• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn thay, concert cuối cùng cũng kết thúc với sự hò reo thỏa thích của khán giả.

Do ông chồng ở bên không ngừng quấy rầy dẫn tới màn cổ vũ của Lâm Lạc Tang phát huy hơi chút sơ xuất, nhưng cũng xem như là thỏa thuê và vừa lòng.

Vì tránh cho ánh đèn sáng lên bị các fan nhận ra, cô và Bùi Hàn Chu dẫn đầu rời đi trước phần encore.

Nơi tổ chức rất lớn, khi đi đến cầu thang còn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai quanh quẩn của người hâm mộ, cô bỗng nhiên thất thần một lát rồi quay đầu lại nhìn.

Cánh cửa hội trường số 7 chậm rãi khép lại, lờ mờ có thể nhìn thấy khung cảnh sân khấu lộ ra, biển người tấp nập hoan hô mãnh liệt, mọi người vì cậu mà đến, đó là thế giới riêng của ca sĩ, cũng là vinh quang của một ca sĩ không gì sánh kịp.

Càng là khát vọng mà cô chờ đợi chờ đợi mấy năm.

Là nơi cô muốn đến nhất.

Bùi Hàn Chu: “Em đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì,” cô lắc đầu, đi trước bước lên thang cuốn, “Đi thôi.”

Về đến nhà đã gần rạng sáng, A Quái đã gửi Weibo cảm ơn và bài văn nhỏ, bầu không khí trên trang chủ vui vẻ nhất thời, cô và mọi người cùng nhau chúc mừng rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày kế tiếp lại là một ngày bận rộn mà không mệt mỏi.

Thời gian cô tỉnh lại vừa lúc, nằm trên giường một cách mỹ mãn trong mười phút, sau đó đi rửa mặt.

Đèn viền gương được cô điều chỉnh lên mức ba, lúc vừa mới chuẩn bị lấy bàn chải đánh răng thì thấy trên ngực mình có vết đỏ

Không biết là do làn da quá mềm mại hay là do sức lực anh không khống chế được, nhưng phàm là ấn dâu tây trên người cô thì chưa đến 7, 8 ngày thì hoàn toàn sẽ không mờ đi. Ngẫu nhiên xuất hiện một vài vết trên cổ, cô còn phải dùng kem nền phủ thêm mấy lớp. May mắn thay, bây giờ đang là mùa đông, che kín mít cũng sẽ không có ai phát hiện.

Lúc cô đang kéo cổ áo kiểm tra dấu hôn trên người thì anh đi đến với gương mặt không đổi sắc.

Lâm Lạc Tang: “……”

Không khí nhất thời hơi xấu hổ, cô che môi ho khan hai tiếng, nhanh chóng xóa bỏ chất thải đồi trụy hiện lên trong đầu khi kiểm tra dâu tây, giả bộ như không có việc gì mà mở vòi nước, rửa cốc và bàn chải đánh răng bằng nước.

Bàn chải đánh răng hòa với dòng nước lăn lộn vài vòng ở trong cốc, trên thành cốc phát ra tiếng kêu cộc cộc.

Âm thanh đánh thức từ sáng sớm, một ngày mới chính thức bắt đầu.

Bùi Hàn Chu đứng yên ở bên kia bồn rửa tay, thần thái bình tĩnh tựa như người khởi xướng không phải mình, gỡ xuống kem đánh răng thản nhiên nói: “Nắp bàn chải đánh răng điện của em còn chưa mở kìa.”

Lâm Lạc Tang khuấy cả buổi: “……”

“Ai cần anh lo.”

Cô mở nắp ra, vừa cảm nhận độ rung của bàn chải đánh răng vừa nghe cuộc gọi công việc của Bùi Hàn Chu.

Có lẽ là hàng năm bận rộn, ngoại trừ chuyện đó ra thì anh làm việc gì cũng rất nhanh. Cô mới vừa đánh răng xong chuẩn bị dùng máy tăm nước thì anh đã thay áo khoác xong đứng ở trước gương sửa sang lại.

Bên ngoài rõ ràng có gương, không biết vì sao anh một hai phải chui vào bên trong để soi nữa.

Anh lấy ra một cái cà vạt, buộc nó quanh cổ rồi lại kéo ngón tay trỏ của mình quanh cổ áo hai lần.

Động tác vừa lúc rơi vào đáy mắt cô.

Có đôi khi cô cảm thấy đôi mắt Bùi Hàn Chu có phải có vấn đề hay không, vì sao luôn có thể bẻ vẹo cà vạt, ngày thường cô không nhìn thấy cũng không sao, hôm nay còn cố ý thắt nó lệch ở trước mặt cô khiến cho cô khó chịu phải không?

