• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất hiển nhiên, Lâm Lạc Tang đã không hoàn thành bất kỳ “bài tập về nhà” nào trong kỳ nghỉ đông kéo dài hơn một tháng.

…cuối cùng cũng chỉ có thể bổ sung tại chỗ.

Hơn nữa còn…… Bổ sung thật là lâu.

Lâu đến sau đó đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa muốn gọi 115 đưa mình đi cấp cứu, thuận tiện gọi 113 bắt lấy người đàn ông đòi hỏi vô độ này.

Ngày hôm sau tỉnh lại với xương mềm gân giòn, Lâm Lạc Tang cũng không ngoài ý muốn phát hiện bộ đồ ngủ thảm không nỡ nhìn của mình ở dưới giường.

Áo ngủ bị anh làm cho nhăn bèo nhèo, lông tơ ẩm ướt dính vào nhau, lỗ tai cũng một trước một sau vểnh lên. Trên sô pha tựa như còn có dấu vết, trong không khí tràn ngập mùi hương mơ hồ, không chỗ nào không tỏ rõ trận hỗn chiến tối hôm qua.

Cũng may anh ưa sạch sẽ, các loại cây dù nhỏ túi nhỏ linh tinh dưới đất đều bị lấy đi, quần áo trên sô pha cũng để sang cả một bên. Có lẽ là do đi vội nên còn chưa kịp bỏ vào sọt quần áo.

Lâm Lạc Tang khỏe mạnh trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy uống ly mật ong, thật sự ngượng ngùng bảo dì giúp việc tới giặt mấy thứ xấu hổ này nên tự mình dùng máy giặt giặt sạch sẽ toàn bộ, tới tới lui lui giặt sạch ba lần.

Sau khi giặt xong, cuộc đời của cô rơi vào mơ màng ngắn ngủi, cô chống cằm ngồi ngẩn người bên quầy bar, lại nghĩ đến cái gì đó, đứng dậy đi tưới nước cho cây trong vườn, lúc này mới trở về chủ đề chính.

Gần đây cô đang chuẩn bị vật cổ vũ để phát cho fan hâm mộ trong concert.

Tuy nói mấy thứ này sẽ do fanclub official của cô chuẩn bị một phần nhưng dù sao cũng là buổi biểu diễn đầu tiên, cô cần phải hoàn thành tâm ý của mình, cũng phải làm một chút ăn khớp với chủ đề.

Trên mỗi chỗ ngồi đều sẽ có một phần quà kỷ niệm ủng hộ độc nhất vô nhị, một hộp trang bị bao con nhộng thật lớn, bên trong bao gồm một poster buổi biểu diễn, một cây gậy ánh sáng hai màu kiểu viên con nhộng, một chiếc vòng tay con nhộng bằng bạch kim tùy chỉnh độc quyền, cũng như một tấm thẻ trong suốt chạm rỗng đoàn tàu và tặng kèm một bức thư tay cô viết.

Đây đều là nền móng, có lẽ đến lúc đó còn sẽ bổ sung thêm một ít vật nhỏ khác dựa theo tình huống thực tế.

Lắc tay là do cô và nhà thiết kế cùng nhau thảo luận thiết kế ra, phong cách của những đường nét đơn giản, chỉ dùng vài nét bút ít ỏi đã vẽ ra hình dạng của đoàn tàu viên con nhộng, đặc biệt có cảm giác thiết kế, cao cấp hào phóng và đẹp mắt.

Sau khi xác định mọi thứ, kế tiếp do Nhạc Huy hoàn thành thương lượng, anh ấy sẽ thương lượng với một số thương hiệu trang sức quan tâm đến việc tài trợ, mỗi nhà sẽ vẽ ra một mẫu thiết kế thành phẩm, cuối cùng lại do Lâm Lạc Tang lựa chọn trong đó, quyết định hợp tác với bên nào.

Thời gian đếm ngược đến concert tuy rằng bận rộn nhưng cũng coi như có trật tự.

