Chương 142:
Diệp Ánh Du giật mình, phản xạ có điều kiện phủ nhận: “Bé nói bậy bạ gì đó!”
Đôi mắt của Nam Cung Lăng có một màng nước khẽ động lại, và cậu bé lắc lắc ngón tay của mình một cách đau khổ: “Chị gái xinh đẹp, có phải bé đã làm sai không?”
Diệp Ánh Du bị nhìn đôi mắt ẩm ướt của cậu bé, trong một lúc cô không thể chịu đựng được để nói điều gì đó không như mong đợi của cậu bé. Hít sâu một hơi, cô thì thào: “Bé con, chị được ba của em thuê, bé không được nói vậy, mẹ bé nếu biết sẽ tức giận.”
Nam Cung Lăng thất thần cúi đầu: “Ồ, cưng hiểu rồi” Nhưng mà, thật sự rất muốn đổi một người mẹ mà.
Tuy nhiên, cậu bé rất thông minh không nói ra những lời đó. Nếu cậu bé để mẹ biết, bản thân cậu bé chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
“Con yêu, con dùng bữa sáng chưa?” Nam Cung Hàn cưng chiều hỏi.
Diệp Ánh Du sững sờ khi nghe giọng nói của anh, nhưng chỉ vài câu với đứa trẻ, cô thực sự đã bỏ qua Nam Cung Hàn mạnh mẽ, đây là đạo lý gì vậy chứ?
Điều này được cho là do cô thiếu năng lượng trong những ngày này, cô căn môi, vui lên và mỉm cười với đứa trẻ đối diện.
Nam Cung Lăng lấy lại sức sống, hai bàn tay mập mạp so một vòng lớn: “Cục cưng ăn rồi, cục cưng ăn nhiều lắm! Sẽ lớn rất nhanh thôi, đến lúc đó sẽ đi tìm ba.”
Nam Cung Hàn quẹt ngón tay lên bàn và động viên: ‘Cục cưng mau lớn rồi ba sẽ dẫn con đi chơi cùng”.
“Dạ” Nam Cung Lăng gật đầu một cái thật mạnh.
Tạ Thiên Kim đẩy cánh cửa rồi bước vào, giọng nói nhẹ nhàng: “Cục cưng, đã hết giờ nói chuyện với ba rồi.”
Nam Cung Lăng nhìn lại, và khi cậu bé quay lại, khuôn miệng dịu dàng của cậu bé bĩu môi, cậu bé miễn cưỡng nói: “Ba ơi, cục cưng off nha.”
Cậu bé di chuyển ngón tay để tắt video.
Khi Tạ Thiên Kim đến gần, màn hình đã biến thành nền desktop màu xanh lam, cô lạnh lùng nhìn cậu bé: “Ai bảo con tắt nó đi?”
Nam Cung Lăng nhìn lại cô ta: “Mami, không phải cục cưng tắt đâu..”
Tạ Thiên Kim nghỉ ngờ liếc nhìn cậu bé, nghĩ rằng đứa trẻ hơn hai tuổi dường như không có khả năng vận hành máy tính, cô ta có khuôn mặt dịu dàng hơn, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: ‘Bé con, lần sau con nói chuyện với ba, nhớ nhé, hãy nói với ba răng mami cũng nhớ ba.”
Đôi mắt Nam Cung Lăng sáng lên: “Cục cưng bây giờ có thể nói chuyện với bố được không?”
Tạ Thiên Kim lắc lắc ngón trỏ sơn móng tay màu đỏ tươi: “Không, trò chuyện hôm nay kết thúc.”
“Dạ.” Nam Cung Lăng hụt chân và di chuyển sang đi chỗ đặt đồ chơi.
Tạ Thiên Kim theo sau và dụ dõ: “Bé con có gặp lại chị gái xinh đẹp đó không? Chị gái xinh đẹp đó đang làm gì với ba vậy? Mami có thể chơi với bé con không?”
“Chị gái xinh cho ba uống cà phê.”
Tạ Thiên Kim ngẩng đầu nhìn cô ta: “Mami cũng cho em bé uống cà phê à?
“Không được, người lớn mới có thể uống cà phê.” Tạ Thiên Kim sắc mặt trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ để bảo mẫu mang sữa cho con.”
Sau khi nói xong, không cần biết Tạ Thiên Kim có muốn hay không, với những bước chân uyển chuyển cô ta bước ra khỏi phòng ngủ.