Chẳng lẽ anh không phải là người bị ám ảnh cưỡng chế sao?

Cô bất đắc dĩ buông cốc nước trong tay rồi xoay người: “Đừng nhúc nhích, em làm cho anh.”

Miệng cô còn ngậm máy tăm nước, cứ như vậy cụp mắt chỉnh cà vạt cho anh, đầu ngón tay gầy guộc gập vào cổ áo, cô mơ hồ hỏi: “Anh phải đi mở họp đúng không?”

Anh giơ tay lau bọt trên khóe miệng cô.

“Ừm, phải bàn sáp nhập với Hòa Hoa.”

Cô không nhớ rõ nói gì sau đó, cả đầu óc chỉ có lòng bàn tay anh lướt qua khóe môi, mềm mại nhẹ nhàng tùy ý vuốt ve, thậm chí còn có chút tê dại cả lưng và da đầu.


Trái tim trong lồng ngực lại đập một cách kỳ lạ, Lâm Lạc Tang đột nhiên vuốt tóc, cô đã bị mắc kẹt trong hành động nhỏ tự nhiên và thân mật này, không thể giải thoát khỏi nó.

A a a a a Lâm Lạc Tang mày thật là không có sức chống cự!

Quá dịu dàng, cô sắp chết chìm bên trong dịu dàng giả dối này, biết là biểu hiện giả dối cũng không thể tự kềm chế.

Cô vừa rửa mặt vừa oán trách bản thân vừa nhớ lại, hơn nửa tiếng sau cô mới ra khỏi phòng tắm đi thay quần áo.

Hôm nay nhiệm vụ của cô là viết một bài hát cho trận chung kết. Trận chiến cuối cùng liên quan đến thi đấu sinh tồn, tất cả mọi người sẽ lấy ra tác phẩm có lực sát thương mạnh nhất áp dưới đáy hòm.

Lâm Lạc Tang ở nhà trau chuốt ca từ và soạn nhạc, vào buổi chiều đã xác định được nét khái quát cơ bản của ca khúc, mà Tại Chu bên kia, Bùi Hàn Chu cũng vừa kết thúc một cuộc họp tiêu tốn nhiều năng lượng.

Anh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc cánh cửa bị đẩy ra lặng yên không một tiếng động, đệm đen mềm ở cửa công nghệ đã hấp thụ tiếng bước chân, là giọng thư ký truyền vào thông báo: “Giám đốc La đến rồi.”

Bùi Hàn Chu như cũ nhắm hai mắt mặc kệ, không ngờ lúc này La Tấn là có chuyện nghiêm trọng, cậu ấy mang theo chồng hợp đồng đi vào rồi đặt trước mặt anh: “Tổng giám đốc Bùi, hãy mở đôi mắt của quý ông nhìn một bản hợp đồng mới, ngoài ra, tớ có việc muốn nói với cậu.”

Bùi Hàn Chu: “Lần này hợp đồng làm sao đến lượt cậu đưa?”

“Tớ thuận đường lấy.”

Anh nhéo giữa mày, đứng dậy lật xem, lúc phê duyệt thì nghe thấy La Tấn ôm đầu nói: “Cậu biết không, bọn tớ mới vừa tán gẫu, Hướng Bân uyển chuyển tiết lộ với tớ rằng có mấy công ty đều đang mời anh ta đi ăn máng khác, cậu nghĩ như thế nào?”

“Tôi có thể nghĩ như thế nào,” Ngòi bút của Bùi Hàn Chu chưa ngừng lại, “Anh ấy muốn chạy thì để cho anh ấy đi thôi.”

“Có lẽ người ta cũng không phải thật sự muốn chạy, mà chỉ muốn thăng chức, nhận lương đúng không? Dù sao cũng là anh ấy theo hạng mục Rino, ở Tại Chu lâu như vậy, nhất định cũng có ít nhiều tình cảm, Cậu đưa ra điều kiện cũng không tồi, muốn chạy đã sớm trực tiếp đi rồi.” La Tấn nói, “Có lẽ là chỉ muốn tốt hơn một chút? Cũng phải giữ lại một chút đi.”

Anh vẫn không có gì do dự, “Ừ, vậy cậu đi làm.”

La Tấn nhìn anh cầm bút viết liên tục, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa lúc bao phủ khắp nơi, bỗng nhiên cậu hoảng hốt một lát.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh hình như cũng là như thế này.

Lúc ấy đúng là ngày mùng một nhập học của học sinh mới, Bùi Hàn Chu đẹp trai gia cảnh lại tốt gần như là tâm điểm bàn tán của tất cả con gái, ngay cả con trai ngẫu nhiên cũng sẽ thảo luận với nhau.