Chứng dị ứng mùi hương của Bùi Hàn Chu cũng gần như được điều chỉnh, ngẫu nhiên còn có thể mang khẩu trang đi ra ngoài dạo chợ đêm với cô, chỉ cần không quá đông người, anh cũng sẽ không còn phản ứng nữa.

Ngày đó hai người đi ra ngoài mua bạch tuộc viên nhỏ, ông chủ hỏi cô muốn vị gì, cô chỉ có thể kéo khẩu trang xuống hít hít cái mũi, lúc này mới căn cứ vào khứu giác cho ra phản ứng, vẫn lựa chọn vị ban đầu.

Hương vị của những viên nhỏ quá thơm, chóp mũi cô hít hít, tha thiết chờ ông chủ nặn tương cho cô, lại rắc lên rong biển chà bông và cá bào Katsuobushi.

Hộp vừa đến tay, bất chấp nóng, cô bèn đâm một cái cắn một miếng.

Bạch tuộc viên nhỏ mới vừa chín ngoài giòn trong mềm, bên trong xốp bọc lấy thịt bạch tuộc mềm cực kỳ, cấp độ vị giác phong phú, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc đột nhiên được sinh ra.

Cô quên mất kéo khẩu trang lên, cứ như vậy móc lên cằm lỏng lẻo làm nổi bật lên một khuôn mặt càng thêm tinh tế nhỏ xinh, chóp mũi bị gió thổi đến hơi ửng đỏ, bờ môi đỏ tươi, nghiêm túc chuyên chú đứng ăn xong hai cái ở chỗ đó.

Ông chủ vốn dĩ đang lật viên nhỏ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy mặt cô còn sửng sốt vài giây.

Đang lúc Bùi Hàn Chu cho rằng cô bị nhận ra muốn dẫn cô đi thì nghe thấy ông chủ hỏi: “Bạn gái cậu à?”

Ngay sau đó, ông chủ lại cười ngượng ngùng: “Trông rất xinh đẹp.”

Bùi Hàn Chu cụp mắt: “Không phải.”

“Ơ kìa? Không phải sao, ngại quá,” ông chủ như là xin lỗi nhưng không hiểu sao lại có vài phần nhảy nhót, “Hoá ra không……”

Nói còn chưa dứt lời, anh thản nhiên ngắt ngang, “Là vợ của tôi.”

Ông chủ:……?

Sau khi tuyên thệ xong chủ quyền, Bùi Hàn Chu khoác vai cô, mây trôi nước chảy mang cô rời đi.


Chỉ còn ông chủ ở phía sau lải nhải trở mặt bạch tuộc viên nhỏ, suy nghĩ người này nói chuyện sao tức giận như vậy kìa.

“Vợ thì vợ, còn một hai phải cố ý phủ nhận nói không phải bạn gái mà là vợ… ý tứ gì đây??”

Sau khi Lâm Lạc Tang ăn xong một hộp mới tỉnh táo lại, thấy Bùi Hàn Chu còn mang khẩu trang thì cũng vội vàng kéo của mình, rồi sau đó vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi anh: “Anh ăn không?”

Bùi Hàn Chu nhìn thoáng qua cái hộp trống rỗng của cô, năm viên nhỏ đều bị cô tiêu diệt sạch sẽ.

“Cái này em cũng chưa ăn xong à?”

“Ý em nói là mua thêm một hộp cho anh…”

Nói còn chưa dứt lời, cô bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, dùng xiên tre khẩy chà bông và rong biển dư lại trong hộp rồi nói: “Nếu anh muốn ăn của em cũng có thể.”

Bùi Hàn Chu:?

Lâm Lạc Tang liếm liếm khóe môi, nghiêm trang nói: “Em ăn viên thịt.”

Bùi Hàn Chu nhỏ giọng, “Sau đó?”

“…… Anh ăn vỏ?”

“……”

Trở về chưa bao lâu, đang lúc Bùi Hàn Chu chuẩn bị để cô lĩnh hội một chút cái gì gọi là “Anh hút dưỡng khí em hút dưỡng khí thừa”, một cú điện thoại gọi đến, anh tạm thời phải đến công ty xử lý công việc.

