Chương 139:
Nam Cung Hàn ủ rũ liếc nhìn màn hình di động, đột nhiên nói: “Em nghỉ một tuần đi, bắt đầu từ thứ hai tuân sau, trực tiếp đến công ty làm việc, những gì học được chắc chắn thực tế hơn lý thuyết của nhà trường nhiều.”
Diệp Ánh Du bị anh kéo ra khỏi những suy nghĩ trong đầu, hai mắt mở to như trăng tròn trên bầu trời: “Ý anh là để tôi đi làm ở tập đoàn Nam Cung?”
“Ừ” Nam Cung Hàn nhẹ giọng đáp.
Nếu có thể làm việc trong Tập đoàn Nam Cung, thì việc đi học hay không thực sự không quan trọng. Suy cho cùng, tấm bằng tốt nghiệp đại học chỉ là bước đệm cho các công ty lớn.
Tuy nhiên, Diệp Ánh Du cân nhắc một lúc, lắc đầu từ chối: “Cảm ơn lòng tốt của anh, lòng tốt của anh tôi nhận.”
Nhân viên của Tập đoàn Nam Cung, không phải ai cũng đủ tiêu chuẩn để làm, hầu như ai cũng mơ ước được vào đây, ngay cả khi cô tốt nghiệp ra trường cũng có thể không tìm được công việc tốt như vậy.
Nhưng mà, cô không thể chỉ nhận sự bố thí của Nam Cung Hàn!
Trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Hàn, Diệp Ánh Du kiên quyết nói: “Tôi không thể đi làm ở tập đoàn Nam Cung.”
Lúc Nam Cung Hàn vui vẻ có thể cho cô một công việc, lúc không vui vẻ thì nói một câu sa thải, cô không muốn đang ở giữa không trung thì bị đánh rơi!
Diệp Ánh Du biết rõ rằng mình không muốn làm bèo lục bình không rễ chỉ biết dựa vào Nam Cung Hàn.
Huống hồ, một công việc tốt đối với Nam Cung Hàn chỉ là chuyện một câu nói, nhưng đối với cô mà nói lại là một lần thiếu nợ Nam Cung Hàn, không khác gì đang là một người tự do lại tự mình đeo lên một vòng gông xiềng.
Chuyện này, cô tuyệt đối không đồng ý!
Nam Cung Hàn liếc mắt liền biết được lo lắng của cô, cười nhạo một tiếng: “Tôi đã đã lấy một phần tiền của cô rồi, cô muốn hay không thì tùy.”
Lông mày Diệp Ánh Du chau lại: “Anh làm cái gì?” Không phải là lại phá hủy công ty nhà họ Diệp rồi chứ? Lần này vẫn có liên quan đến trại trẻ mồ côi?
Cô nghĩ như thế, trên trán rịn ra một mảng mồ hôi, cảm giác lưng phát lạnh.
Nam Cung Hàn vuốt cuốt cắt cắt điếu xì gà, nhìn cô như nhìn vào con mồi rơi vào bấy: “Tôi chụp lại thẻ căn cước của cô.”
“Anh chụp lại thẻ căn cước của tôi?”
Diệp Ánh Du không dám tin hỏi lại một câu, liền nhanh chóng cầm lấy túi để ở đầu giường tìm kiếm.
Nhưng mà bất kể là trong ví tiền hay trong ba lô đều không có gì! Ngay lúc cô không biết, Nam Cung Hàn đã lấy đi giấy tờ chứng minh thân phận quan trọng nhất của côi Diệp Ánh Du tức giận đến mức cả người phát run, cảm giác mê man truyền đến, cơ thể nhoáng một cái suýt chút nữa ngã ngửa.
Khó trách Nam Cung Hàn bồng nhiên đối xử với cô tốt như vậy, cho cô máy ảnh mà không có điều kiện gì, còn đút cơm cho cô! Tội nghiệp cô lúc đó còn cảm thấy cảm động…
Hoá ra tất cả đều là vì trêu đùa cô!
“Coi tôi là đồ ngu, đùa nghịch trong tay như vậy rất vui vẻ sao?” Diệp Ánh Du quát lớn cầm gối ném về phía Nam Cung Hàn, chỉ hận không thể tóm anh lại xé nát.
Ánh mắt Nam Cung Hàn dừng lại, nhẹ nhàng tránh được cái gối ném đến, cầm điếu xì gà trong tay, giọng anh lạnh lùng nói: “Bây giờ ngoại trừ tập đoàn Nam Cung, chắc chắn sẽ không có công ty của dòng họ nào cần cô nữa.”