Nhưng anh hiếm khi nói chuyện lui tới với người ta, ngay cả tan học cũng ngồi vào chỗ của mình đọc sách, ít khi nói cười, lưng thẳng tắp, tự hạn chế đến mức khiến những đứa nhóc tuổi mới lớn khi đó cảm thấy không thể tiếp cận được.

Bọn họ đều nói người này tựa như là máy móc, không có tình cảm, cũng không biết mệt mỏi.

Trường học có một đội bóng rổ, sau khi tan học con trai thường xuyên tốp năm tốp ba vây quanh một chỗ chơi bóng, ngày đó cũng không biết là ai đầu óc rút gân nói muốn chọn đội trưởng, từ thầy ném bóng, ai nhận được thì người đó sẽ làm.

Theo một tiếng huýt gió, bóng rổ bay ra theo hình một đường parabol với tốc độ cao, mọi người ồn ào chạy lên, lại bỗng nhiên ở một khoảnh khắc nào đó không có tiếng động, mọi người đột nhiên hiểu ra quay đầu thì thấy Bùi Hàn Chu cách đó không xa cầm trái bóng vừa mới ném ra trong tay.

Chàng trai mười ba tuổi đã trổ mã đặc biệt đẹp trai, đứng dưới khung bóng rổ là nam chính ngôn tình thanh xuân mà đám con gái trong lớp thích xem nhất.

Trong đám người làm ồn một trận…

“Sao bóng lại chạy đến trên tay cậu ấy, cậu ấy muốn làm đội trưởng hả?”

“Không đến mức đó, ngay cả đội bóng rổ cậu ấy cũng chưa gia nhập, hẳn là lực tay của thầy quá mạnh thiếu chút nữa đánh trúng cậu ấy.”

“Muốn đi hỏi cậu ấy không? Ai đi? Dù sao tao không đi, sợ cậu ta dữ với tao.”

“La Tấn! Sao mày vẫn luôn không nói chuyện, không bằng mày đi hỏi Bùi Hàn Chu xin lại bóng đi, dù sao có vẻ như cậu ta cũng không giống muốn làm đội trưởng.”

La Tấn cứ như vậy bị mọi người đùa bỡn đi qua, xây dựng hơn cả buổi ở trong lòng mới dám hỏi anh: “Có thể trả bóng cho bọn tớ không? Không cẩn thận ném quá xa, chúng tớ đang chọn đội trưởng.”

Bùi Hàn Chu chỉ cụp mắt, chợt, không nói một lời mà đưa bóng qua.

La Tấn vẫn luôn cho rằng nếu anh muốn làm đội trưởng, khi đó nhất định sẽ không trả bóng, mọi người đang là học sinh lớp 8, hoàn toàn có thể rống to một câu “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tôi bắt được bóng tôi chính là đội trưởng, cho dù tôi còn chưa vào đội”, nhưng Bùi Hàn Chu thì không.

Anh bình tĩnh trả bóng về như thế, không tranh thủ cũng không giữ lại, thật giống như không thèm để ý chút nào.

Sau đó đội trưởng biến thành một cậu bạn mập mạp chơi xấu cướp được bóng, mọi người tranh luận nói không phục nhưng bệnh hay quên lớn, phẫn nộ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, lại hò hét ồn ào mà nhận mệnh.

Kể từ đó, Bùi Hàn Chu thường xuyên ngồi ở cạnh bồn hoa cách sân bóng không xa xem bọn họ chơi bóng, cặp sách vuông vức treo ở bên cạnh xà kép, anh như cũ không nói một lời mà chỉ quan sát.

La Tấn cũng từng đề nghị: “Cậu ấy đã tới xem chúng ta chơi bóng vài ngày, muốn kêu cậu ấy tới đánh chung hay không?”

Các đồng bọn chỉ không ngừng lắc đầu: “Người ta muốn đánh bóng đã sớm chủ động xin gia nhập, mày xem mấy ngày hôm trước không phải mới tới vài người sao, cậu ta đều thấy được, không tới tìm chúng ta nhất định là không muốn.”

“Cậu ta trông khá khó tiếp cận, chúng ta đi tìm cậu ta cũng có thể sẽ bị từ chối đúng chớ? Vẫn là đừng đi.”

“Nhưng nói không chừng cậu ấy mang tai nghe học từ vựng, La Tấn ông đừng tự luyến.”

Mãi đến hai tuần sau, La Tấn rốt cuộc nhịn không được, trong lúc tạm nghỉ thì cậu lấy hết dũng khí đi hỏi anh: “Cậu muốn đánh chung với bọn tớ không?”

