Lời nói của cô như một mũi tên xuyên thẳng vào tim anh vô cùng đau đớn. Có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa rồi, có lẽ cô đã tuyệt vọng và thật sự từ bỏ rồi. Anh...Phải làm sao đây? Tiếp tục tổn thương cô theo lí trí hay sống thật với trái tim của mình, từ bỏ mọi thứ để yêu thương và bảo vệ cho cô? Ân tình anh nợ An Hạ nhất định phải trả nhưng...anh cũng không thể từ bỏ cô.
Bước chân mệt mỏi cứ đi về phía trước, Hàn Thước cũng chậm rãi đi theo cô. Hai người bước vào phòng bệnh, Tiêu Yến quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt đó, có tuyệt vọng, có đau lòng và có cả bi thương.
"Nếu như...anh vẫn cảm thấy chưa đủ, thì... Cái mạng này tôi cũng cho anh. Xem như là một mạng đổi một mạng."
Lớp vỏ bọc lạnh lùng của Hàn Thước bị câu nói của cô đánh sập rồi. Nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng đó, anh tin cô sẽ thật sự làm ra những chuyện tổn hại bản thân mình. Anh không thể...Không thể mất cô. Anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối diện với người nhà của An Hạ. Giờ đây, anh không cần điều gì nữa hết, anh cũng không muốn báo thù gì nữa hết, anh chỉ cần cô, chỉ cần một mình cô thôi.
Cánh tay mạnh mẽ kéo Tiêu Yến ôm vào lòng mình thật chặt. Anh sợ buông tay ra cô liền giống như ảo ảnh mà biến mất.
"Tiêu Yến! Xin lỗi..."
"Tôi mệt rồi!"
"Tiêu Yến, anh...sẽ không để bất cứ ai có thể tổn thương em được nữa!"
Cô gái nhỏ bật cười chua xót, trong tiếng cười còn pha lẫn chút chế giễu. Anh nói... Sẽ không để bất cứ ai tổn thương cô nữa sao?
Haha!
Nực cười!
Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này.
"Hàn Thước! Anh không cảm thấy quá nực cười sao?"
"..."
"Từ lúc bắt đầu, người khiến tôi tổn thương nhiều nhất... Không ai khác ngoài anh."
Anh làm công ty của ba cô phá sản, khiến ông lên cơn đau tim mà qua đời.
Anh chôn vùi tuổi thanh xuân của cô bằng hai chứ chuộc tội, cái tội giết người mà cô chẳng hề gây ra.
Anh tổn thương cô hết lần này đến lần khác, sỉ nhục cô, dày vò cô cũng không sao. Đã vậy lại ép cô phải phá bỏ đứa con của mình.
Vậy mà anh nói...sẽ không để ai tổn thương cô.
"Sao anh không nhìn thử xem... Tôi đã thành ra cái dạng gì rồi? Đều là việc tốt của anh, không phải sao?"
Lời nói của Tiêu Yến nhẹ nhàng như gió mùa thu thổi ngang qua, thật êm ái, thật dịu dàng. Thế nhưng khi rơi vào tai Hàn Thước, mỗi một câu một chữ đều giống như mũi dao nhọn đâm vào tim anh. Mỗi một lời cô nói ra đều không có sai lấy nửa chữ, là anh...Đích thực là anh đã hủy hoại cô. Nhưng mà...
"Tiêu Yến! Là anh không tốt. Nhưng tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì muốn bảo vệ cho em..."
"Bảo vệ tôi? Ha...Haha..."
Tiêu Yến thoát khỏi vòng tay anh, cơ thể nhỏ bé lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Cô đứng đó, đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn về phía anh. Cô cảm thấy...cảm thấy...quá khôi hài.
"Anh bảo vệ tôi? Haha... Hàn Thước, anh thật biết cách đùa. Anh nói anh bảo vệ tôi? Vậy xin cho hỏi, anh bảo vệ tôi như thế nào vậy?"
"..."
"Anh bảo vệ tôi bằng cách khiến công ty ba tôi phá sản, ông ấy vì quá kích động lên cơn đau tim mà chết. Anh bảo vệ tôi bằng cách trói buộc tôi bằng cuộc hôn nhân không có tình yêu. Anh bảo vệ tôi bằng cách để cả nhà An Hạ tùy ý dành mắng tôi. Bảo vệ tôi bằng cách ghán cho tôi cái tội danh giết người. Anh vùi dập thanh xuân của tôi, chà đạp lên tình yêu của tôi, dày vò tôi thậm chí...Thậm chí là giết con của tôi... Hàn Thước...Anh nói xem, đó là cách anh bảo vệ tôi sao?"
"Tiêu Yến...Em thật sự nghĩ rằng anh là người tàn nhẫn như vậy sao?"
"Haha...haha...Anh giết con mình, vậy không tàn nhẫn thì gọi là cái gì?"
"Nó là thai ngoài tử cung, em không thể giữ nó được!"
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Thước vang lên, nó mang theo sự đau lòng và cả tức giận. Tiêu Yến nghe được câu nói kia, cả cơ thể bỗng như bị rút cạn sức lực, không thể đứng vững nữa.Đôi mắt tĩnh lặng cuối cùng cũng đã nổi bão tố. Cô nhìn anh, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
"A...Anh vừa mới nói gì?"
"Đó là thai ngoài tử cung. Lẽ ra em đã phải phẫu thuật phá thai vào ngày mà mẹ em mất."
Ánh mắt cô dao động dử dội. Đôi chân không tự chủ mà run rẩy lùi về sau đến khi chạm vào giường thì liền trở nên mềm nhũn ngồi bịch xuống. Hai mắt nhoà đi vì tầng nước, cổ họng như ai bóp nghẹn không thể nói ra được câu nào. Con của cô...Con của cô tại sao...tại sao lại...
Không!
Chắc chắn là anh đang lừa cô thôi...
"Nếu em không tin có thể tự mình đi tìm bác sĩ Lý, bà ấy biết rõ mọi chuyện!"
"Không... Không thể đâu! Hàn Thước, anh lừa tôi...Anh muốn lừa tôi có đúng không?"
"Anh không có lừa em. Anh nói rồi, nếu không tin em có thể tự mình đi kiểm chứng."
Tiêu Yến sụp đổ rồi. Cơ thể cô ngồi đó mà run rẩy không thôi, hai hàng nước mắt vẫn cứ thi nhau mà rơi xuống, cô.. không tin.
Người đàn ông trước mặt bước về phía cô. Anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé, để cô dựa đầu vào ngực anh. Ngay lúc này đây, anh cũng vô cùng đau đớn, con của anh...đứa con đầu tiên của anh vẫn chưa thành hình. Vậy mà...Đã mất đi rồi.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, Tiêu Yến nép đầu vào vòng vòng ngực rắn chắc, gương mặt xinh đẹp vẫn cứ thế mà khóc nức nở. Hàn Thước đứng đó, ngửa mặt lên trần nhà. Anh hít một hơi thật sâu để ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Vào những giờ phút này, anh không thể mủi lòng. Anh nhất định phải bảo vệ và làm chỗ dựa cho cô.
"Con của tôi...Con của tôi... Thật là đã chết rồi sao?"
Tiêu Yến run rẩy hỏi anh, đôi mắt thất thần cứ nhìn về phía xa.
"Tiêu Yến, đừng quá đau lòng..."