Tránh được một kiếp Lâm Lạc Tang vui sướng vẫy tay với anh ở cửa: “Bye tổng giám đốc Bùi, đi sớm về sớm nha.”

Anh im lặng nhìn cô sau một lúc lâu, lúc này mới xoay người rời đi.

Một mình cô ở nhà cũng hoàn toàn không nhàm chán, Lâm Lạc Tang lấy ra giấy viết thư và bút, suy tư nên viết loại thư nào cho người hâm mộ.

Sau khi viết xong, hãy in hàng chục nghìn bản, gởi bản sao trong bao con nhộng cổ vũ.

“Ma Cầu.” Cô bỗng nhiên gọi.

Ma Cầu cũng chẳng lên tiếng xuất hiện, thay vào đó là Ma Đoàn đi thang máy xuống lầu, hỏi cô: “Chủ nhân, làm sao vậy?”

“Giúp mẹ tra một chút xem cách thức viết thư.”

“Vâng, chủ nhân chờ một lát, có lẽ cần hai giây.”

Hai giây sau, Ma Đoàn sao chép định dạng bức thư xong thì gửi đến điện thoại của Lâm Lạc Tang.

Nhìn màn hình sáng lên, sau khi xem xong Lâm Lạc Tang gật đầu rồi sau đó hỏi: “Em gái con đâu?”

Ma Đoàn giật giật lỗ tai, giọng con nít máy móc mềm mại đáng yêu thường ngày đáp lại lạnh như băng: “Con không có em gái.”

“Con có,” Lâm Lạc Tang ra hiệu cho nó nhớ kỹ quan hệ gia phả phức tạp của mình, “Em gái con là Ma Cầu. Ma Cầu đi đâu rồi?”

“Ma Cầu đang sạc pin. Có lẽ còn cần ba phút là có thể xuống lầu.”

Quả nhiên, ba phút sau, Ma Cầu tự mình đi thang máy xuống.

Nó lảo đảo lắc lư chạy đến trước mặt Lâm Lạc Tang và dò hỏi: “Mẹ, tìm con có chuyện gì?”

“Không có việc gì, nói với con một chút,” cô gõ cây bút trong tay, “Con là em gái của Ma Đoàn, biết không?”

Ma Cầu sáng đèn đọc lấy một hồi, một trái tim tình yêu nhỏ sáng lên trên màn hình trước ngực vào lúc này.

“Vâng.” Ma Cầu minh mẫn hiếu học khiêm tốn, mềm mại meo meo, “Em gái ruột hay là em gái nuôi?”

Lâm Lạc Tang:?

Con nhóc này còn biết em gái nuôi à?

“Ruột,” cô viết thư thuận miệng đáp, “Các con đều họ Ma mà.”

Ma Cầu tự đọc lấy, phát ra âm thanh giống như rà quét, một lát sau mới nói, “Ma Đoàn là anh trai con, mẹ là mẹ của con, mẹ là chủ nhân của Ma Đoàn, ba con cũng là ba Ma Đoàn.”

“……”

Vì sao nghe ra giống như loạn luân vậy.

Suy nghĩ một lát, Lâm Lạc Tang đang muốn nói chuyện giải thích mối quan hệ phức tạp này một chút thì Ma Cầu thình lình mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, con có em gái hay không?”

Lâm Lạc Tang lấy tay chống cằm nhìn nó: “Con muốn có không? Nếu con muốn thì đến lúc đó lại làm một cái cho con.”

“Nhưng khi nào thì mẹ thật sự sinh em gái cho con,” Ma Cầu nói, “Chính là kiểu có máu có thịt, sẽ khóc sẽ la, cần phải mang thai mười tháng sinh ra em gái thật.”

????

Tay Lâm Lạc Tang mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té khỏi ghế, khó có thể tin Ma Cầu vốn là trí tuệ nhân tạo lại có thể nói ra những lời này.

Trí tuệ nhân tạo sao có thể có tư duy độc lập nhỉ?

Cô nhanh chóng phát hiện điểm mù, nhảy xuống ghế hỏi Ma Cầu: “Sinh em gái thật là ai dạy con nói?”

Màn hình trước ngực Ma Cầu chìm vào bóng tối, không còn là emoji mặt cười thông thường nữa ngược lại như là hơi chột dạ.

Nó đặc biệt kiên trì trần thuật: “Không ai dạy con.”

Lâm Lạc Tang từng bước ép sát: “Ai dạy?”

Bởi vì cô tới gần, cơ chế nhận dạng của Ma Cầu bắt đầu duy trì khoảng cách với cô, nó lùi về phía sau dựa vào tường, trông có vẻ như là nhút nhát: “Không có ai.”

“Không sao, con nói cho mẹ, mẹ bảo đảm không nói cho ba con.” Lâm Lạc Tang nói, “Ai dạy nhỉ?”

Ma Cầu tuyệt không hé môi: “Không có ai.”

Lâm Lạc Tang bỗng nhiên nhớ tới trí tuệ nhân tạo sẽ không đổi giọng dưới sự chất vấn, bởi vì chỉ cần chương trình không thay đổi, chúng nó sẽ không thay đổi.

Như vậy biện pháp chỉ có một……

Cô cười tủm tỉm thay đổi ý nghĩ: “Là ba con bảo con nói với mẹ sinh em gái cho con sao?”

Quả nhiên, vừa dứt lời, Ma Cầu lập tức vang lên một âm thanh “bingo”, ngực bắn ra trái tim nhỏ.

Nó nói, “Đúng vậy, mẹ.”

Quả nhiên.

Lâm Lạc Tang vỗ màn hình trước ngực nó và nói: “Con có thể tìm được đoạn phim ngay không, chiếu cho mẹ xem.”

Ma Cầu có chức năng ghi hình nhưng không thể chứa quá nhiều, việc lưu giữ hình ảnh được dọn dẹp mỗi tuần một lần, hình ảnh trong vòng một tuần chỉ cần có tính năng phương hướng kiểm tra đủ thì nó đều có thể phát tín hiệu.

“Có.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Một khi phát hiện có thể thao tác, Ma Cầu trở nên vô cùng nghe lời, vâng theo mệnh lệnh: “Việc tìm kiếm ước chừng cần một phút, xin chờ một lát.”

Bùi Hàn Chu trong văn phòng hoàn toàn quên ghi phần này vào mệnh lệnh: “……”

Vì thế đang lúc Lâm Lạc Tang muốn xem xét hình tượng Bùi Hàn Chu “giáo dục” ngày đó, màn hình trước ngực Ma Cầu chợt lóe lên, xuất hiện gương mặt anh.

Bùi Hàn Chu: “Mỗi ngày em đều quan tâm cái gì đấy, mau lên giường ngủ.”

Lâm Lạc Tang rõ ràng hoảng sợ, không ngờ màn hình bên kia của anh có thể kết nối được, cũng không ngờ anh lại biết mình muốn xem cái gì, nhịp tim đều thiếu chút nữa ngừng đập, che lại ngực nhanh chóng nhớ lại mình có làm chuyện gì đó không hay ở trước mặt Ma Cầu hay không.

Cô vốn có thể tranh luận với anh, kết quả thình lình bị giật mình như vậy, ý nghĩ cũng bị gián đoạn, chỉ có thể hơi vụn vặt xoay người, trở lại phòng ngủ.

Sau khi đến phòng ngủ, suy nghĩ bị ngắt kết nối và kết nối lại, cô nhanh chóng tìm về sân nhà của mình.

Đi xuống lầu, Ma Cầu còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, màn hình trước ngực đã tắt.

Cô gõ nhẹ hai cái, “Ma Cầu, con liên lạc với màn hình ba con bây giờ một chút.”

