"Sao vậy? Sợ sao?"
"Anh còn cười được nữa."
"Ngốc! Có gì chứ. Dù có phải chết anh cũng nhất định bảo vệ mẹ con em chu toàn."
"Không cho anh nói mấy lời đó. Có chết em cũng muốn chết cùng anh."
"Được!"
Tiêu Yến nắm tay anh, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Tiếng chuông bấm giờ của quả bom vẫn cứ kêu lên đều đặn. Mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim của cả hai người. Chiếc xe vẫn lăn bánh chuyển động, tiếng còi xe cứu hộ đã inh ỏi vang lên phía sau. Chiếc loa phóng thanh được sử dụng, những chiếc xe đang lưu thông trên đường đều tự giác tấp vào hai bên đường.
Bên phía đội gỡ bom phải nhờ đến hệ thống quan sát điều khiển từ xa để thăm dò. Họ không biết đó là loại bom gì, nếu không cẩn thận thì khi chiếc xe dừng lại nó sẽ phát nổ ngay lập tức.
Hệ thống lập tức nhận được thông tin, quả bom được gắn dưới gầm xe, quả bom vận hành theo vận tốc của xe. Chỉ cần vận tốc dưới 50km/h thì sẽ lập tức phát nổ. Hai chiếc xe của Văn Thành và Âu Dương Tử được thông báo lập tức tấp sang hai bên nhường chỗ cho xe chuyên dụng.
"Anh Hàn! Anh hãy duy trì vận tốc 50km/h, chúng tôi sẽ cố gắng đưa hai người ra khỏi xe."
"Tôi hiểu."
Lữ Kính Tâm nhận được cuộc gọi của Hy Y cũng lập tức có mặt trong đội gỡ bom. Anh lo lắng nhìn Tiêu Yến, nhất định phải bảo vệ hai người.
"Có thể đưa cô ấy ra ngoài được không?"
"Chúng tôi sẽ cố gắng tiếp cận."
Một chiếc xe chuyên dụng lập tức áp sát vào. Lữ Kính Tâm nhìn theo mà trong lòng thấp thỏm không thôi.
"Cô Tiêu, cô có thể mở cửa xe không chúng tôi sẽ đưa cô sang đây."
"Không được! Khoảng cách này quá nguy hiểm, cô ấy đang mang thai."
Chiếc xe lại phải tách rời ra, hệ thống hiển thị số thời gian còn lại rất ít.
"Chỉ còn hơn ba mươi phút."
"Đội trưởng, phải làm sao đây? Chúng ta lại không thể dừng xe lại."
"Không thể tiếp cận đưa người sang sao?"
"Không được! Quá nguy hiểm, cô ấy đang có thai."
Thật là một vấn đề gây khó. Không thể tiếp cận quả bom lại không thể đưa người ra khỏi vùng nguy hiểm. Đây là trường hợp vô cùng khó khăn bởi quả bom được gắn dưới gầm xe. Chiếc xe không thể dừng lại, đội gỡ bom không thể tiếp cận.
"Lữ Kính Tâm! Có thể dọn đường để tôi đến vùng đất trống trong vòng hai mươi phút không?"
"Chúng tôi sẽ cố gắng."
Bộ đàm được kết nối, cảnh sát giao thông và cảnh sát cơ động đều được tập hợp để hỗ trợ xin đường. Họ vô cùng xem trọng chuyện này, bởi người trong xe không phải là người tầm thường. Anh là người dẫn đầu con tàu kinh doanh của thành phố Đồng Họa.
Con đường đi đến bãi đất trống hoàn toàn trống trãi. Những công nhân đang làm việc ở đó cũng được sơ tán đi. Trong phạm vi 5km, tuyệt đối không cho bất kỳ người và phương tiện nào đến gần, ngoại trừ đội gỡ bom và đội cứu hộ.
Tình hình vô cùng căng thẳng, đến cả đội gỡ bom cũng chưa biết phải giải quyết thế nào. Vậy nhưng người đàn ông ngồi trong xe lại rất là bình tĩnh. Không phải anh không biết sợ, chỉ là dù có sợ cũng là sợ người ngồi bên cạnh xảy ra chuyện mà thôi. Trong hoàn cảnh này, anh chỉ có thể tự cứu lấy mình và cứu lấy cả mẹ con cô.
"Vợ à! Đừng khóc."
"Em không có khóc."
"Anh sẽ bảo vệ mẹ con em chu toàn."
Tiêu Yến khóc rồi. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này. Cô sợ anh xảy ra chuyện, lại càng sợ cả ba người đều xảy ra chuyện. Cả đứa bé và anh, hai người họ cô đều không thể mất.
Chiếc xe chạy vào bãi đất trống, Hàn Thước nắm chặt tay cô, ánh mắt anh đầy vẻ kiên định.
"Có tin anh không?"
"Tin! Em tin chúng ta sẽ không sao."
"Ngoan!"
Hàn Thước gọi điện cho Văn Thành, anh bảo bọn họ không được tiến tới nữa. Đội cứu thương phải chuẩn bị sẵn sàng. Văn Thành làm việc với anh bao nhiêu năm nay, tâm trạng của anh thế nào chỉ cần nghe qua giọng nói thì cậu liền có thể hiểu rõ.
"Hàn thiếu! Anh không được làm bậy."
"Văn Thành, cậu không chỉ là người tôi tin tưởng nhất mà còn là anh em tốt của tôi. Nếu chẳng may xảy ra chuyện bất trắc, mẹ con cô ấy cậu phải bảo vệ thật tốt."
"Anh..."
Điện thoại ngắt kết nối, Hàn Thước nắm tay Tiêu Yến đưa lên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.
"Vợ à! Dù có chuyện gì xảy ra thì em hãy nhớ, anh yêu em hơn tất cả mọi thứ. Yêu em hơn cả bản thân mình."
"Hàn Thước, anh muốn làm gì?"
"Anh sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây."
Đội cứu hộ nhận được cuộc gọi của Văn Thành, Lữ Kính Tâm nghe được lời nhắn nhủ của Hàn Thước thông qua Văn Thành thì liền gắt lên.
"Cậu ta muốn làm gì chứ? Tuyệt đối không được làm bậy."
"Kính Tâm! Hãy nghe lời anh ấy."
"Như vậy rất nguy hiểm..."
"Vậy anh còn có cách nào khác sao? Đội gỡ bom có thể đến đó không? Quả bom có thể vô hiệu hoá không? Hay đợi đến lúc nó phát nổ, chúng ta phải nhìn hai người họ chết trong đó."
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Cả đội ngũ được lệnh dừng lại. Trong hoàn cảnh này, bọn họ thật sự bất lực rồi...
Đối với những người thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, có gì đau đớn hơn là việc phải bất lực đứng nhìn người gặp nạn chết ngay trước mặt mình. Đó là cảm giác gì chứ? Nó còn đau hơn gấp trăm ngàn lần so với việc họ phải hy sinh...
Hệ thống hiển thị thời gian trên quả bom chỉ còn lại hơn hai phút. Hô hấp của họ dường như ngưng động, tựa như cả không gian và thời gian đang đứng lại ở khoảnh khắc sinh tử đó.
Hy Y đứng bên cạnh Văn Thành, cả cơ thể nhỏ bé run lên bần bật. Cô khóc không thành tiếng, hai hàng nước mắt cứ không ngừng rơi ra. Khoảnh khắc này, họ chỉ có thể cầu mong kì tích xuất hiện mà thôi...
Lên google search không ra các loại bom nên chỉ có thể giả dụ. Mấy bà đừng bắt bẻ nghe