"Con còn dám hỏi mẹ? Cả đêm con không về nhà, mẹ lo lắng sợ con gặp phải chuyện gì đó. Vậy mà không ngờ, con lại ở đây. Âu Dương Tử, trong mắt của con có còn người mẹ này, có còn suy nghĩ đến thể diện của Âu gia hay không?"
Ưu Tử Lan vừa lúc đi vào, liền nghe được lời mà mẹ của Âu Dương Tử nói. Cô vội vàng chạy tới đứng bên cạnh anh, cúi đầu và luôn miệng xin lỗi.
"Bác...À không...Âu phu nhân, đêm qua, anh ấy..."
CHÁT.1
Trước khi cô kịp nói hết câu thì mẹ của anh đã thẳng tay tát cô một cái thật mạnh. Ưu Tử Lan không thể kiềm nén được nữa, hai hàng nước mắt cứ thay nhau lăn dài trên má. Âu Dương Tử nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt anh ngập đầy tức giận đến nỗi hiện rõ từng đường gân máu. Nhìn thấy cô bị đánh, trái tim anh giống như bị ai đó bóp nát, đau đớn vô cùng. Sự chịu đựng đang dần giảm sút, anh hét lên...1
"Mẹ! Tại sao mẹ lại đánh cô ấy?"
Âu phu nhân trợn tròn mắt nhìn cậu con trai của mình.Đây thật sự là con trai của bà sao?
" Vì nó mà con dám lớn tiếng với mẹ sao?"
"Mẹ không cảm thấy mình quá đáng lắm hay sao?"
"Âu Dương Tử, tất cả mọi chuyện mẹ làm đều là vì nghĩ cho con thôi."1
"Mở miệng ra đều nói vì muốn tốt cho con. Nhưng mà có bao giờ mẹ thử hỏi cảm giác của con chưa?"1
"Con..."
"Bác gái... Đêm qua anh ấy bị sốt đến ngất đi nên con mới..."
"Đủ rồi! Ưu Tử Lan, cô đã hứa với tôi như thế nào? Tôi cho cô tiền cô nhất nhất không chịu lấy. Tôi còn cho rằng cô thanh cao, không phải là loại người ham mê vật chất. Nhưng mà thật không ngờ, cô chê nó quá ít nên mới muốn dụ dỗ con trai tôi có đúng không?"
"Con...Con... Không có."
"Cô đừng đưa cái bộ mặt vô tội đó ra, tôi cảm thấy giả tạo lắm."
Ưu Tử Lan khóc đến đỏ mắt. Cô thật sự không có ý này mà, tại sao lại cứ nghĩ về cô như vậy chứ?
Âu Dương Tử đứng bên cạnh không nhịn được liền kéo lấy cơ thể nhỏ nhắn mà ôm vào lòng. Anh dịu dàng vuốt nhẹ lên tóc cô, tay còn lại cứ ôm lấy cô siết chặt vào lòng.
"Đừng khóc! Đều có anh ở đây rồi."1
"Được! Tốt lắm. Âu Dương Tử, mẹ sẽ cho con một cơ hội cuối cùng. Một là theo mẹ về làm người thừa kế của Âu thị, từ nay về sau không được gặp cô ta nữa. Hai là từ bỏ quyền thừa kế, không được bước chân vào Âu gia nửa bước, như vậy thì có thể ở bên cạnh cô ta."1
Bà không tin là một Ưu Tử Lan lại có thể quan trọng hơn quyền thừa kế Âu thị. Âu Dương Tử từ nhỏ đã sống trong giàu sang phú quý, làm sao mà có thể chịu được sự khổ cực kia chứ.
"Mẹ! Con trai bất hiếu. Mẹ về đi, Âu gia...con sẽ không trở về nữa."
"Tử! Con điên rồi đúng không? Nó đã cho con uống bùa mê thuốc lúa gì mà lại có thể khiến cho con từ bỏ cả gia đình mình chứ?"
"Mẹ! Con yêu cô ấy...Cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Trăm sai vạn sai đều là do con, không liên quan đến cô ấy."
"Con...Con..."
"Chỉ cần con còn sống thì con nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Được! Được lắm! Coi như mẹ không có đứa con bất hiếu như vậy."
Âu Dương phu nhân tức giận đùng đùng bỏ đi. Nhưng Âu Dương Tử biết trong lòng bà đang đau lòng như thế nào. Nhà họ Âu Dương chắc chắn sẽ không thể từ anh, nhưng còn anh lại không thể từ bỏ cô.
"Anh mau về đi. Bà ấy đau lòng lắm đó."
"Tử Lan...Anh tin sẽ có một ngày mẹ nhìn thấy điểm tốt của em mà bằng lòng chấp nhận em."
"Nhưng..."
"Anh đã không còn nhà để về nữa rồi. Em sẽ không đuổi anh đi chứ?"1
Ưu Tử Lan bật cười. Nếu anh có thể vì cô mà từ bỏ tất cả, vậy thì tại sao cô lại không thể vì anh mà bất chấp mọi thứ để cùng sánh bước bên anh chứ. Anh yêu cô, cô cũng yêu anh...Vì thế nên...cô sẽ không bao giờ buông tay nữa.
____________
Hàn Thước trở lại quán Lưu Ly thì đã là sáu giờ tối. Anh bước xuống xe rồi chậm rãi đi vào trong. Bóng lưng quen thuộc đang loay hoay tìm gì đó, anh giống như nhìn thấy cô của bốn năm về trước...
"Đang tìm gì vậy?"
"Á..."
Tiêu Yến kinh hãi hét lên. Cái người đàn ông này muốn hù chết cô có đúng hay không vậy...
"Anh là quỷ hả, sao không có tiếng bước chân vậy?"
"Em cũng biết sợ sao?"
Tiêu Yến lườm anh một cái, anh cho rằng cô không phải người hay sao mà không biết sợ.
"Đang tìm gì vậy?"
"Một sợi dây chuyền!"
"Quan trọng không?"
"Rất quan trọng."
Hàn Thước nhìn cô cứ lò mò tìm kiếm thì cũng không thể làm ngơ. Anh cũng cúi người, loay hoay tìm khắp nơi cùng cô. Ở một chậu hoa lưu ly có thứ gì đó phát sáng lấp lánh. Bước chân Hàn Thước sải bước đi về phái đó.
Từ trong chậu hoa anh lấy lên một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền là hình cỏ ba lá. Đó là thứ đầu tiên và cũng là duy nhất mà Hàn Thước tặng cho cô. Hoá ra đây là thứ rất quan trọng mà cô nói đó sao?
"Em đang tìm nó sao?"
Hàn Thước đưa sợi dây chuyền lên, đôi mắt Tiêu Yến hiện lên một sự vui mừng, cô chạy về phía anh, bàn tay nhỏ bé giật lấy sợi dây chuyền. Hàn Thước nhìn Tiêu Yến nâng niu nó trong tay mà lại cảm thấy vô cùng cảm động. Hoá ra thứ anh tặng đối với cô lại quan trọng như thế.
"Tiêu Yến! Em vẫn còn giữ nó sao?"
Cô im lặng không trả lời. Cơ thể nhỏ bé cũng đứng yên bất động. Nó là món quà đầu tiên anh tặng cho cô, vậy nên đối với cô nó là vật vô cùng quý giá.
"Tiêu Yến, em đừng tự lừa mình dối người nữa. Em vẫn còn yêu anh có đúng không?"
"Đúng thì sao? Còn nếu như không đúng thì sao?"
"Thì anh sẽ dùng hết cả quãng đời còn lại để yêu em..."
Lời anh nói nghe sao mà cảm động quá. Nói rằng hết yêu anh thì là nói dối. Bởi lẽ trong trái tim nhỏ bé của cô, ngoài anh ra thì không còn một ai khác. Vòng tay quen thuộc kéo cô ôm vào lòng, anh hôm nhẹ lên mái tóc cô, cảm nhận mùi hương quen thuộc mà suốt hai năm qua anh luôn nhung nhớ.
Tiêu Yến không bài xích anh nữa, chỉ là đứng yên để cho anh ôm mà thôi. Mùi hương nam tính của anh đã bao lâu rồi cô chưa được cảm nhận, quả thật là có chút nhớ tới.
Hàn Thước dịu dàng kéo cô ra, bàn tay anh vuốt lại mái tóc cho cô. Ánh mắt nhìn cô lại hiện lên ý cười.
"Anh cho em một sự bất ngờ!"
"Bất ngờ?"
"Đi theo anh..."