Lúc Bùi Hàn Chu đang mở màn hình ra, còn chưa kịp nói câu nào, chỉ nhìn thấy gương mặt cô bỗng dưng áp sát vào, ánh mắt sáng quắc giọng nói mạnh mẽ:

“Bùi Hàn Chu, anh thật là không biết xấu hổ.”

“……”

Thật vất vả mới kết thúc công việc khẩn cấp tạm thời trong tay, anh về đến nhà, phát hiện cô đang viết thứ gì đó trên bàn sách trong phòng ngủ, thấy anh trở về thì khiêu khích “cười” một tiếng.

Thời gian anh tắm dài đằng đẵng, sau khi buộc dây áo choàng tắm thì đi ra ngoài, nhìn bóng lưng cô bên giường và suy nghĩ thật lâu.

Sắp xếp lại xong toàn bộ ý nghĩ của mình, anh cuối cùng cũng trầm ngâm mở miệng gọi cô: “Tang Tang.”

Cô đang suy nghĩ về sự chuyển tiếp giữa đoạn trước và đoạn sau của bức thư, đầu ngửa ra chính xác làm vận động như thể cô đang động não để làm cho các tế bào di chuyển.

Những viên tròn buộc sau đầu cũng lắc lư và nảy lên theo chuyển động.

Nghe thấy anh gọi mình, vài giây sau cô mới kết nối được với kênh của anh: “Dạ?”

Bùi Hàn Chu nói: “Chúng ta có đứa con đi.”

Vốn tưởng rằng mình sắp đối mặt với một chiến dịch lặng thầm, ngay cả một hai ba bốn điều thuyết phục cô đều liệt kê xong trong đầu, không dự đoán được cô gật đầu đặc biệt sảng khoái, dây thun cuối cùng cũng không giữ được mấy viên trong lộn xộn, tóc dài xõa ra một bên vai.

“Được, chờ em mở xong concert đã.”

Bùi Hàn Chu nhìn sợi dây cột tóc màu đen rơi xuống đất kia, nhíu mày lại, cứ ngỡ bản thân sinh ra ảo giác.

Anh nói: “Cứ như vậy?”

Cô quay đầu nhìn anh một cách kỳ quái, giống như không thể hiểu nổi.

“Bằng không thì sao?”

“Anh là cái khỉ gì mà cũng dám trưng dụng amidan của em…. à không phải, nhiễm sắc thể, gien của em chất lượng tốt như vậy nên được đông lạnh bỏ vào triển lãm bảo tàng, không có ai xứng để em sinh con cho người đó, anh thật sự có ý nghĩ hão huyền, nằm mơ!”

Cô dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu hỏi lại anh: “Muốn như vậy sao?”

“……”

“Không phải,” anh hơi tạm dừng, “Chỉ cho rằng, em sẽ rất bài xích.”

Dù sao thật lâu trước đây, cả hai đã có những biện pháp tránh thai rất giống nhau, không chỉ có anh, đối mặt với câu hỏi của cụ nhà, cô cũng có ý thức tránh né chuyện có con này.

Nguyên nhân lúc đó tất nhiên là anh cảm thấy đứa con là trói buộc, huống hồ cũng không cần thiết phải mang thai con với người mình không thích, nhưng cũng không biết cô nghĩ như thế nào.

Cô chưa từng nhắc tới những việc này.

“Chỉ do em cảm thấy không yêu nhau sinh con là tra tấn con, cũng tra tấn lẫn nhau.” Cô nói, “Điều kiện tiên quyết lúc đó và bây giờ không giống nhau.”

“Bản thân em rất thích con nít, cũng muốn nuôi nấng tụi nó lớn lên thật tốt.”

Bùi Hàn Chu nhạy bén bắt được từ “tụi nó” trong đó, xem ra không chỉ là một đứa.

Rất tốt, rất linh tính.

Khóe môi anh cong lên một cách khó nhận thấy rồi nhìn về phía cô đang đung đưa bút.

“Em đang làm gì vậy?”

“Viết thư ạ, sẽ được gửi đi trong concert.”

Anh gật đầu, “Vậy anh không quấy rầy em.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nói không quấy rầy thì thật sự không quấy rầy, một tiếng rưỡi kế tiếp, anh cũng không nói thêm một câu.

Cho đến khi cô viết thư xong bò lên trên giường, thấy Kinh Thư đang mở ra đặt bên chân trái anh, đùi phải đặt giấy bút dường như rất dụng tâm ghi chép cái gì đó.

Cô nghĩ là chuẩn bị công việc, bò qua hỏi anh, “Cái này là cái gì?”

Anh rất có tầm nhìn xa trông rộng trầm giọng đáp:

“Đặt tên cho con.”

Lâm Lạc Tang:……???

Có thể là có thể nhưng không cần phải thế.

*

Một tháng rưỡi sau, concert đầu tiên “Đoàn tàu bao con nhộng” đã mở bán vé vào cửa.

Ngày đó Lâm Lạc Tang trước tiên đưa Bùi Hàn Chu nghiên cứu địa hình ở nơi đông người, sau khi xác định anh cũng không khó chịu thì mới xác định anh có thể tham dự concert lần này.

Vì thế 8 giờ tối đó, cô ôm gối đầu nép vào người Bùi Hàn Chu khẽ nói: “Hai chúng ta đoạt trước thử xem, lần này vé trên tay em cũng không nhiều lắm, nếu chúng ta có thể cướp được, đến lúc đó sẽ không bị động lắm.”

“Ừm,” anh nói, “Mấy giờ bắt đầu?”

“8 giờ 10 phút, chúng ta đặt đồng hồ báo thức trước một phút.”

Sau khi đồng hồ báo thức vang lên, bọn họ bình tĩnh mở APP ra, chờ đợi cái APP bán vé bị sập này xoay thêm vài vòng, tìm được ba chữ “Lâm Lạc Tang” ở trang chủ và ấn vào.

Vừa lúc bắt đầu ở một giây đó.

Lâm Lạc Tang suy tư hai giây về việc mua mấy vé ở bên trong giao diện, đang lúc ấn xuống ba và nhấn vào ok, một lời nhắc xuất hiện ở giữa trang…

【 Xin chào, hàng bạn chọn tồn kho không đủ, mời lựa chọn một lần nữa. 】

Bán xong rồi?

Cô nghĩ thầm vé tại sân có thể sẽ bán nhanh hơn, dù sao cách sân khấu gần nhất, vì thế cô đã chọn một khán đài giá trung bình và nhấn lại, vẫn như cũ là “hàng tồn kho không đủ” quen thuộc.

Thật vất vả đi vào, đang điền xong tư liệu của mình, giao diện bắt đầu xoay vòng nhưng không thể tải được.

Cô hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh mua được không?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không được.”

Vì thế Lâm Lạc Tang cắt một ảnh gửi cho Nhạc Huy, còn hơi tức: 【APP sập rồi hả anh? Không phải em đã nói vậy thì không nâng cấp server, sập rồi em bán vé thế nào? 】

Nhạc Huy: 【? 】 Nhạc Huy: 【 Bán xong rồi. 】

Lâm Lạc Tang: 【??? 】

Nhạc Huy: 【???? 】

Nhạc Huy hoàn toàn không hiểu vì sao cô muốn gõ dấu hỏi: 【 Em ngẩng đầu nhìn xem bây giờ là mấy giờ, đã qua năm phút, năm giây đã bán hết vé, em nhàn nhã làm gì thế? 】

Lâm Lạc Tang hỏi: 【 Anh mua được không? 】

Nhạc Huy rất có tự mình hiểu lấy: 【 Anh biết anh mua không được cho nên hoàn toàn không cướp. 】

【 Không có khả năng, 】 Lâm Lạc Tang vẫn có hơi không tin cách nói bán hết sạch này, 【 Không phải có hơn 9000 vé gần 10000 sao? 】

Sân vận động có hơn 10000 chỗ, ngoại trừ một số chỗ mà mọi người không thể ngồi ở lối đi, hơn nữa bên sân lấy đi một phần thì hơn 10.000 vé đã được phát hành.

Kỳ thật vốn dĩ chỉ đặt 5000, dư lại 5000 cho người bán vé chợ đen (bọn đầu cơ), nhưng người bán vé chợ đen (bọn đầu cơ) bán vé quá đắt, Lâm Lạc Tang không đồng ý. Ê-kíp cũng hai lần ba bận giao thiệp hơn một tháng thì trang web bán vé mới đồng ý phát hành hầu hết.

Nhạc Huy trả lời cô: 【 Đúng vậy, nhiều vé như thế nên anh cho rằng ít nhất hơn ba phút nữa cơ, nhưng em dạo ở siêu thoại đi, vẫn có rất nhiều người không cướp được. 】

Cô rời khỏi giao diện chat rồi nhấn vào Weibo, siêu thoại vẫn kêu khóc là nhiều:

【 Tôi cho rằng tốc độ tay của tôi rất nhanh, đều có thể cướp được hàng trăm seckill của TaoBao nhưng 10000 vé concert của Lâm Lạc Tang lại không cướp được [ bye ][ bye ] là có người tích hàng một hơi mua 8000 vé sao? 】

【 Bạn của em trực tiếp nhấn vào mua sắm là mua được, em còn một quá trình nữa là chọn số phiếu +1 hơn cậu ấy, cũng chỉ một giây í, sau đó em không mua được. 】

【 Mị bị báo xấu sau mười lần cuối cùng cũng vào giao diện mới, nó nói nghi ngờ tính bảo mật tài khoản của mị bảo mị chơi trò ghép hình tiến hành kiểm tra, lúc ấy mị còn có hơi phấn khích cho rằng ghép xong là có thể mua được, tim đập cũng nhanh, kết quả ghép xong vẫn nói với tôi tồn kho không đủ, vậy mày bảo tao ghép cái đếch gì! 】

【 Không sao mà, mọi người đừng tuyệt vọng quá sớm, còn 9 buổi nữa mà! Thật sự không được thì cũng có thể cướp được buổi ở nước ngoài!! Tin tưởng tớ, đến lúc đó mọi người cùng đi xem buổi biểu diễn vịt -v-】

Kết quả mấy buổi tiếp theo lại mở bán dần dần, kết quả chào đón mọi người là:

【 Ai có mà ngờ, buổi biểu diễn thứ 8 ông đây cũng chưa cướp được một vé. 】

【 Lúc ấy là ai nói buổi ở nước ngoài có thể cướp được, bạn ra đây cho tôi, buổi biểu diễn ở nước ngoài tôi cũng không cướp được nói gì đây!! 】

【 Ha ha, em không muốn sống nữa. 】- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

【 Được biết siêu thoại hơn 5 triệu người hâm mộ, có khoảng 100.000 vé được phát hành, bình quân 500 người đoạt một vé, sao có thể còn nhiều người không cướp được như vậy? Cho nên sự thật chứng minh duyên non-fan của Lâm Lạc Tang tốt đến mức chúng ta hoàn toàn tưởng tượng không tới, cạn lời. 】

Thật sự quá nhiều fan không cướp được, tiếng gào bị đại gia daddy ở các thành phố khác nghe được, bọn họ thịnh tình mời Lâm Lạc Tang thêm sân khấu.

Lâm Lạc Tang thấy còn có rất nhiều fan không cướp được nên đồng ý thêm ba sân khấu nữa, nhưng vé của ba buổi đó bị trì hoãn lại một ít rồi mở bán, chừa chút thời gian cho mọi người hồi máu.

Thời gian cho buổi biểu diễn đầu tiên đang đến gần, cô bắt đầu càng thêm luyện tập chơi bạc mạng, nhảy đi nhảy lại với các vũ công, còn đến địa điểm tổ chức concert kiểm tra vài lần.

Địa điểm của buổi biểu diễn đầu tiên được quyết định ở thành phố C, vừa lúc là nơi cô quay MV 《 Hạ 》.