Thiếu niên nói, “Được.”

Không có do dự và tạm dừng, hệt như vẫn luôn đang đợi ai đó hỏi ra những lời này.

Sau đó La Tấn mới biết được hoá ra trước đó, mỗi một lần đi ngang qua sân bóng, anh đều muốn chơi bóng.

Cũng là sau này mới biết được thật lâu trước đây nhận được quả bóng kia, anh cũng muốn làm đội trưởng.

Anh không phải nói không nên lời, cũng không phải không am hiểu nói chuyện, anh chỉ là không biết nên thế nào diễn đạt và giữ lại.

Thật ra anh rất dễ thân cận, cũng rất dễ tiếp cận, chỉ cần chân thành và một chút xíu dụng tâm là có thể đánh vỡ hàng rào anh xây nên.

Hai người nhanh chóng làm quen với nhau, La Tấn có tính cách hướng ngoại lại am hiểu kết giao với mọi người, dần dần biết được rất nhiều bí mật đằng sau những hành vi kỳ quái trong mắt mọi người.

Cuộc hôn nhân của cha mẹ anh tồn tại trên danh nghĩa, thậm chí mỗi một lần gặp mặt đều không chút nào che giấu sự chán ghét lẫn nhau. Bùi Hàn Chu từ nhỏ đã biết, bởi vậy cũng dần dần học được bạc tình và ngấm ngầm chịu đựng, bình tĩnh giống một người vô hình, sống trong một nơi hẻo lánh khuất tầm với sự giao chiến của cha mẹ mới có thể tránh khỏi bị sự thù hận làm cho ngạt thở.

Không bao lâu, cha mẹ mặt ngoài cũng không làm tiếp được, hôn nhân hoàn toàn rách nát, anh được đưa đến trong tay ông bà nội nuôi dưỡng thành người.

Bậc cha mẹ có thể bồi dưỡng ra Bùi Lâu cũng tuyệt đối không phải người bình thường, ông bà nội của Bùi Hàn Chu cũng không có “cưng chiều cách thế hệ” như trong truyền thuyết, bọn họ nghiêm khắc tựa như một cây thước sắt, không ngừng đo lường mọi hành vi của anh theo yêu cầu của sự hoàn hảo cũng không chút nào nhân từ mà đẩy anh đến đỉnh tháp cao hơn cái cao nhất.

Ở ngôi nhà trước kia, anh nghe thấy nhiều nhất là câu “Chỉ nghĩ đến trên người của mày chảy dòng máu của ba mày thì tao lại cảm thấy buồn nôn”; mà ở cái nhà thứ hai, anh nghe thấy nhiều nhất là:

“Con họ Bùi, con đại biểu cho thể diện của Bùi thị sau này, bởi vậy con nhất định phải làm được hoàn mỹ nhất, không ai có thể vượt qua con, đây là quy củ.”

Vì vậy, anh không chợp mắt trong giờ nghỉ trưa không phải vì anh không muốn nghỉ ngơi mà vì anh không thể;

Anh học tập công việc vận hành của công ty vào cuối tuần không phải bởi vì không muốn đi ra ngoài chơi với bạn học mà là không thể;

Anh ngồi thẳng lưng đọc sách vào giờ tan học không phải bởi vì không muốn thả lỏng mà là không thể.

Anh chưa bao giờ nhận được những lời khen ngợi, chỉ bởi vì sự hoàn hảo là điều đương nhiên, có chút sai lầm mới là tội ác tày trời;

Có quá nhiều việc anh không thể làm dường như không có gì có thể được cho phép, vì thế anh chưa từng đưa ra yêu cầu;

Anh không có quá nhiều thời gian để lãng phí, vì thế ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên đáng quý, không ai nói cho anh phải làm sao để xử lý mối quan hệ với con người, vì vậy anh dứt khoát im lặng không nói.

Vì thế anh chững chạc hơn người thường, không tranh thủ, không giữ lại, không thể bày tỏ yêu thích và khen ngợi.

Anh không thích nói mà chỉ làm.

Tất cả mọi người hâm mộ quần áo trên người anh vĩnh viễn là kiểu mới nhất, ngay cả ngòi bút cũng có thể được đặt riêng nhưng họ thật sự không biết anh chưa bao giờ có một bút tiền tiêu vặt tự mình có thể chi phối, quản gia gởi tiền lại ở trong cửa hàng trường học, mỗi một khoản chi tiêu ăn uống tiêu dùng của anh đều sẽ tạo ra báo cáo hằng tuần gởi bản sao đến trong tay ông bà nội.

Anh gần như sống dưới sự giám thị, anh không có một khắc có thể hít thở thoải mái trong sự quan tâm, muốn làm bất cứ chuyện gì mà bản thân muốn làm.

Con cháu nhà quyền quý đều được ngâm mình trong yêu chiều trưởng thành, anh cũng đã cảm thấy rằng không cảm nhận được yêu thương là trạng thái bình thường của cuộc sống, ở bên cạnh anh, ngay cả làm bạn và dịu dàng cũng thiếu thốn.

Thậm chí ngay cả năng lực yêu người ta cũng đang bị thời gian hao mòn cướp đi từng chút một.

Trong kỳ thi đại học năm đó, anh gần như đạt điểm tuyệt đối, bỏ xa đứng thứ hai. Trong một cuộc phỏng vấn tại bữa tiệc ăn mừng của trường, phóng viên hỏi thí sinh ưu tú: “Đối với các em mà nói, nhà tồn tại như thế nào?”

Mọi người trả lời nhiều là “nghiêm khắc nhưng tràn ngập yêu thương”, chỉ có anh nói là ác mộng.

Không phải giống ác mộng mà là ác mộng thật sự.

Niềm an ủi duy nhất là hoa viên nhỏ sau sân nhà ông bà cố, chỉ có lúc cảm thấy thật sự bị ép đến mức không thể thở nổi, anh mới có thể lấy danh nghĩa thăm cụ nhà để rời đi, ngắn ngủi bốc hơi một buổi chiều trên thế giới này.

Trong hoa viên nhiều nhất là linh lan, nhìn từ xa là một vùng trắng tinh khiết, những nụ hoa lơ lửng lang thang phiêu diêu ở trong gió không có mục tiêu.

Khi màn đêm đến gần, ngẫu nhiên có thể nghe thấy chim sơn ca réo rắt hót vang xen lẫn tiếng chim chóc, đối với bạn cùng lứa tuổi mà nói là trò tiêu khiển nhàm chán nhưng với anh mà nói lại là cách hay chữa khỏi.

Bởi vậy sau khi tốt nghiệp, anh không lựa chọn kế thừa cho dù là một chút gia nghiệp, bản thân sáng lập công ty mới.

Anh gần như không liên lạc với người nhà, ngoại trừ ông bà cố.

La Tấn thường xuyên nói đùa rằng anh thật sự giỏi, quả là một điều kỳ diệu trên thế giới này khi anh không bị lệch lạc trong môi trường áp lực cao đó, nhưng lại thật sự chờ đợi có thể có một người cứu rỗi anh, chữa khỏi anh.

Cuộc sống còn có rất nhiều điều may mắn và tốt đẹp, cậu ấy nghĩ anh có thể nhìn thấy.

*

Lúc Bùi Hàn Chu về nhà, Lâm Lạc Tang đang bận rộn trong phòng bếp.

Anh ngửi thấy mùi sữa không biết từ đâu truyền đến, mùi hương tràn ngập khắp căn phòng.

Rất kỳ quái, cũng nói không nên lời vì sao, nhưng khi cô ở nhà đi tới đi lui động tĩnh không ngừng thì anh thường xuyên có thể cảm nhận được dịu dàng và yên ổn.

Đang lúc anh cảm nhận được yên ổn chưa được một giây đồng hồ thì trong phòng bếp bỗng dưng nổ tung.

“Bùm!”

“……”

Anh nhanh chóng tiến lên kéo cửa phòng ra, phát hiện cô đang ngồi ở bên trên bồn rửa nhàn nhã uống sữa bò, thấy anh tới cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi rồi liếm vệt sữa bên môi.

Bùi Hàn Chu nhíu mày: “Nơi nào nổ vậy?”

“Không nổ, em thử hiệu ứng âm thanh thôi,” Lâm Lạc Tang chỉ vào loa và một máy tính khác rồi giải thích, “Nghe hiệu ứng này nè.”

“Nhưng vừa rồi em nghe tiếng mưa phùn và mở rất lớn, quên đóng,” cô nhếch khóe miệng, “Không sao, âm nhạc quá giống thật mà thôi, em thật sự không có nổ tung nhà anh, anh đừng khẩn trương.”

“……”

Cô nhảy xuống từ trên bồn rửa tay và nâng máy tính vòng quanh khắp người anh: “Anh ăm cơm chiều chưa?”

Cổ họng anh nhúc nhích: “…… Vẫn chưa.”

Cô nhẹ nhàng “à” một tiếng, đang lúc anh làm xong ưng thuận đi ăn tối với cô thì nghe thấy cô nói…

“Em xin thông báo với anh, em muốn đi ra ngoài ăn thịt cua.”

Bùi Hàn Chu:?

Cô lướt điện thoại, xác nhận tin nhắn.

