• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải tới buổi chiều, Phương Hân mới tỉnh lại, toàn thân đau ê ẩm. Nhớ lại khi nãy ở trong phòng họp, mọi chuyện thực sự đã xảy ra rồi. Phương Hân cũng không rõ biểu cảm của Phong Duật Thần thế nào khi biết cô không còn là xử nữ nữa, vì mệt mỏi quá nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bây giờ, cô quả thực cũng có chút lo lắng. Mặc dù anh đã nói với cô rằng không quan tâm quá khứ của cô thế nào, nhưng cô sao có thể thoải mái dễ chịu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra chứ?

Lúc đó cánh cửa bên ngoài mở ra, Phong Duật Thần một thân âu phục chỉnh tề bước vào bên trong. Đây là phòng nghỉ riêng ở trong phòng làm việc của anh, đảm bảo riêng tư và không bị ai quấy rầy. Khi nãy là giờ trưa, mọi người đều tới nhà ăn hết rồi, anh mới quang minh chính đại bế cô về phòng nghỉ. Thế mà cô lại ngủ một mạch tới gần giờ tan làm luôn rồi. Nhìn bộ dạng ngây ngốc mới ngủ dậy của cô, anh liền bật cười:

- Sao lại nhìn anh như vậy? Còn thấy đau ở đâu không?


Phương Hân vừa áy náy vừa cảm thấy xấu hổ, cô khẽ cắn chặt môi mà lắc đầu. Cũng không phải là lần đầu của cô, nhưng sau 5 năm không xảy ra chuyện thân mật với đàn ông, mọi thứ đối với cô quả thực lạ lẫm vô cùng. Cô càng tự ti khi đứng trước mặt bạn trai của mình, bản thân lại không còn trong trắng nữa. Nhưng thấy Phong Duật Thần không nhắc gì đến chuyện đó, cô cũng không dám hỏi anh...

Cô lo lắng vì không nhìn ra tâm tư của anh, không biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Phong Duật Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phương Hân, dịu dàng vuốt ve mái tóc rối của cô. Đối với sự ân cần dịu dàng của anh, cô lại không một chút nghi hoặc gì. Có lẽ...anh thật sự không để tâm đến chuyện đó chăng?

- Hân Hân, lát nữa Lương Thành sẽ đích thân đưa em về. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh nhé!

Phương Hân lập tức hiểu ra ý của Phong Duật Thần, lát nữa anh có việc bận gì sao? Thật ra cũng muốn buổi tối có nhiều thời gian bên anh, nhưng cả đêm qua cô đã không về nhà rồi, như vậy thực sự không ổn cho lắm. Dù sao...cô còn chưa kết hôn, thường xuyên qua đêm ở ngoài như vậy cũng không phải chuyện hay. Ánh mắt cô chần chừ, cô hít một hơi sâu rồi mới lấy hết dũng khí cất tiếng:

- Như vậy quả thực không hay cho lắm đâu, với lại ở nhà em còn có bố nữa. Hay...để khi khác đi, được không?

Sau khi cùng Phong Duật Thần xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên Phương Hân từ chối yêu cầu của anh. Mặc dù cô biết rõ như vậy có thể khiến anh tức giận, cô cũng biết rõ đàn ông rất không thích những người phụ nữ không nghe lời. Nhưng, cô muốn được làm chính mình, cô không muốn trở thành một con búp bê của ai đó, để cho người khác tự ý điều khiển. Cô chỉ mong anh có thể tôn trọng cô.

Phong Duật Thần sau khi nghe câu nói của Phương Hân thì cũng không biểu lộ ra quá nhiều biểu cảm trên mặt, đối với yêu cầu của cô, anh luôn sẵn sàng đáp ứng, chỉ cần mọi thứ đều trong phạm vi kiểm soát của anh:

- Được rồi, em có thể trở về nhà nhưng Lương Thành sẽ là người đưa em về nhà.

Phương Hân không thích sự kiểm soát của Phong Duật Thần cho lắm, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh cũng chỉ vì lo lắng cho cô nên mới cho người đưa đón cô về nhà tận nơi mà thôi. Trải qua một số việc, cô hiểu anh vẫn luôn âm thầm đứng ở phía sau để bảo vệ cho cô. Người đàn ông tốt như vậy, cô vốn dĩ không nên nghi ngờ gì mới đúng. Đúng vậy, cô phải luôn tin tưởng anh vô điều kiện.

- Em biết rồi mà, anh cũng phải về nhà sớm đó. Tiểu Duật Khang một mình ở nhà sẽ chán lắm.

Tuy Phong Duật Thần không nói với cô là anh đi đâu, anh bận gì, nhưng qua câu nói của anh thì cô cũng đoán được rằng lát nữa anh có việc không thể về nhà ngay được. Nếu anh đã không muốn nói ra là mình đi đâu, cô cũng sẽ không cố gặng hỏi làm gì. Anh có rất nhiều việc cần phải giải quyết mà, cô nếu đã không thể giúp được gì cho anh thì cũng không nên làm cản trở công việc của anh, khiến cho anh bận tâm về mình.

Phong Duật Thần cúi xuống hôn trán cô, dịu dàng đáp:

- Anh biết rồi!

Có một người bạn gái hiểu chuyện, anh cũng bớt lo lắng thêm một số thứ...

...

Tại một căn hộ riêng ở khu đất xa xỉ nhất thành phố S, bên trong mọi thứ có vẻ bừa bộn, ngược lại đối với vẻ bề ngoài xa hoa của nó. Người đàn ông cao lớn bước vào bên trong, nhíu mày nhìn mọi thứ lộn xộn xung quanh. Ngay sau đó anh đã nhìn thấy nước tràn ra từ bên trong phòng tắm, lập tức xông tới đập cửa. Bên trong đẽ khóa trái cửa rồi!

Phong Duật Thần liền dùng hết sức đạp mạnh lên cánh cửa tưởng chừng rất chắc chắn kia, cuối cùng cánh cửa cũng đã mở ra. Một người phụ nữ đang ngâm mình trong bồn tắm ngập nước hiện lên trước mắt anh, anh gấp gáp bước tới bế cô lên. Tống Ôn cũng lập tức đi theo sau, lái xe tới một bệnh viện gần nhất. Không biết người đã ngâm trong nước bao lâu rồi, bây giờ phải nhanh chóng đưa đi cấp cứu thôi.


Tống Ôn cũng không biết mối quan hệ của Phong Duật Thần với Thịnh tiểu thư này thế nào, nhưng bọn họ thường xuyên qua lại rất thân mật với nhau. Ban đầu, Tống Ôn còn nghĩ hai người họ vốn dĩ là một đôi. Nhưng kể từ khi Phong Duật Thần thu mua một công ty nhỏ, vô tình gặp được Phương Hân, mọi chuyện đã khác!


Tống Ôn không dám nghĩ ông chủ của mình là trai đểu. Anh ta đã theo Phong Duật Thần bao nhiêu năm nay, biết chuyên Phong Duật Thần từng bị mối tình đầu là Vương San phản bội. Kể từ đó anh luôn trầm mặc, không gần với nữ sắc. Nhưng qua 1 năm sau, hình như anh bị gia tộc hối thúc kết hôn rồi sinh con nối dõi, sau đó anh đã làm ra một chuyện động trời để chống đối lại chính gia đình mình, đó chính là sự xuất hiện của Tiểu Duật Khang.


Cũng không biết từ khi nào, Thịnh tiểu thư này xuất hiện. Mối quan hệ của Phong Duật Thần và Thịnh Nhã Kỳ đều không bình thường chút nào. Và Tống Ôn cũng nghe nói qua là Thịnh Nhã Kỳ đã có vị hôn phu. Còn Phong Duật Thần bây giờ lại có Phương Hân.


Trời ạ, mọi chuyện thật rối rắm quá mà. Rốt cuộc ai mới là người Phong Duật Thần thật lòng yêu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK