Chương 169:
Diệp Ánh Du cho mẹ giám đốc một ánh mắt yên tâm, tiến lên phía trước nói: “Tôi ở cô nhi viện cũng có thể nghỉ ngơi.”
Ánh mắt đen nhánh của Trương Thành nhìn cô, không nói lời nào, vẻ mặt kiên định.
Diệp Ánh Du bất đắc dĩ thở dài: “Tôi nói tạm biệt với mẹ giám đốc rồi đi theo anh”
Mặc dù Trương Thành không biểu thị đồng ý nhưng ánh mắt của anh ta hơi buông lỏng.
Diệp Ánh Du thầm vui mừng ở trong lòng vội vàng quay người nắm chặt hai tay đã đầy vết nhăn của giám đốc Hà, giọng điệu kiên định: “Mẹ viện trưởng, chúng ta sẽ cung nhau cố gắng chuyện của trại trẻ mô côi nhé, cho dù như thế nào thì mẹ cũng phải đặt sức khỏe của mình lên trước, mấy ngày nữa con lại tới.”
Giám đốc Hà trải qua sự đả kích này dường như già hơn một chút nhưng không hề suy sụp tỉnh thần. Ba ấy nắm thật chặt tay của Diệp Ánh Du nở nụ cười hiền lành như cũ: “Được, chúng †a cùng nhau cố gắng.” Sau đó lại hơi lo lắng xuyên qua Diệp Ánh Du nhìn về phía Trương Thành đứng nghiêm ở trước cổng nói: “Con cũng phải lo cho bản thân, mẹ có cảm giác như con đã gầy hơn.”
“Con sẽ chú ý, mẹ không cần phải lo lắng.” Đôi mắt Diệp Ánh Du mơ hồ hiện lên vẻ ướt át. Cô được mẹ viện trưởng quan tâm nên những oan ức trong lòng đột nhiên cuộn trào mãnh liệt giống như thủy triều. Nhưng cô lại không thể nói cũng không muốn nói, chuyện trại trẻ mô côi đã đủ phiền lòng rồi, cô không muốn để viện trưởng lo lắng nhiều hơn.
Diệp Ánh Du đi đến cổng trại trẻ mồ côi Nắng Mai, lúc lên xe rời đi cô quay đầu nhìn trại trẻ mô côi bởi vì đã lâu không được tu sửa nhìn có vẻ loang lổ nhiêu màu thì ánh mắt càng thêm kiên định.
Cô chắc chắn sẽ cố gắng để Nam Cung Hàn thu hồi ý nghĩ, cho dù phải bỏ ra cái giá phải trả thê thảm và đau đớn như thế nào!
“Cô Du, mời cô lên xe.” Giọng nói máy móc của Trương Thành vang lên, Diệp Ánh Du hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân lên xe.
Chiếc xe chạy ổn định nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ánh Du lại nhíu lại, bởi vì chuyện trại trẻ mồ côi nên cô sẽ phải đối mặt với Nam Cung Hàn. Nếu như anh biết cô tự mình hành động thì không biết anh sẽ trừng phạt cô như thế nào…
Trở lại biệt thự vừa đi vào phòng khách cô đã nhìn thấy Nam Cùng Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, panh vẫn còn mặc bộ đồ vest chỉnh tê, dáng vẻ giống như vừa mới trở về.
Sắc mặt của anh tái xanh ánh mắt lạnh lùng, từ khi cô đi vào ánh mắt của anh đã khóa chặt cô giống như là thợ săn xuất sắc nhất mang đến cảm giác vô cùng áp bức.
Điều này làm cho Diệp Ánh Du cảm thấy hoảng sợ, cánh môi cô mấp máy hai lần muốn giải thích gì đó thì Nam Cung Hàn đã nói trước: “Tới đây.” Lời nói đơn giản trực tiếp, bên trong giọng nói lại tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Diệp Ánh Du hít sâu một hơi chịu đựng đau đớn trên người bước về phía trước rồi dừng lại cách chỗ ghế salon mà Nam Cung Hàn đang ngồi một mét, cúi đầu thấp xuống trong lòng hy vọng anh đừng quá tức giận.
Chân mày Nam Cung Hàn hơi nhíu lại trầm giọng nói: “Tới gân một chút.”
Cô đứng xa như vậy lại còn lộ ra vẻ sợ hãi, anh rất đáng sợ sao?
Diệp Ánh Du cẩn thận di chuyển bước chân, dưới ánh mắt nguy hiểm của anh khó khăn lắm mới có thể đi tới gần cách anh một bước chân. Cô hơi không chịu được loại áp lực âm u này, cô mấp máy môi khẽ nói: “Tôi xin lỗi vì chưa xin phép anh mà đã tự mình đến trại trẻ mô côi.”