, cơ thể cũng rất thoải mái. Chẳng nhẽ đây là tác dụng tuyệt vời của việc làm chuyện đó sao? Càng nghĩ Phương Hân lại càng thêm xấu hổ, cô lại như một thói quen mà cắn chặt môi.

Phong Duật Thần vuốt lại mái tóc cô cho gọn gàng, dịu dàng chạm nhẹ lên hai má đang ửng hồng của cô:

- Ừm, vậy thay đồ rồi xuống dưới nhà ăn sáng đi.

Sự xuất hiện của Phương Hân hoàn toàn là nằm ngoài dự liệu của Phong Duật Thần, ban đầu anh định nhờ Thịnh Nhã Kỳ giả vờ làm đối tượng kết hôn của mình để chống đối mẹ. Thịnh Nhã Kỳ gia cảnh tương đối tốt, về mọi mặt thì vô cùng phù hợp với yêu cầu của mẹ. Chỉ là không ngờ Thịnh Nhã Kỳ đã có vị hôn phu rồi, tới hôm qua anh mới biết.

Người quen Thịnh Nhã Kỳ là Louis, thi thoảng Phong Duật Thần cũng có gặp Thịnh Nhã Kỳ một vài lần. Cho nên thái độ của anh đối với Thịnh Nhã Kỳ đương nhiên khác với Louis.

Phương Hân ngoan ngoãn gật đầu. Một lát sau, cô đã ăn mặc chỉnh tề và ngồi ở dưới bàn ăn rồi. Phong Duật Thần nói hôm nay anh tự mình nấu bữa sáng, tâm tình của cô càng tốt hẳn lên.

Nhưng khi nếm được một món, sắc mặt cô có chút biến đổi. Phong Duật Thần lập tức nhận ra điều này, liền lo lắng hỏi:

- Em sao vậy, không hợp khẩu vị sao?

Phương Hân giật mình, vội vã lắc đầu:

- Không phải, rất ngon ạ.

Kì lạ, cùng một món ăn, cùng một người nấu, vì sao mùi vị lại thay đổi chứ? Mùi vị của những món ăn này rất ngon không thua kém gì trước đây, nhưng Phương Hân vẩn cảm thấy lạ.

Nhưng rồi cô lại nhanh chóng xua tan sự nghi hoặc trong lòng, mỉm cười rồi chủ động gắp đồ ăn vào bát Phong Duật Thần:

- Anh cũng ăn đi ạ.

Phong Duật Thần yên tâm hẳn, may mà đồ ăn anh nấu hợp với khẩu vị của cô. Anh cũng tập trung ăn bữa cơm của mình.

Phương Hân chống tay lên cằm ngắm nhìn Phong Duật Thần tập trung ăn cơm, vẻ đẹp trai càng thêm sáng ngời ngời. Nhưng càng ngắm anh cô lại càng phát hiện ra điều kì lạ. Sao anh lại cầm đũa bằng tay trái? Trước kia không phải anh thuận tay phải sao?

Phương Hân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền tò mò hỏi:

- Duật Thần, tay phải của anh bị thương sao?

Chỉ có lí do này mới khiến cho anh cầm đũa tay trái mà thôi, không phải sao?

Phong Duật Thần phát giác ra Phương Hân đang nghi hoặc mình, liền tùy tiện đáp:

- Không phải, anh thích cầm như vậy thôi.

Nói rồi anh lại đổi đũa về tay phải, thuần thục gắp đồ ăn tiếp. Phương Hân cười ngượng ngùng, là cô đã quá đa nghi rồi sao?

Cô lập tức chữa lại lời nói của mình:

- Ý em là...em sợ anh lỡ bị thương trong lúc nấu ăn thôi. Không sao là tốt rồi.


- Đồ ngốc, anh sẽ không vụng về như vậy đâu.


Phong Duật Thần liền đưa tay lên véo nhẹ má cô, ánh mắt đầy cưng chiều. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Phương Hân vẫn có cảm giác ánh mắt này rất xa lạ.


Trời ạ, cô phải mau làm gì đó để xoá tan những nghi ngờ này đi mới được. Đột ngột một ý nghĩ táo bạo loé qua trí óc cô, cô liền ngồi thẳng dậy, thật nhanh hôn lên môi anh một cái.


Nụ hôn của Phương Hân đến bất ngờ quá khiến cho Phong Duật Thần đờ đẫn vài giây, anh không nghĩ đến việc cô lại to gan như vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK