Tiêu Yến vừa uống ngụm nước vừa hỏi Ý Nhu. Cô thật sự muốn Ý Nhu có thể ở lại lâu hơn một chút để cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Dù sao thì bạn bè thân thiết của cô không nhiều. Ý Nhu khẽ cười, đôi mắt long lanh e thẹn nhìn sang Lục Triết Diễn.
"Mình sẽ không đi nữa!"
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
"Ừm... Mình..."
"Cậu thế nào?"
"Mình và Triết Diễn...sắp đính hôn rồi!"
Tiêu Yến phút chốc sững người, đôi mắt xinh đẹp vội vàng cụp xuống ẩn đi những biểu cảm bên trong. Hai người sắp đính hôn sao? Vậy là anh đã có nơi an yên của mình rồi... Thật tốt!
Hàn Thước ngồi bên cạnh nhanh chóng quan sát thấy biểu cảm của cô. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đưa sang, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt một góc áo của Tiêu Yến. Có lẽ cô cũng đang có chút gì đó gọi là khó chịu.
"Yến Yến! Cậu sao vậy?"
"À! Không có gì! Khi nào thì...hai người đính hôn?"
"Ừm tuần sau!"
"Vậy thì tốt quá! Chúc mừng cậu nha!"
Triết Diễn ngồi đó, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tiêu Yến. Anh thấy biểu cảm của cô, trong lòng lại có chút đau. Tại sao đối với cô gái trước mặt này, anh lại có cảm giác thân thuộc đến vậy? Nhìn thấy cô không vui, trái tim anh cũng đau muốn chết. Chỉ là anh không biết, liệu giữa anh và cô đến cùng là có mối quan hệ như thế nào. Chỉ là theo bản năng hay theo một thói quen nào đó, anh chỉ muốn bảo vệ lấy cô.
"Là ba mẹ tôi sắp xếp! Mẹ tôi nói...cô ấy là thanh mai trúc mã có hôn ước từ nhỏ với tôi."
Chẳng hiểu thế nào anh lại lên tiếng giải thích. Ý Nhu nghi hoặc nhìn anh, cô cứ cảm thấy anh và Tiêu Yến có gì đó không được bình thường lắm.
"Nếu đã như vậy thì rất tốt rồi. Chúc hai người hạnh phúc!"
"Cảm ơn cậu, Yến Yến!"
Thì ra gia đình của anh đã muốn xoá hết tất cả mọi thứ trong quá khứ. Hay nói đúng hơn là xoá đi sự tồn tại của cô trong trí nhớ của anh. Để anh đến với một người khác, có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, chẳng cần phải bận lòng đến người như cô... Thật tốt.
"Thôi! Hôm khác bọn mình lại đến. Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Bước chân ra cửa, Lục Triết Diễn quay đầu nhìn lại. Hiện trong đôi mắt anh là nụ cười buồn của Tiêu Yến. Một thứ gì đó, thứ gì đó mà chính bản thân anh cũng không biết nữa, nó cứ đâm vào tim anh, đau...đau đến buốt lạnh.
"Đau lòng sao?"
Hàn Thước hỏi cô, ánh mắt ấm áp cứ nhìn vào gương mặt của Tiêu Yến. Người phụ nữ này chỉ mới hai mươi tuổi, vậy mà khi nhìn vào lại cho người ta cảm giác trưởng thành và trầm tĩnh. Có lẽ cô đã đi qua quá nhiều đau thương mất mát, đã chứng kiến sự ra đi của những người quan trọng nhất cho nên cô mới trở thành như thế. Bất giác, Hàn Thước tự trách mình... Nếu như ngày đó, anh nói hết với cô mọi chuyện thì có phải anh đã có cơ hội để gánh vác cùng cô hay không? Giá như ngày đó, anh có thể bảo vệ và che chở cho cô nhiều hơn một chút thì chắc là nụ cười của cô cũng sẽ không trở nên nhạt nhẽo đến vậy.
Bàn tay to lớn vô thức siết chặt lấy bàn tay của Tiêu Yến, anh thật sự muốn được nắm tay cô, muốn cùng cô đi qua hết những phong ba của nữa đời còn lại. Chỉ là...có cơ hội hay không?
Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa bất chợt, những hạt mưa cứ thay phiên nhau rơi tí tách giữa những tia nắng mặt trời. Thật là kì lạ...
"Người ta nói khi có người thất tình mà trời lại đổ mưa nắng thì tiền kiếp... người đó chính là hồ ly..."
Tiêu Yến nhìn mưa, lời trong lòng cũng thoát ra không chút suy nghĩ. Cô... thất tình rồi sao? Ha... không có đâu! Chỉ là cảm thấy có chút mất mát mà thôi. Có lẽ là do cô quá ích kỷ và tham lam đi. Cô không yêu Triết Diễn, nhưng lại không muốn anh ở cạnh người khác. Cô chỉ muốn giữ anh lại bên mình, chỉ của riêng mình mà thôi... Nhưng mà cô biết, anh và cô vốn là có duyên không phận, nếu như vậy thì cô sẽ chúc cho anh hạnh phúc bên Ý Nhu.
"Hy vọng anh sẽ hạnh phúc..."
"Tiêu Yến, em...có tình cảm với anh ta sao?"
"Không có! Chỉ là sự ích kỷ hèn mọn mà thôi."
Cô không xứng với anh, càng không xứng với tình cảm của anh. Rời khỏi cô anh sẽ hạnh phúc. Trên đời này có một cách yêu vô cùng khó, đó là buông tay...
Giữa cô và Triết Diễn chưa từng xảy ra chuyện gọi là yêu đương. Có lẽ từ trước đến nay, chỉ có một mình Lục Triết Diễn âm thầm yêu cô mà thôi. Nhưng với những tất cả những chuyện mà anh đã làm cho cô, nếu nói không động lòng thì chính là nói dối.
"Đã có lúc tôi thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy."
Giọng nói buồn buồn của cô như mũi dao nhọn xuyên qua tim của Hàn Thước. Hoá ra, cô đã muốn rời xa anh từ lâu. Chỉ là khi ấy, cô vẫn chưa đủ can đảm mà thôi. Bây giờ khi những nổi đau trở thành sức mạnh thì cô không chút ngại ngần mà rời khỏi anh. Hoá ra...cảm giác tổn thương chính là như vậy. Là đau, đau đến tâm can phế liệt.
Người ta nói đúng, buông tay cũng là một cách yêu. Nhưng trên đời này mấy ai đủ cao thượng để chấp nhận nhìn người mình yêu hạnh phúc bên một người khác! Gì mà chỉ cần em vui anh sẽ hạnh phúc... tất cả đều là giả dối của ngôn tình mà thôi... Nhưng nếu như rời khỏi anh khiến cô vui, nếu như ở bên cạnh Lục Triết Diễn có thể khiến cô hạnh phúc, vậy thì...anh chấp nhận giành lấy hạnh phúc này về cho cô...
"Nếu em muốn ở bên cạnh anh ta vậy thì đừng để anh ta đi."
"Tôi không yêu anh ấy! Chỉ là có chút rung động trước những chuyện mà anh ấy đã hy sinh làm vì tôi mà thôi!"
"Vậy còn anh thì sao? Đối với những chuyện mà anh đã làm cho em, em có từng rung động hay không?"
"Hàn Thước! Giữa chúng ta có quá nhiều chuyện đau lòng. Nếu như bắt tôi yêu anh thêm lần nữa, quả thật là tôi không làm được. Anh biết không, một trang giấy trắng khi đã dính mực thì dù có dùng bút xóa để xoá đi được nhưng nó cũng vẫn sẽ để lại đó một dấu vết mà thôi."
Giữa anh và cô cũng giống như vậy. Anh yêu cô...Ừ! Cô cũng yêu anh. Nhưng giữa họ lại có một vết nứt quá lớn mà cô không dám bước qua. Thôi thì cứ buông tay anh ra, buông bỏ tất cả, như vậy thì sẽ tốt cho cả hai người.
Đôi mắt thâm trầm từ trong phòng pha chế nhìn ra, dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt của cô gái nhỏ. Anh đã từng buông tay cô một lần, đã từng mong cô sẽ được hạnh phúc. Nhưng đến cuối cùng, thứ mà anh nhìn thấy chính là sự đau thương và kiên cường của cô ấy. Anh hối hận rồi...
Buông tay cũng là một cách yêu! Nếu buông tay mà người kia được hạnh phúc thì còn gì để nói. Nhưng nếu buông tay mà cả hai người đều chẳng hạnh phúc vậy thì hà cớ gì lại không cố chấp mà giữ chặt tay nhau một lần đi.