• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau...

Tiêu Yến và Tôn An Kỳ đang ăn sáng thì nghe được tin tức trên tivi. Hai tập đoàn lớn là An thị và Lưu thị đều đã bị niêm phong, hai người đứng đầu hai tập đoàn này đều đã bị bắt vì tội buôn bán hàng cấm. Tiêu Yến nheo mắt suy nghĩ, Hàn Thước đến giờ vẫn chưa về, việc này chắc chắn có liên quan đến anh.

Điều bất ngờ hơn chính là Lữ Kính Tâm đang xuất hiện trên màn hình tivi với tư cách đội trưởng đội điều tra chuyên án đặc biệt...

Thân phận này của anh thật là khiến người ta bất ngờ. Hoá ra bấy lâu nay, anh vẫn luôn giấu cô và giấu cả An Hạ. Thật sự là đau lòng quá đi mất.

Nhưng như vậy cũng tốt. Kẻ có tội thì nên bị chịu sự chừng phạt thích đáng. Người hại chết ba cô cũng đã đền tội...Cô đã có thể buông bỏ tất cả để sống cho chính bản thân của mình rồi.

"Nè... Yến Yến, ăn nhiều một chút, con ốm quá rồi."

"Phải đó chị hai, đừng để cháu em bị đói."

Tiêu Yến mỉm cười nhìn Tôn An Kỳ và Hy Y. Một người là mẹ chồng, một người là em gái, hai người bọn họ cũng xem như là bù đắp tình cảm mà cô thiếu thốn đi.

"Cảm ơn mẹ! Cảm ơn em..."


"Khách sáo cái gì không biết. Con bé này..."

"Chị hai! Khi nào thì hai người lại kết hôn? Em muốn làm phù dâu của chị."

"Phải đó! Phải mau chóng kết hôn, nếu không đến lúc bụng lớn ra rồi thì không mặc váy cưới được nữa đâu."

"Con không biết nữa..."

"Cái gì mà không biết? Không thì cứ chọn một ngày tốt, con, Hy Y và cả An My nữa cứ kết hôn một lần đi."

"Đúng vậy đúng vậy... Bác gái thật sáng suốt."

Cả một buổi sáng, ba người bọn họ cứ ngồi nói về chuyện đám cưới. Tiêu Yến chỉ ngồi cười, còn Hy Y và Tôn An Kỳ ngược lại rất là háo hức. Nhìn nụ cười trên môi của Tiêu Yến, thật mong sao cô một đời bình bình an an, một đời hạnh phúc.

___________

Sáu giờ tối...

Tiêu Yến ngủ một giấc tỉnh dậy thì chỉ thấy một màn đêm u ám. Cả căn nhà rộng lớn chẳng có lấy một bóng người. Họ đưa nhau đi trốn cả rồi sao?

Đang ngơ ngác không biết làm gì thì điện thoại vang lên khiến Tiêu Yến giật mình. Nhìn dãy số gọi đến, cô vui vẻ mỉm cười.

"Em nghe!"

"Dậy rồi sao?"

"Dạ! Khi nào anh về?"

"Anh đang ở ngoài cổng. Chuẩn bị đi lên."

Tiêu Yến bước tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới liền bắt gặp đôi mắt anh đang hướng về phía cô.  Tắt máy, dáng người cao lớn mở cổng đi vào. Tiêu Yến cũng mở cửa đi xuống. Nhìn thấy anh là cô dang tay đòi ôm. Hàn Thước dang tay ôm lấy cô, cảm giác này sao mà ngọt ngào quá.

"Nhớ anh!"

"Anh cũng nhớ em."

"Mà...Mọi người đâu hết rồi?"

"Không biết. Em thay đồ đi, anh đưa em đi tới một nơi bí mật."

"Bí mật gì dạ?"

"Tới nơi rồi biết..."

Cô nhăn mặt nhìn anh, anh bật cười xoa xoa đầu cô...

Hai mươi phút sau, Tiêu Yến bước ra từ phòng tắm, trên người khoác bộ váy màu hồng nhạt, tóc búi cao chầm chậm đi xuống. Hàn Thước nhìn cô, có chút ngây người.

"Sao vậy?"

"Em đẹp lắm!"

"Hừm dẻo miệng."

"Đi thôi."

Hai người ra khỏi nhà, chiếc xe lăn bánh đưa Tiêu Yến rời đi. Dừng lại bên một con sông xanh biếc, hai bên trồng đầy những cây hoa tử đằng tim tím, Hàn Thước bước xuống xe rồi mở cửa cho Tiêu Yến ra ngoài.

"Đây..."

"Đây là nơi đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau sau hai năm xa cách."

"Anh đưa em tới đây làm gì?"

"Qua đây đi."

Anh nắm tay cô bước về phía trước. Bỗng đâu đó vang lên tiếng nhạc du dương, một giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng nhưng cũng đong đầy những thanh âm ngọt ngào. Dưới tán cây tử đằng, những ánh đèn lấp lánh màu sắc đồng loạt phát sáng. Cũng dưới tán cây đó, những sợi chỉ đỏ treo những tờ giấy rơi xuống, đong đưa trước mặt cô. Tiêu Yến bước tới, bàn tay đưa lên nắm lấy mảnh giấy đầu tiên...

Khoảnh khắc em xoay lưng bước đi, thế giới trong mắt anh gần như sụp đổ. Khoảng trời trong xanh đó cũng vì em mà trở nên u ám. Ngày em bước đi là ngày mưa tầm tã trong lòng anh...

Đó là ngày anh và cô ly hôn... Tiêu Yến cắn chặt môi dưới, bước đến nắm lấy mảnh giấy thứ hai.

Lưu ly anh trồng đã nở rộ cả rồi. Chỉ là không có em, màu hoa tím cũng trở nên buồn đến đau lòng...

*101 đoá hoa lưu ly, Tiêu Yến, anh chưa từng quên em. Một giây một phút cũng chưa từng...

Ngày em biến mất, trái tim anh cũng giống như hoá đá. Anh sợ, anh rất sợ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại em nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy em ở sân ga sau hai năm xa cách, cảm xúc trong anh thật sự rất khó tả. Chỉ là lúc đó, nhìn thấy em ôm theo Niệm Ân, trái tim anh đột nhiên vỡ vụn. Đau đớn vô cùng*...

Mỗi một mảnh giấy đều ghi lại những cảm xúc của anh, gợi lại những kỉ niệm đau lòng. Tiêu Yến quay đầu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp lại lấp lánh nước. Ngày tháng đó với anh đầy đau khổ, còn với cô lại đầy nước mắt.

Anh nhìn cô mỉm cười, ngón tay chỉ về phía trước. Tiêu Yến gật đầu, bàn tay đưa lên nắm lấy mảnh giấy cuối cùng.

Sau tất cả những chuyện xảy ra, điều ước duy nhất của anh là muốn được nắn tay em đi hết quãng đời còn lại. Anh muốn cùng em đón gió xuân, muốn cùng em nhìn nắng hạ, muốn cùng em nhìn lá vàng bay, muốn cùng em ngắm tuyết rơi trắng xóa. Anh muốn nhìn thấy em cười, muốn cho em hạnh phúc ngọt ngào nhất. Hơn tất cả, anh muốn cùng em một đời một kiếp đôi ta...

Sóng mũi cay cay, cô bật khóc, không phải vì đau lòng mà là vì hạnh phúc. Hàn Thước bước tới bên cạnh cô, anh quỳ một chân xuống đất, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh hiện lên trước mắt cô. Tiếng reo hò đột nhiên vang lên, đám người tưởng chừng như mất tích lại đột ngột xuất hiện. Hy Y còn hào hứng tung lên những cánh hoa hồng đỏ về phía hai người. Bằng tất cả những gì chân thành nhất, bằng tình yêu anh dành cho cô, giọng nói ấm áp khẽ vang lên.

"Tiêu Yến! Làm vợ anh nha! Đoạn đường sau này anh cùng em đi, bầu trời trước mặt anh cùng em ngắm. Sóng gió phong ba anh cũng sẽ che chắn cho em, khó khăn ngoài kia anh cùng em gánh. Đời này kiếp này hãy để anh yêu em."

Hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt nghẹn nước. Tiêu Yến không thể nói nên lời.

"Chị hai đồng ý đi."

"Mợ chủ tôi muốn làm rể phụ."

"Tiêu Yến về làm con gái của mẹ."

"Chị dâu đồng ý đi."

"Tiêu Yến! Chị không đồng ý thì cậu ta sẽ chết thật đó."


Sự náo nhiệt thu hút vô số ánh nhìn của những người xung quanh. Chẳng mấy chốc, đám đông đã bu lấy hai người vào trong một vòng tròn lớn. Đám con dân buôn dưa lê cũng muốn náo nhiệt nên không ngừng vỗ tay bảo cô đồng ý. Tiêu Yến vừa vui vừa hạnh phúc, kết quả lại vừa khóc vừa cười. Trước sự cổ vũ tung hô nhiệt tình của họ, cô gật đầu đồng ý lấy anh.


Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được anh cẩn thận đeo lên tay cô. Tiêu Yến hạnh phúc ôm chặt lấy anh, mọi người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng.


"Cảm ơn em. Tiêu Yến..."


Gió đêm lại đột ngột thổi, vài cánh hoa tím lại cứ thế mà rơi. Phải chăng ông trời cũng đang muốn chúc mừng cho hạnh phúc của hai người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK