Chương 137:
Mặt Nam Cung Hàn tối sầm lại, lân đầu tiên anh bón cho ai đó ăn, vậy mà người phụ nữ này dám nói rằng nuốt không trôi?
“Không ăn được thì phải ăn.” Nụ cười nhàn nhạt trong mắt Nam Cung Hàn. tan biến, anh lạnh lùng nói.
Diệp Ánh Du thầm thở phào nhẹ nhõm, anh vẫn là một Nam Cung Hàn như vậy, khiến cô cảm thấy có chút là sự thật.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Diệp Ánh Du thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, việc dọn dẹp một ngày còn mệt hơn cả, nhất là khi cô còn đầy ắp lo toan.
Nam Cung Hàn đưa tay lên nhìn thời gian, lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi có việc phải làm, tối nay mới trở về.”
“Hả? Còn tới nữa à?” Diệp Ánh Du không khỏi thở dài, đã hơn bốn giờ rồi, tối lại đến, chẳng phải cô không có tí thời gian tự do nào luôn àI Nam Cung Hàn hừ lạnh, mây đen tụ lại trong mắt anh.
Cô chỉ có thể nói lại: “Niềm vui của tôi.”
Nam Cung Hàn nâng chiếc căm cong đẹp đẽ lên, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “Xem như em thức thời.”
Diệp Ánh Du nhìn anh rời đi, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Hà Tuyết Hân. Cô không thể đến trường, vì vậy cô đành phải nhờ bạn bè giúp, đưa máy ảnh qua đây.
Thím La bước vào dọn dẹp chén đĩa, nhìn thấy mặt mày cô mặc dù trông xanh xao nhưng tinh thần rất tốt, trong lòng cũng cảm thấy mềm lại, nên đề nghị: “Mặt trời bây giờ không có tia cực tím, cô có muốn ra ngoài hóng gió không?”
Diệp Ánh Du lắc đầu: “Không, bây giờ con không muốn ra ngoài.”
Thím La gật đầu, thu dọn nhanh chóng, cười nói: “Vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt, có việc gì chỉ cần gọi là tôi sẽ tới.”
“Vâng, phiền thím rồi, cám ơn.” Diệp Ánh Du chân thành cảm ơn vì sự quan tâm chu đáo này.
Hà Tuyết Hân nhận được cuộc gọi, chưa tới mười phút đã có mặt trong phòng bệnh.
Diệp Ánh Du rất kinh ngạc: “Sao nhanh như vậy?” Trường học hay nhà bạn bè đều cách bệnh viện này rất xa.
“Lúc tớ nhấc máy, thì tớ đang trên đường tới đây.” Hà Tuyết Hân cầm cốc nước uống cạn, sau đó chạy đến ngồi cạnh cô: “Tớ có nghe nói về chuyện ở trường học, những con mụ điên rồ đó, lên cơn thần kinh à!”
Cô ấy tức giận mắng mỏ, khi nhìn thấy Diệp Ánh Du nhíu lông mày lại, có vẻ Cảnh Minh là người đề xuất việc che giấu tin tức này, an ủi: “Ánh Du, đừng để bị ảnh hưởng bởi những người đó, họ ăn no rửng mỡ đó, mấy ngày nữa chuyện đó sẽ tự động lắng xuống thôi.”
Diệp Ánh Du mím môi tỏ vẻ lo lắng: “Cậu nói xem, tớ còn có thể đi học lại được không?”
Mặc dù xuất thân từ cô nhi viện nhưng tính tình Diệp Ánh Du lạnh nhạt, không bao giờ chủ động gây sự, đây là lân đầu tiên cô bị bạn cùng lớp đánh, không chỉ khiến bản thân bị thương mà còn không tránh khỏi cảm thấy bất an.
Một nhóm người đông như vậy, nếu ngày nào cũng chặn đường cô, làm sao cô có thể bình yên đến lớp đây? Cô rất có thể sẽ bị như ngày hôm nay, vừa bước vào cổng trường đã phải chạy ra.
“Đó là đương nhiên, đương nhiên là cậu vẫn có thể đến lớp rồi.” Hà Tuyết Hân lắp bắp nói, bản thân cô ấy cũng không bị thuyết phục.