Chương 192:
Phản ứng bình tĩnh này đã làm khơi dậy lửa giận của Tống Tử Hàm.
Cô ta tức giận đập cửa phòng: “Ý cô là gì? Tôi có lòng tốt nhắc nhở cô vì cô gọi tôi một tiếng chị Hàm, giáo dục của nhà cô là bảo cô nói chuyện với đàn chị như thế này hả?”
Diệp Ánh Du không có ý định tranh cãi với Tống Tử Hàm, nhưng cô ta quá khiêu khích, nghĩ đến việc cô ta chèn ép mình trong khoảng thời gian này, cô không khỏi lạnh lùng nói: “Giáo dục của nhà chị Hàm mới khiến tôi phải khâm phục.
Trào phúng ngược lại, cùng với vẻ mặt lãnh đạm của cô tạo thành hiệu quả rất xuất sắc, Tống Tử Hàm lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà, Diệp Ánh Du cũng không dừng lại.
Ánh mắt cô cố ý dừng trên chiếc váy ngắn cũn cỡn của Tống Tử Hàm, miệng lưỡi độc địa: “Chị Hàm, làm người phải tự biết mình. Cho dù có xén váy ngắn thêm năm phân nữa, chị cũng không thể thu hút sự quan tâm của tổng giám đốc đâu. Hai năm nay vẫn vậy, lại còn muốn đấu với tôi, có gì thú vị không?”
Khi nói điều này, Diệp Ánh Du học theo ánh mắt kiêu ngạo mà Nam Cung Hàn nhìn người khác, rõ ràng có thể nâng cao tính khí của một người lên mấy phần.
Cô bị Nam Cung Hàn chèn ép liên tiếp bại lui, về cơ bản cô yếu hơn anh, chỉ có thể khó khăn kiên trì chịu sự áp bức của anh. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là cô phải chịu nhịn tất cả những người liên quan đến Nam Cung Hàn, lại càng không có nghĩa là cô sợ bọn họ.
Ánh mắt Diệp Ánh Du lạnh lùng, nhìn thẳng vào Tống Tử Hàm, chỉ là đấu võ mồm thôi, cô có gì mà phải sợ?
Tống Tử Hàm tức muốn nổ phổi, nhìn thấy đống mảnh thủy tỉnh sáng loáng bên cạnh Diệp Ánh Du, trong mắt cô lóe lên vẻ ác độc: “Đây là do cô tự tìm lấy!” Cô ta giãm lên đôi giày cao gót nhọn tám cm, sau đó lao tới trước mặt Diệp Ánh Du dùng cả hai tay đẩy mạnh Vai cô.
Diệp Ánh Du không ngờ cô ta lại đẩy mình, lúc nghĩ đến mảnh thủy tinh sắc nhọn kia thì đã quá muộn, cánh tay trái cô truyền đến cảm giác đau đơn, máu theo đó chảy ra.
Cô quay đầu lại nhìn, có ít nhất bốn năm mảnh thủy tinh găm vào tay cô, không lâu sau, toàn bộ cánh tay của cô đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Tống Tử Hàm cười sảng khoái, lại hận không đâm vào khuôn mặt của Diệp Ánh Du, nếu mặt cô ta bị thương, xem cô ta kiêu ngạo kiểu gì!
Diệp Ánh Du nghiến răng chịu đau, dưới nhiệt độ điều hòa chỉ có hai mươi bốn độ, nhưng trên mặt cô đã lấm tấm từng tầng mồ hôi.
Vất vả từ mặt đất đứng lên, cô lạnh lùng liếc nhìn Tống Tử Hàm một cái, rồi định đi ra ngoài. Vết thương trên cánh †ay nhất định phải được xử lý kịp thời.
Tống Tử Hàm lúc này mới bắt đầu hoảng sợ, nhưng sau một lúc không biết phải làm thế nào xong, cô ta đã bình tĩnh trở lại. Chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng pha trà, và ngay cả khi Diệp Ánh Du có nói rằng cô ta đẩy ngã cô, cũng không có bằng chứng gì cả!
Cô ta vội chạy ra khỏi phòng pha trà trước và kêu la cho tất cả mọi người trong văn phòng nghe thấy: “Anh Toàn, Ánh Du cô ấy không cẩn thận làm vỡ tách trà, lại bị trượt ngã trên vết nước, nên cánh tay đã bị thương rồi, có vẻ như rất nghiêm trọng, anh mau đến xem xeml”
Đúng lúc Trần Minh Toàn tình cờ đang đi ra khỏi văn phòng cùng Nam Cung Hàn, định đến hội quán bàn chuyện hợp tác với ông chủ công ty, nghe như vậy, anh ấy vừa mới nhận ra là Diệp Ánh Du đã bị thương, thì Nam Cung Hàn đã chạy nhanh ra ngoài rồi.
“Sao cô lại ngốc như thế chứ!” Nam Cung Hàn nhỏ giọng mắng một câu, bế ngang lấy Diệp Ánh Du lên.
“A..” Miệng Diệp Ánh Du kinh ngạc kêu lên một tiếng, thì môi đã bị đông cứng. Cô liếc nhìn Tống Tử Hàm, gượng cười nói: “Chị Hàm, cảm ơn chị đã giúp em thông báo cho những người khác.”