Bùi Hàn Chu nói cô quá mệt mỏi, dù sao cũng không chê phiền lụy để cô nghỉ ngơi, vì thế cô chọn thời gian dẫn Bùi Hàn Chu đi lòng vòng.

MV《 Hạ 》 mang phong cách vườn trường, bối cảnh cũng là trong khuôn viên trường. Đây là kỳ nghỉ hè, học sinh cấp ba cũng không có ở trường, cô đang định đi vào thì bị ông cụ gác cửa chặn lại: “Làm gì thế?”

“Trước kia cháu có tới đây quay phim,” Lâm Lạc Tang kéo khẩu trang xuống, “Cháu muốn đến nơi này xem, có thể chứ ạ?”

Cụ ông còn nhớ rõ cô, “À à à, là minh tinh trước đó đúng không?”

Kỳ thật dựa theo quy tắc mà nói thì không thể để cô vào.

Nhưng cô cười rộ lên rất ngọt ngào và chân thành, trông sẽ không làm chuyện gì phá hư. Hơn nữa, nếu không đồng ý, người đàn ông phía sau cô hình như thật sự không dễ chọc.

Cụ ông ho khan hai tiếng, kéo cổng ra: “Được, vào đi, chỉ có thể ở hai mươi phút.”

“Đến đây đi, ký tên vào sổ ghi chép này của ông.”

“Vâng ạ, cảm ơn ông.”

Lâm Lạc Tang đang cúi đầu ký tên của mình và Bùi Hàn Chu thì nhìn thấy ông cụ kéo ngăn tủ ra, lấy ra một bức ảnh của cô từ bên trong.

Lâm Lạc Tang:?- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ờm thì,” ông cụ ho nhẹ hai tiếng, “Cháu trai của ông rất thích cháu, nói nếu gặp lại cháu thì mời cháu ký một bức, được không?”

Cô vui vẻ đồng ý, còn ký tên thật to cho cháu trai của ông cụ.

Sau khi bước vào khuôn viên trống trải, cô nhìn cái cây quen thuộc kia, hoảng hốt nghĩ đến mình từng quay mở đầu MV ở chỗ này, còn kèm theo lời độc thoại thở dài: “Cũng không hiểu sao mình lại đặc biệt thích mùa hè.”

Nữ chính trong MV không biết là mình thích mùa hè, thật ra là bởi vì thích nam chính, yêu ai yêu cả đường đi.

“Mình cũng không biết vì sao đặc biệt thích mùa hè,” cô nhắm mắt lại đứng yên, cầm lòng không đậu nhập vai vào cảnh ngay lúc đó, buồn bã nói, “Có lẽ là vì mình đã gặp được người con trai đầu tiên mình thích vào mùa hè.”

Bùi Hàn Chu:?

Dạo xong mọi thứ diễn ra như bình thường chỉ là anh nói ít hơn rất nhiều.

Cô cũng không để ý, cho rằng anh mệt mỏi nên đi dạo mấy tiệm đi thuê băng đĩa thì vội vàng về khách sạn.

Chỉ là buổi tối hôm đó, anh trở nên rất ư là giày vò người ta, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi bên tai cô hỏi: “Anh là ai?”

?

Đây là câu hỏi quỷ gì vậy?

Lâm Lạc Tang không thể hiểu được, mệt đến độ mắt muốn nhắm lại, cho đến khi bị anh nghiền ép thì lúc này mới miễn cưỡng thều thào mấy tiếng yếu ớt từ trong cổ họng: “Bùi Hàn Chu ạ.”

Bùi Hàn Chu lại hỏi: “Mối tình đầu là ai.”


Mối tình đầu? Mối tình đầu gì? Không phải cô đã nói bản thân không có sao?


Cô mờ mịt suy tư vài phút, lúc này mới nhớ đến lúc mình ở trường, thật sự nói câu “Người con trai đầu tiên mình thích”.


Nhưng khi tình yêu đậm sâu kia thay vào MV….- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---


Cô nói bậy ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK