• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời nói đó của Phong Duật Thần khiến cho trái tim Phương Hân nghẹn lại, sống mũi cô cay cay. Cô trước giờ vẫn luôn cô độc một mình, chưa bao giờ mở lòng để cảm nhận, vì cô sợ rất nhiều điều. Nhưng đây là lần đầu tiên có người nói những lời này với cô, khiến cho lớp vỏ phòng vệ bên ngoài của cô tan vỡ hoàn toàn. Nhìn vào ánh mắt của Phong Duật Thần, anh không giống nói dối chút nào, anh thật sự nghiêm túc theo đuổi cô sao?

Phương Hân cũng không rõ nữa, vào thời khắc này cô cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa. Cô lại ngước lên nhìn Phong Duật Thần, lo lắng hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn:

- Anh thật sự nghiêm túc sao? Nhưng lỡ như sau này anh hối hận thì sao?

Phong Duật Thần liền mỉm cười ôn nhu, ôm lấy Phương Hân vào lòng, cưng nựng cô như một đứa trẻ:

- Đúng là cô bé ngốc. Những việc anh đã quyết định làm, anh sẽ không hối hận.


- Nhưng...quá khứ của em...?

Phương Hân vẫn rất lo lắng, là do bây giờ anh chưa biết chuyện cô đã từng mang thai hộ thôi. Nhỡ như anh biết thì sao? Thật ra cô cũng không muốn giấu anh về quá khứ của mình, nếu như đã xác định mối quan hệ với nhau, cô cũng cần có thời gian để chuẩn bị sẵn tâm lí. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến thôi, không biết biểu cảm của anh sau khi biết chuyện của cô sẽ thế nào nữa?

Phong Duật Thần nhẹ nhàng buông Phương Hân ra, anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô, không kiềm lòng được mà hôn lên trán cô.

- Anh đã nói rồi, bất kể quá khứ của em thế nào anh cũng không quan tâm. Anh chỉ quan tâm hiện tại, anh và em!

...

Chuyện ở thang máy đã làm thay đổi rất nhiều tới mối quan hệ của Phương Hân và Phong Duật Thần, bây giờ cả hai không cần phải lén la lén lút gì nữa. Khi ra khỏi thang máy, Phong Duật Thần vẫn nắm chặt tay cô không buông, khiến cho các nhân viên đều nhìn rồi xì xào này nọ. Đương nhiên là khi có anh ở đây, bọn họ đều không dám nói những lời quá đáng với cô. Qua vụ việc của Hà La cho thấy, cô thật sự rất quan trọng đối với anh. Kiểu mối quan hệ này không giống chỉ là tình nhân bình thường như lời đồn.

Ban đầu Phong Duật Thần định đưa Phương Hân đi ăn tối, nhưng cuối cùng lại đổi ý. Xe ô tô sang trọng đang chầm chậm đổi hướng về biệt thự của anh. Tiểu Duật Khang mấy ngày nay rất nhớ cô, lúc nào cũng đòi được gặp cô thôi. Bây giờ anh có thể quang minh chính đại đưa cô về nhà rồi.

Phương Hân ngồi bên cạnh vẫn đỏ mặt ngượng ngùng nãy giờ, thi thoảng cô lại len lén liếc nhìn khuôn mặt điển trai của Phong Duật Thần. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá khiến cho cô không kịp thích ứng, vậy là đã chính thức yêu nhau rồi sao? Cô cứ cảm thấy sao sao ý, hình như là do bản thân cô quá dễ dãi rồi.

Nhưng mà, Phương Hân lại không cảm thấy hối hận.

Phong Duật Thần buông một tay đang lái xe xuống, tìm kiếm cánh tay nhỏ của cô mà nắm lấy, mười ngón tay khẽ đan vào nhau. Cô giật mình quay sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm. Ánh nhìn này thật khiến cho người ta đỏ mặt tía tai mà:

- Em...mặt em dính gì sao? Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?

Phương Hân nhỏ giọng hỏi rồi cúi gằm mặt xuống. Phong Duật Thần khẽ mỉm cười, không nhìn cô nữa mà tiếp tục tập trung lái xe, đáp:

- Mặt em không dính gì cả, em rất đẹp!

Trái tim Phương Hân càng đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Không thể phủ nhận một điều rằng, anh rất giỏi nói những lời nói ngon ngọt. Cô bỗng nhiên nghĩ tới trước đây, có phải anh cũng từng nói những lời ngon ngọt này với bạn gái của anh không? Người đàn ông hoàn hảo như anh, chắc chắn trước đây đã từng có bạn gái, anh muốn loại phụ nữ như nào mà chẳng được chứ?

Với lại, người phụ nữ sáng nay ở trong phòng làm việc của anh nhất định không phải dạng tầm thường...

Phong Duật Thần thấy Phương Hân mất tập trung, liền siết chặt bàn tay nhỏ của cô lại, dịu dàng hỏi:

- Sao vậy?

- À, không có gì.

Phương Hân khẽ lắc đầu, chẳng nhẽ lại đi nói ra chuyện cô đang ghen tuông với những người phụ nữ trước đây của anh? Chuyện này đúng là điên khùng mà.

Phong Duật Thần cũng im lặng không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay cô không buông. Cái nắm tay này chứng minh rằng từ giây phút này, cô là của anh. Sự thật này không ai có thể thay đổi được

...

Trong quán cà phê, có hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau, khuôn mặt ai nấy đều không có chút vui vẻ nào. Hà La nhìn người phụ nữ trước mặt mình, đương nhiên cô ta biết đây là người mà hôm nay đã bước ra khỏi phòng làm việc của Phong Duật Thần, cho nên cô ta mới cố tình hẹn người phụ nữ này để nói chuyện.

Hà La bị đuổi việc chỉ vì Phương Hân, cô ta không phục. Bây giờ cô ta chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để khiến cho Phương Hân thê thảm nhất, như vậy cô ta mới được hả dạ.

Mà hôm nay lại có một người phụ nữ tìm tới Phong Duật Thần, hơn nữa còn ở trong phòng làm việc của anh rắt lâu. Hà La đã bắt đầu chú ý tới Vương San từ giây phút đó rồi.


- Cô thích Phong tổng đúng không?


Hà La không chờ Vương San lên tiếng, cô ta đã chủ động tiến công trước. Phong Duật Thần là người đàn ông hoàn hảo, không có người phụ nữ nào là không mơ tưởng đến anh cả. Cho nên, Hà La càng chắc chắn rằng Vương San cũng giống như mình, thích Phong Duật Thần.


Vương San nhíu mày nhìn Hà La, sau đó vuốt tóc đầy kiêu ngạo:


- Tôi là người mà anh ấy yêu nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK