Không được! Cô nhất định phải rời khỏi đây, nếu không thì bọn họ sẽ bắt cô phải kết hôn với người mà cô không yêu. Còn có Văn Thành, anh không tìm được cô, chắc chắn là sẽ rất lo lắng. Không được! Bằng mọi giá cô phải trốn khỏi đây.
Cánh cửa phòng mở ra, Diệp Mặc Ân đi vào, ánh mắt nhìn Hy Y đầy sự tức giận. *Bạch Đan cũng đi theo phía sau, vừa đi vừa không ngừng nhỏ giọng nài nỉ.
"Ông ơi! Nó chưa hiểu chuyện, ông đừng làm khó con."
"Chưa hiểu chuyện. Chính vì có người mẹ như bà nên nó mới tùy ý như vậy đó. Bà nói xem, có đứa con gái nào như nó không? Bỏ nhà đi biền biệt suốt hai năm trời."
"Nhưng mà ông từ từ khuyên bảo con. Đừng đánh nó..."
"Đánh nó? Tôi đánh nó khi nào?"
Bạch Đan nhất thời không thể trả lời được. Đúng là Diệp mặc Ân chưa đánh Hy Y bao giờ. Nhìn thấy Hy Y bị khóa tay trên giường, người làm mẹ như bà thật sự là rất đau lòng. Bà đi về phía cô, bàn tay đưa lên kéo cô ôm vào lòng.
"Con gái của mẹ, con chịu khổ rồi."
"Mẹ! Mẹ thả con ra đi."
"Thả mày ra để mày tiếp tục bỏ nhà đi nữa sao?"
Diệp Mặc Ân vừa đi tới trước mặt cô vừa lớn giọng quát mắng, Hy Y không trả lời, đôi mắt lơ đãng nhìn về ô cửa sổ. Hình ảnh của Văn Thành xuất hiện trong mắt cô, cô muốn ngay lập tức trở về với anh vì lời hứa "Đời này không gả cho anh em cũng sẽ không gả cho bất cứ một ai khác."
"Con không muốn kết hôn với hắn."
"Không muốn? Mày có biết nhà họ Âu Dương quyền quý như thế nào không? Mày được gả vào đó sẽ sung sướng đến hết đời mày biết không?"
"Con không biết. Con sẽ không bao giờ lấy hắn."
"Mày..."
"Hy Y, đừng chọc giận ba con nữa."
Bạch Đan nhìn thấy không khí nồng nặc mùi thuốc súng thì không nhịn được mà nói chen vào. Nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến cho bà như chết đứng.
"Mẹ! Con đã yêu một người khác rồi. Anh ấy rất tốt, bọn con cũng đã đi quá giới hạn, con đã là người của anh ấy rồi..."
C H Á T.
Lời chưa nói hết, Diệp Mặc Ân đã tát vào mặt cô một cái thật mạnh. Ông thật sự rất tức giận, đây là...là câu trả lời mà ông không muốn nghe nhất. Bàn tay ông run rẩy không thôi, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua ông tự tay đánh cô con gái nhỏ.
"Mày...Mày đúng là không biết xấu hổ. Tao không có đứa con nhơ nhuốc như mày."
Hy Y đưa tay ôm mặt, đôi mắt đã long lanh đến đỏ ngầu nhưng tuyệt nhiên cô lại không hề rơi một giọt nước mắt.
"Ba! Ba đánh mắng con thế nào cũng được. Đời này không phải anh ấy thì con không gả."
_______________
Văn Thành cùng đám người của Uông Thục tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Anh rất sợ, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. Tiêu Yến cũng không khá hơn là bao, cô với Hàn Thước cũng đã chạy nhiều vòng quanh vùng ngoại ô này nhưng cũng không thấy bóng dáng của Hy Y đâu. Tiêu Yến rất lo lắng, hai tay cứ siết vào nhau, đôi mắt cũng đã đỏ hết cả lên rồi.
"Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa."
"Không sao đâu! Anh sẽ giúp em tìm Hy Y."
An Hạ và Lữ Kính Tâm nhận được tin cũng liền vội vàng chạy sang. Nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Yến, An Hạ biết thật sự là có chuyện không xong rồi.
"Tiêu Yến! Tìm thấy Hy Y chưa?"
"Vẫn chưa!"
"Có khi nào bị bắt cóc khóc?"
"Sẽ không đâu."
Càng nói càng rối, càng nói lại càng thêm lo lắng. Đã hai năm trôi qua, viễn cảnh năm xưa lại hiện về trong kí ức. Lần đầu tiên Tiêu Yến gặp Hy Y, cô bé bị một đám người đuổi bắt. Liệu có khi nào, chuyện ngày hôm nay cũng là do đám người đó hay không.
Đau lòng nhất vẫn là Văn Thành, anh ngồi im lặng không nói lấy một lời. Cảm giác này thật khiến anh khó chịu. Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết bản thân mình phải làm thế nào nữa.
Một lần nữa, đám người Tiêu Yến lại bắt đầu tìm kiếm. An Hạ và Lữ Kính Tâm cũng giúp đỡ một tay. Chỉ là bọn họ không biết, đã có người vô tình phát hiện ra bí mật An Hạ vẫn chưa chết...
Bầu trời tắt nắng, màn đêm đã bao trùm khắp mọi nơi. Cuộc tìm kiếm vẫn cứ diễn ra trong vô vọng. Không có manh mối, khi có chút tin tức nào. Văn Thành bất lực, cả người ngồi bệch xuống đất. Anh nhắm mắt, cố gắng giấu đi những cảm xúc bên trong.
Đêm nay,. bầu trời lấp lánh ánh sao đêm. Mặt trăng cũng vằn vặc soi sáng khắp nơi, nhưng tại sao lại không thể soi sáng được trái tim anh.
"Hy Y! Em đang ở đâu?"
______________
Trên chiếc giường rộng êm ái. Hy Y ngồi bó gối, đôi mắt ngấn lệ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ánh trăng sáng soi, ban phát những tia sáng tin khiết nhất cho nhân gian. Gương mặt ai đó hiện lên trong đáy mắt. Trái tim cô đập liên hồi. Liệu bây giờ, anh có đang lo lắng cho cô không? Xích tay đã mở nhưng cánh cửa lại khoá trái, cô làm sao mới có thể trốn ra ngoài được đây.
"Văn Thành! Em nhớ anh..."
Lời hẹn ước ngày nào lại hiện ra trước mắt. Đêm đó trăng khuyết một mảnh, cô và anh ngồi cạnh bên nhau. Anh đã nói gì nhỉ...
Anh nói... Nếu như cô biến mất, anh sẽ đi tìm cô. Chân trời góc biển, chỉ cần cô còn sống thì anh chắc chắn sẽ tìm được cô. Vậy giờ...có phải anh đang đi tìm cô đúng không?
Tại sao lại vô tình chia cắt uyên ương?
Tại sao lại cứ ép duyên, bắt cô gã cho người mà cô không có chút cảm giác nào?
Tại sao lại không nghĩ đến cảm giác của cô?
*Một phút xa nhau...Vạn phút nhớ...
Một lần gặp gỡ...Vạn lần mơ*...
Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi đây. Cô nhất định phải trở về tìm anh, cùng anh trốn đi khỏi nơi này. Giống như lời cô hứa.
"Đời này không gả cho anh thì em cũng sẽ không gả cho một người nào khác."
Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng đổ vỡ. Hai vợ chồng Diệp Mặc Ân đang ngồi dưới tầng thì bỗng giật mình. Bạch Đan lo lắng nhìn chồng bà.
"Con bé sẽ không làm ra chuyện gì chứ?'
"Nó lại giở chứng đập đồ thôi.Mặc kệ nó."
"Nhưng..."
"Tôi cấm bà không được mở cửa cho nó nữa."
Bạch Đan không dám làm trái lời chồng, nhưng lại cứ cảm thấy bứt rứt không yên. Cho đến nửa tiếng sau, một người hầu trong nhà hét toáng lên.
"Ông bà ơi, phòng cô chủ có máu chảy ra cửa..."
*Bạch Đan: Mẹ của Hy Y.