Chương 74:
Nam Cung Hàn cau mày: “Câm miệng, bà có thể đi rồi.”
Dì Mai vẫn muốn bám víu kết thân, nhưng Trương Thành đã giang cánh tay ra để thực hiện mệnh lệnh. Một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức lực, khiến bà ta có phần sợ hãi ngừng câu đang nói lại, giương mắt nhìn Diệp Ánh Du bị Nam Cung Hàn kéo vào biệt thự, chỉ có thể rời đi.
Tuy nhiên, kiếm được năm tỷ cũng đã đủ khiến bà ta mặt mày rạng rỡ, ngập tràn vui sướng rồi. Đối với việc không được vào biệt thự? Không phải vẫn còn sau này sao, cơ hội đầy ra đó.
Khi mà Nam Cung Hàn đưa chỉ phiếu đã ký xong ra cho dì Mai, Diệp Ánh Du như người mất hồn, tâm trạng thẫn thờ, ánh mắt đã không còn linh hoạt nữa.
Cô bị Nam Cung Hàn kéo vào phòng khách một cách ngoan ngoãn, ngã vào chiếc ghế sofa bọc da thật mềm mại, mới chợt tỉnh táo ra. Trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm Nam Cung Hàn, trong hốc mắt của cô đã đỏ bừng, chất vấn: “Tại sao anh lại đưa chi phiếu cho bà tai”
“Tại sao tôi không thể đưa nó?”
Nam Cung Hàn hỏi ngược lại một câu, ra hiệu cho người khui một chai rượu vang đỏ, lúc này anh khá thích thú.
Diệp Ánh Du tức giận siết chặt bàn tay lại, móng tay chưa được cắt ngắn này của cô ghim vào lòng bàn tay, mang lại một cơn đau đến thấu tận tim gan, nhưng cũng không đè ép xuống được sự tức giận này của cô, nghẹn ngào nói: “Nói cho anh biết, năm tỷ này, tôi sẽ không trả đâu!” Cô cũng không thể trả nổi, dù sao thì đó là do chính bản thân Nam Cung Hàn muốn đưa cơ mài Nếu bị ép quá mức, thỏ cũng sẽ biết cắn đấy.
Mặc dù Diệp Ánh Du rất tuân thủ nguyên tắc không muốn lợi dụng người khác, từ lúc ban đầu đã định sẽ từ từ trả lại một nửa từ ba tỷ rưỡi đó của Nam Cung Hàn. Nhưng bây giờ, Nam Cung Hàn thực sự đang ức hiếp người khác quá mức rồi! Nếu muốn dùng năm tỷ này để ép buộc cô làm điều gì, cô cũng sẽ không đồng ý!
“Cô không trả lại cũng được, công ty nhà họ Diệp, đừng nghĩ tới chuyện khôi phục nữa.” Nam Cung Hàn nhàn nhã cầm lấy ly rượu đỏ, khoan thai nhấp một ngụm, dùng đầu lưỡi đánh giá mùi vị sau đó nuốt xuống cổ, động tác vừa gợi cảm vừa mê người. So với những người cố ý thể hiện dáng vẻ như thế này trên TV còn đẹp hơn nhiều, càng có sự cao quý hơn người.
Diệp Ánh Du tức giận nghẹn ngào không nói nên lời, anh còn chậm rãi thong thả quảng ra thêm một câu: “Bộ phận liên quan đang xác minh. Tôi vốn dĩ muốn giúp cô nói chuyện, bây giờ cũng tốt rồi, không còn phải phiền phức nữa.”
Diệp Ánh Du biết nguyên nhân của sự việc này là do Nam Cung Hàn muốn trả thù cô, nếu như Nam Cung Hàn không lên tiếng, công ty có lẽ cả đời này cũng không thể khôi phục lại được, vậy sự kiên trì của cô suốt mấy ngày qua chẳng phải sẽ trở thành trò cười rồi hay Sao.
Hơn nữa, nếu như mà dì Mai đem năm tỷ đó nhanh chóng tiêu xài hết, mà gia đình lại không có nguồn kinh tế nữa, đến lúc đó thì… cô chỉ cân nhập tâm suy nghĩ nhiều hơn một tí, thì sẽ… cô vừa nghĩ vừa căn chặt vào môi.
“Không được, công ty nhất định phải khôi phục lại!” Diệp Ánh Du kiên quyết nói xong, nhưng rồi lại sợ Nam Cung Hàn sẽ vì thái độ của cô mà ép buộc cô nhiều hơn nữa. Nên xoa dịu tâm trạng rối ren của mình lại, nghiến răng nói: “Đây là những gì chúng ta đã thỏa thuận từ trước, công ty thuộc vê nhà họ Diệp, tôi muốn lấy lại.”
Nam Cung Hàn như cười như không nhìn cô chằm chăm, nhưng không bày tỏ thái độ gì cả. Chỉ yên lặng nhìn Diệp Ánh Du đến mức khiến cô sợ hãi vô cùng, chẳng lẽ anh nhìn thấy nhưng nỗi lo lắng ẩn giấu của nhà họ Diệp, nên đang suy nghĩ cách đối phó với cô?
“Khôi phục công ty thì cũng được, nhưng năm tỷ này, cô định trả lại cho tôi như thế nào?” Nam Cung Hàn có thể điều khiển tất cả mọi thứ nên cứ nhàn nhã, giống như đi săn nếu muốn bắn trúng con mồi thì người thợ săn phải bắn ngay chỗ hiểm, ngoài việc đợi bội thu ra, thì không cần phải làm gì khác nữa.