Cửa hàng này là Thịnh Thiên Dạ đề cử cho cô, ở cuối con phố ăn vặt nào đó, xem như là một cửa hàng nổi tiếng trên mạng. Trước nay đều sẽ xếp hàng rất dài nhưng hôm nay chẳng hiểu sao người không nhiều lắm, cô định thừa lúc này đi thử một lần.

Ít người không cần xếp hàng, có thể đặt phòng tránh cho khả năng bị nhận ra.

Thịnh Thiên Dạ khen ngợi cửa hàng này, cũng phát ngôn bừa bãi nói không ăn một lần thì xem như sống uổng phí, gợi tò mò của cô lên level max.

“Sếp lớn như anh ăn quán sơn hào hải vị hẳn là không muốn đi,” cô xoa đôi bàn tay, “Em sẽ cố thay anh thử một lần, ăn xong trở về lại đi tập thể lực.”

Cô chọn một chiếc áo khoác dài để quấn người, quấn một chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc Burberry rất kín đáo, sau khi chỉnh trang tương đối mờ nhạt trong biển người thì xuống lầu rời đi.

Trong một giây khóa cửa đóng lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy Bùi Hàn Chu cũng đứng ở ngoài cửa.

Đối với chuyện mình đi cùng, anh chỉ đưa ra mười chữ giải thích: “Sợ em đến lúc đó mắng tôi với bạn bè.”

Lâm Lạc Tang: “…… Cho nên?”

“Cho nên tôi đi chung với em.”

“……”

Được thôi.

Cô che khẩu trang, đi theo hướng dẫn thuận lợi tìm được mặt tiền cửa hàng, cũng cùng anh đặt một phòng riêng.

Sau khi ngồi vào, cô rót cho mình một ly trà lúa mạch chậm rãi uống.

Uống một hớp, cảm thấy được ánh mắt bất thiện của anh, cô lại yên lặng rút ra một cái ly, cũng rót một ly cho anh.

Đẩy qua: “Mời ngài.”

Trong lúc uống trà, Lâm Lạc Tang ngẩng đầu nhìn.

Trang hoàng cũng không tệ lắm, mang phong cách vintage, khắp nơi cũng được quét tước thật sự sạch sẽ.

Nhưng cô vẫn vừa cảm thán vừa nói: “Trước kia hẳn là anh chưa từng đến nơi như này đâu ha?”

Anh trả lời rất nhanh chóng, “Ừ, lần đầu tiên.”

“Hẳn là…… Không có gì không quen,” cô buồn bã nhấm nháp nước bọt, “Nhưng anh muốn cùng lại đây, xảy ra vấn đề em sẽ không phụ trách đâu.”

Bùi Hàn Chu: “Không có gì không quen.”

Cô nhẹ nhàng thở ra, nghe được anh tiếp tục nói: “Nhưng xảy ra vấn đề em nhất định phải phụ trách.”

“…………”

Cô mở đũa ra, im lặng rồi nói: “Sao anh không nói không xảy ra vấn đề cũng do em phụ trách?”

Anh suy nghĩ một chút: “Vậy cũng có thể.”

“………………”

Cô đang muốn mắng thì một nồi thịt cua được bưng lên, cảm giác thèm ăn của cô ngay lập tức bị hấp dẫn bởi thức ăn thơm ngon mềm mềm và không còn thời gian để vô nghĩa với anh.

Hương vị quả thật không tồi, rất đáng giá cô mạo hiểm mập lên tiến đến thử một lần.

Sau khi nếm gần hết các món ăn kèm, cô bắt đầu đấu tranh với càng cua. Thật ra cô không thích ăn cua lắm bởi vì cô không có đủ kiên nhẫn để bóc vỏ, huống hồ con cua đồ chơi này mệt chết mệt sống lột một lúc lâu, còn có thể không ăn được vài miếng thịt.

Sau khi ăn được ba cái chân, cô đã bắt đầu mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Bùi Hàn Chu đang cầm cái kìm, không nhanh không chậm bóc ra ngoài.

Cô lấy tay chống cằm, thưởng thức anh mấy chục giây, nghiêng đầu, xuyên thấu qua tấm bình phong thấy được một cặp đôi trẻ bên ngoài.

Kỹ thuật lột cua của chàng trai hiển nhiên đã đặc biệt thuần thục, cắt chân cua xuống, dùng cây gậy nhẹ nhàng lăn thịt cua đã bị nghiền ra, lột vỏ ngoài cũng thuận buồm xuôi gió, thịt và gạch cua có thể ăn đều nhanh chóng được để trên vỏ cua, sau đó đẩy cho bạn gái mình.

Nhìn hai “giáo viên” dạy học video, Lâm Lạc Tang cảm thấy bản thân cũng biết, từ bỏ phương thức dã man ban đầu, lấy ra kéo và nĩa nhỏ bắt đầu gảy một xíu.

Quả thật, đôi mắt của cô biết nhưng tay thì không.

Vì thế trong vài phút tiếp theo, anh nghe thấy cô nghĩ linh tinh không dứt bên tai…

“Này, sao lại gãy rồi, là sức của em quá lớn sao?”

“Đã thế này rồi, sao không giống nhau kìa.”

“Cái này hẳn là có thể ăn rồi.”

“Hình như có thể, để ý nó làm gì, ăn cũng sẽ không chết.”

Bùi Hàn Chu: “……”

Lâm Lạc Tang đang gửi hy vọng sẽ tìm ra thủ pháp hoàn hảo sau khi thử thêm vài lần nữa thì bất ngờ trước mặt có tiếng vang cái đĩa rơi xuống. Một chiếc đĩa nhỏ đầy thịt cua được đặt trước mặt, hình dạng hoàn chỉnh, màu sắc tươi đẹp.

Cô chớp chớp mắt: “Sao……?”

Anh cụp mắt: “Ít nói vài lời.”

“?”

“Tôi nghe đau đầu.”

……

Với một đĩa đầy thịt cua trước mặt, Lâm Lạc Tang nhanh chóng bị thu mua, ngay cả lời anh nói ra cũng cảm thấy dễ nghe hơn rất nhiều, cười tủm tỉm gật đầu.

Cô còn gọi thêm hai đĩa đồ ăn kèm, trước khi thưởng thức cô dùng đũa gắp chút xíu hành lá, gừng, thậm chí một chút gừng băm cũng chưa buông tha.

Bùi Hàn Chu: “Em mà chọn lựa nữa thì đồ ăn sẽ lạnh.”

Cô nghiêm nghị: “Em không được, em không thể ăn gừng băm.”

Bùi Hàn Chu nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, cho rằng cô muốn nói nguyên nhân gì quan trọng nên nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

Lâm Lạc Tang: “Bởi vì khó ăn.”

“……”

Sau khi ăn xong, cô kéo Bùi Hàn Chu xuống tầng 1 để tiến hành sự nghiệp tập thể dục

Ngay từ đầu anh cũng không muốn đi nên lọt vào chất vấn của cô: “Anh ăn nhiều con cua như vậy chẳng lẽ không cần rèn luyện sao?”

“Tôi không ăn bao nhiêu,” anh nói, “Đều là em ăn.”

Cô nghẹn lời, cẩn thận nghĩ lại hình như là chuyện như vậy, phần lớn thịt cua được anh bóc ra đều chui vào miệng cô.

Vì thế cô chấp nhận hiện thực, hai má phồng lên, định tìm đường ra khác: “Một mình tập thể dục quá nhàm chán, vậy em đến công ty bên kia tìm……”

Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị anh bắt lấy, anh cưỡng chế kéo cô đi ra ngoài, thả cô ở tầng một phòng thể dục: “Tôi sẽ ở cùng em.”

“……”

Hơn hai giờ vận động oxy triệt tiêu cảm giác tội lỗi của cô, cô tắm rửa xong, nằm trên gối mơ màng sắp ngủ, ngay cả lúc phát nhạc cũng thiếu chút nữa nhắm mắt lại.

Lúc này, anh bỗng nhiên đưa qua một thứ.

“Cái gì?”

Cô mở ra, phát hiện là là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn trịa dưới ánh đèn với cảm giác sáng bóng rất mạnh.

“À, lúc ấy em đã thấy cái này trong phần mềm tặng quà,” cô nhớ lại một chút, “Có lẽ là ba ngày trước, nói anh đấu giá cái này đưa cho phụ nữ.”

Anh không thể hiểu được mà nghe cô vô nghĩa: “Vòng cổ không tặng phụ nữ còn có thể đưa ai?”

“Không phải ý tứ kia, là đưa cho người phụ nữ khác.” Cô nói.

“Tôi còn ai khác?” Anh nhíu mày lật trang sách, “Không phải tôi chỉ có một mình em sao?”

Cô biết anh đang nói cái gì nhưng vẫn tìm thấy kẽ hở trong lời nói của, người cố vấn cuộc sống chỉ điểm: “Chặt chẽ cẩn thận một chút, những lời này phải thêm thời gian, hẳn là anh‘ bây giờ ’ chỉ có mình em nhưng không phải đời này có mình em, bạn gái cũ cũng coi như là vậy.”

Bùi Hàn Chu một lúc không nói nên lời.

“Tôi không có bạn gái cũ.”

Cô nghĩ nghĩ, “Hoặc là, bọn anh gọi là…… Bạn giường?”

Bùi Hàn Chu cuối cùng cũng buông sách trong tay, cảm thấy như không thể nói rõ với cô: “Tôi cũng không có.”

“Sao có thể chứ.” Cô cười kéo chăn, hơi mệt nhọc nên thuận miệng nói, “Chẳng lẽ em là người đầu tiên của anh?”

Bùi Hàn Chu: “Đúng vậy.”

Lâm Lạc Tang hơi mệt nhọc, mơ mơ màng màng thuận miệng ừa một tiếng, mãi cho đến khi cả người mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên phản ứng kịp những gì anh nói, bỗng dưng nhảy ra khỏi giường, híp mắt nhìn cái bàn trước mặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở yếu ớt.

Anh đang chuẩn bị ngủ, thấy cô cá chép lộn mình ngồi dậy như thế còn tưởng rằng cô bị cái gì dọa đến: “Sao vậy?”

Lâm Lạc Tang chậm rãi quay đầu: “Anh mới vừa nói cái gì? Em sẽ không thật sự là người phụ nữ đầu tiên của anh đó chứ?”

Bùi Hàn Chu: “…………”

Rốt cuộc có cái gì đáng kinh ngạc, đáng giá cô rối rắm lâu như vậy.

Anh thấp giọng: “Chuyện này rất kỳ quái ư?”

“Không kỳ quái sao, sao có thể chứ,” Lâm Lạc Tang suy nghĩ liên miên, “Nhạc Huy nói là sự thật sao? Anh thật sự dị ứng với phụ nữ hả??”

Anh thở dài một tiếng rồi nhéo giữa mày.

“Tôi cho rằng em đã sớm biết.”

“Đi ra ngoài leo núi với em cùng với buổi biểu diễn lần đó, không phải lo lắng có người xịt nước hoa,” Bùi Hàn Chu yên lặng nhìn cô, “Tôi không chỉ bài xích nước hoa, cũng bài xích người khác phái.”

Lâm Lạc Tang suy tư một lát thì phát hiện điểm mù: “Vậy vì sao không bài xích em?” Ngửi ngửi cổ tay của mình, “Anh đang bóng gió nói em không phải là phụ……?”

Bùi Hàn Chu:?

“Tôi không biết, nhưng nếu bài xích em, lần đầu tiên gặp mặt em sẽ không ép kem lên trên người tôi.” Anh nói, “Tiềm thức của tôi sẽ giúp tôi tránh đi.”

Cô nhớ tới lúc ấy cô gái kia đột nhiên xuyên vào giữa hai người, anh quả thật là lánh đi một chút.

Cô lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ là anh cảm thấy bị mạo phạm đến, tuyệt đối không ngờ hóa ra đêm hoang đường đầu tiên kia…… Với anh mà nói cũng là trải nghiệm đầu tiên?

Cô xoa xoa cái trán, cảm thấy lượng thông tin quá lớn khiến cô không thể tiêu hóa hết.

Lâm Lạc Tang hoàn toàn không ngờ tới việc này, chuyện này cũng quá vớ vẩn.

Chồng cô dị ứng với tất cả phụ nữ, ngoại trừ cô?

Cô là người vợ trời chọn cho ông Bùi hả?

“Ngủ đi,” anh kéo cô về đến trên gối, “Tôi cũng chưa suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, em không cần suy nghĩ.”

Lâm Lạc Tang: “……”

Bị anh nửa khuyên nửa hiếp bức dỗ ngủ, ngày hôm sau thức dậy, Lâm Lạc Tang mở mắt ra đã nghĩ đến điều này trước.

Đáng tiếc còn chưa kịp cẩn thận ngẫm lại, cô bị một cú điện thoại của Nhạc Huy kêu đi trường quay tập luyện.

Vừa luyện đã luyện đến buổi tối, nghe Tiểu Noãn nói thời tiết thay đổi, cô đi đến cửa sổ xem.

Màn đêm giống như một lớp kẹo đặc sệt ướt át, ngầm chảy theo chỗ giao nhau giữa trời và nước vẫn chưa thỏa mãn xuống đất, lại khuấy động lên những đám mây phai màu.


Có sấm sét.


Cô nhận được một cuộc gọi từ mẹ cô vào lúc này.


“Alo, Tang Tang, ngày mai con có rảnh không?”


“Mẹ thấy rất áy náy vì lần trước chưa tổ chức sinh nhật tốt cho con, mẹ và ba con thương lượng ngày mai đi gặp con, ăn bữa cơm với con nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK