• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mứt Chanh

Lâm Lạc Tang cũng không ngoài ý muốn phát hiện ra rằng sắc mặc của Tưởng Mai và người chị em đều không được tốt cho lắm.

Không nghĩ tới đôi hoa tai quả thực là mua cho cô, người chị em ngay tại chỗ bị chính chủ vả mặt xấu hổ, không biết làm thế nào mà lui về phía sau hai bước. Mà Tưởng Mai thậm chí ngay lập tức quên mất quản lý biểu cảm, nụ cười phân nửa dịu dàng vĩnh viễn đều sụp đổ, khóe miệng buông xuống và cau mày.

Chờ sau khi Lâm Lạc Tang đứng thẳng, Bùi Hàn Chu mới nhìn theo ánh mắt của cô rồi hơi cúi người.

Hàng năm bày mưu lập kế, khí chất của anh vốn dĩ đã rất có cảm giác áp bách và tính công kích, tuy chỉ nghiêng người về trước một chút lại khiến người bị nhìn chăm chú bắt đầu nhút nhát.



Người chị em của Tưởng Mai vô thức lui về phía sau một bước.

Anh không chút để ý mà cảnh cáo: "Tôi rất chán ghét bị bất luận kẻ nào phỏng đoán hoặc sắp đặt, vả lại hôn nhân của tôi và nhà tôi là hai bên tự nguyện, nếu cô lại tản ra lời đồn thì tự gánh lấy hậu quả."

"Những thứ tôi mua chỉ biết tặng cho nhà tôi, muốn hẹn hò cũng chỉ ở bên cô ấy, hiểu chưa?"

Không chỉ là người chị em kia mà ngay cả Tưởng Mai cũng chưa nghĩ đến Bùi Hàn Chu sẽ nói đến loại tình trạng này nên hoảng hốt mà nuốt nước miếng. Sau khi suy nghĩ hai giây dường như còn muốn mở miệng nhưng bị người chị em Lạc Cao Thi đột nhiên giật lại.



Lạc Cao Thi cười gượng hai tiếng rồi nhận lỗi: "Cũng không biết từ đâu mà phát sinh thói quen xấu này, tùy tiện nghe nói hai câu thì bắt đầu nhiều chuyện, thật sự là có lỗi, tôi ở chỗ này nói lời xin lỗi cô Lâm Lạc Tang."

Bùi Hàn Chu thong thả ung dung chỉnh sửa lại nếp gấp cổ tay áo, cường điệu xưng hô: "Bà Bùi."

Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu, Lạc Cao Thi cũng rất sợ hãi, cả buổi mới phản ứng lại rồi lại khom lưng: "À đúng rồi...... Nếu có điều mạo phạm, chúng tôi ở chỗ này xin lỗi bà Bùi."



Ngay khi những lời này được nói ra, có diễn viên nhỏ vây xem cười rồi chộp tay nói với bạn: "Gà rừng từ đâu ra còn dám nhảy nhót ở trước mặt Bùi Hàn Chu."

Cảnh cáo xong, người đàn ông cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, cởi ra sắc bén trong giọng nói rồi nhìn về phía Lâm Lạc Tang: "Em ăn chưa?"

Cô mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng: "...... Còn chưa."

"Tôi với em qua bên kia ăn chút." Anh nâng cánh tay lên ý bảo cô khoác lấy.

Mấy cái bánh kem được đặt trên bàn ăn cách đó không xa, Lâm Lạc Tang kéo anh đi qua đó, may mắn gần đó không có ai nên cô nhỏ giọng hỏi ý anh: "Sao anh lại đến đây?"

"Nhớ lầm thời gian, cho rằng em biểu diễn ở chỗ này."

Sau khi xuống máy bay anh vừa vặn không có việc gì, nghe người ta nói cô ở bên này, anh còn tưởng rằng sân khấu biểu diễn vào hôm nay. Căn cứ vào ý nghĩ thân là thầy dạy bơi muốn tới kiểm tra bài tập của học sinh nên lại đây xem, ai biết vừa lúc đụng phải người giương oai.



Lâm Lạc Tang gắp miếng bánh ngọt nhỏ, hỏi ra xong mới bắt đầu xoay quanh vấn đề ở trong lòng: "Anh thật sự mua đôi hoa tai kia cho tôi hả?"

Mặc dù đó chỉ là vì một ân tình của công ty trang sức nhưng anh đã chọn trong đủ kiểu trang sức. Nó thực sự là một chiếc hoa tai cho phụ nữ đeo mà không phải là một vật trang trí.

"Bằng không thì sao," anh buồn cười mà nhìn cô, "Chẳng lẽ em cảm thấy tôi còn nuôi phụ nữ ở bên ngoài à?"

Cô sờ sờ cái mũi: "Này quả thực khó mà nói......"

Bùi Hàn Chu nhíu mày nhìn cô vài giây, bỗng nhiên hỏi: "Vì sao không phản bác?"

"Hả?" Cô không hiểu, tiếng cắn bánh ngọt đã nhấc lên nghi hoặc.

"Không phải mồm mép em rất lợi hại sao, vừa mới bị người ta nói như vậy, sao không lập tức đánh trả?" Anh nói, "Không phải tác phong của em."



"Tôi phải ngẫm lại cái đã. Nói về tôi thì tôi nhất định có thể đáp lại ngay lập tức nhưng nói về anh, tôi nào biết anh nghĩ như thế nào? Lỡ như phản bác sai thì làm sao bây giờ?" Cô nhún vai, "Nếu tôi chân trước mới vừa nói chắc chắn hoa tai là của tôi nhưng sau lưng lại có người phụ nữ khác giễu võ giương oai mà đeo lên thì tôi đây chẳng phải tự vạch trần khe hở của mình sao, quá mất mặt."

Vốn dĩ cô cảm thấy bản thân giải thích xong thì anh sẽ không mở miệng nữa, rốt cuộc những lời cô nói quả thật là nói có sách mách có chứng. Đang lúc cô lưỡng lự có nên giơ móng vuốt về phía Macaron hay không thì người bên cạnh đã nói: "Tôi rất bênh vực người mình."


Lâm Lạc Tang còn tưởng rằng những ý tưởng nguy hiểm của bản thân bị phát giác nên hậm hực lùi tay về, đâm lấy miếng táo mới nhẩm ra lời nói lời ngầm của anh.

Giọng nói của anh lượn lờ trong không gian nhỏ này: "Ở bên ngoài, bất luận em nói cái gì tôi đều sẽ phối hợp với em, đây là chuyện tôi nên làm với tư cách là một người chồng."

Cô nhìn về phía anh.

"Cho nên không cần lo lắng bị vạch trần, sau này về tôi, cho dù là mê sảng cũng có thể lớn tiếng nói, không có ai dám làm càn."

Hình như là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói những lời dịu dàng như vậy nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao trước đó đã nghe người đại diện phổ cập giáo dục nói Bùi Hàn Chu đối xử với mọi người xung quanh rất tốt cho nên ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn hiếm khi bỏ trốn, công ty cũng càng phát triển càng tốt. Không giống công ty khác, thường có những cấp cao với nhân sự cốt cán và nguồn lực lớn phản bội, huyết tẩy công ty thành vỏ rỗng.



Bây giờ anh cũng hứa hẹn với cô, dù cho đoạn hôn nhân này không có tình yêu, anh cũng sẽ không làm cô khó xử dù chỉ một chút.

Cho dù là hôm nay cô nói Bùi Hàn Chu yêu cô yêu như điên như dại thì trước mặt người ngoài, anh cũng sẽ phối hợp không để cô bị mất thể diện.

Tuy rằng biết đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của anh nhưng trên người cô vẫn dâng lên một cơn ấm áp.

Lâm Lạc Tang thả lỏng bả vai, thuận miệng nói một câu: "Không ngờ anh còn rất quan tâm nha."

"Ngày thường hình như tôi cũng rất quan tâm đến em," nói xong người đàn ông dừng một chút, làm như nhớ tới tình huống đặc thù, lại không nhanh không chậm mà bổ sung, "Ngoại trừ ở trên giường."

......?

Vậy chẳng phải là ngài rất tuyệt sao? Muốn tôi khen ngài hay không?

Nếu không phải mặc váy dài thì bây giờ cô thật sự rất muốn giẫm anh một phát.

Lâm Lạc Tang ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngài thật sự tự mình hiểu lấy."



Hoạt động còn chưa kết thúc nhưng Lâm Lạc Tang ảnh cũng đã chụp, thảm đỏ cũng đi rồi, kế tiếp mình không có việc gì thì tính toán dẫn theo Bùi Hàn Chu đến rạp ghi hình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 để anh xem bản thân diễn tập một chút.

Chỉ là lúc gần đi không biết nơi nào truyền đến rối loạn, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lạc Cao Thi đang chật vật ngã dưới đất chổng vó lên trời, Tưởng Mai cũng té ngã vào người chị em của mình. Rượu vang đỏ theo khăn trải bàn từ từ chảy xuống, nhỏ xuống lớp trang điểm và trang phục tinh tế của hai người, một mớ hỗn độn.

Không ngừng có tiếng la hét và bàn luận, trong lúc nhất thời thậm chí không ai đi đỡ, Tưởng Mai chật vật nhắm chặt hai mắt.

Chỗ hai người té ngã đúng là vị trí Lâm Lạc Tang vừa rồi suýt ngã.

Lâm Lạc Tang có hơi hoài nghi mà toát ra ý tưởng vi diệu nào đó. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu, phát hiện anh vẫn là gương mặt không cảm xúc mà hạ tầm mắt, tựa như cũng không ngoài ý muốn.

Cô tạm dừng quá lâu, anh không nhịn được hỏi: "Còn chưa xem đủ?"

Lúc này Lâm Lạc Tang mới định thần lại, cuối cùng không lựa chọn mở miệng dò hỏi nữa mà chỉ kéo anh rời đi: "...... Chạy nhanh đi thôi, nếu không đi sẽ không đuổi kịp."

Bể cá thuỷ tinh hôm nay mới vừa mất công vận chuyển đến hậu trường chương trình, vốn cô cũng nghĩ có rảnh thì tới tập dượt, nếu Bùi Hàn Chu vẫn còn ở bên cô thì hết thảy càng đương nhiên.

Nhưng người đàn ông tựa như có vẻ hơi khó hiểu: "Vì sao tôi phải xem em diễn tập?"

"Lần đầu tiên à, anh nhìn tôi, hẳn là tôi sẽ...... Tương đối có cảm giác an toàn?" Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Rốt cuộc ngay từ đầu là anh dẫn theo tôi."

Bể cá thuỷ tinh rất lớn, đủ rộng để cô có thể bơi tới bơi lui, bày biện bên trong đã được sắp xếp sẵn. Trước khi đi thay quần áo, bởi vì có chút bóng ma với nước nên cô vẫn không khỏi buồn lo vô cớ một lát: "Cái chiều sâu này, hẳn là tôi sẽ không sặc nước thêm nữa đến mức yêu cầu anh tới cứu tôi đó chứ?"

"Theo lý mà nói là sẽ không," người đàn ông khoanh tay, "Nhưng lấy trình độ của em, cũng không phải không thể."

"......"

Vừa rồi là ai nói anh quan tâm? Là cô sao?

Cô là bị nước sốt Thousand Island của cơm trưa dán lên tim hay là bị mờ mắt bởi ánh đèn sân khấu vào ban đêm?

May mà diễn tập cuối cùng đã hoàn thành tốt đẹp, cô khoác khăn tắm nhìn ghi hình mấy lần, sau khi thảo luận với đạo diễn và máy quay ánh sáng hơn hai mươi phút thì hết thảy mới kết thúc.

Anh còn duy trì động tác khi cô rời đi, chống tay ngồi trên ghế, vừa nhìn chính là cái loại ba ba bên A * đặc biệt không dễ chọc.

(*) 甲方爸爸: một từ vựng mới trên mạng. Trước hết, mọi người nên biết bên A và bên B là gì. Nói chung bên A là người bỏ tiền ra mua đồ, còn được gọi là khách hàng, còn được gọi là "Thượng đế" trong ngành dịch vụ, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể phục vụ cho bên A thôi. Mà bên B là người trao đổi lợi ích thông qua phục vụ của mình, tức là người cung cấp phục vụ của mình cho bên A. Có thể thấy "ba ba bên A" là một từ vựng mới do nhóm "bên B" đề xuất, và nó là một thuật ngữ xưng hô kính nể với khách hàng. Tóm lại, ba ba bên A gần đây đã xuất hiện trong một từ vựng trực tuyến mới, có nghĩa là một loại xưng hô kính nể với khách hàng và điều đó cũng cho thấy làm bên B không dễ dàng.

Vì thế cô không nghĩ nhiều, tự mình bổ não cho mình buột miệng thốt ra, còn rất có vài phần đắc ý: "Thế nào ba ba, con không chết đuối chứ?"

"Không......" Anh đáp trả một nửa thì ngừng lại, hơi kinh ngạc mà ngước mắt lên, "Em kêu tôi là gì?"

......

Rất ít khi nhìn thấy Bùi Hàn Chu lộ ra loại ánh mắt này, cả người cô cứng đờ mất mấy giây mới ý thức "ba ba bên A" xóa mất hai chữ xưng hô, nghe có vẻ vô cùng nguy hiểm ――

Là một loại nguy hiểm giống như 6 giờ sáng mới có thể ngủ.

"Tôi đang ca hát mà thôi," cô phản xạ có điều kiện phát ra tiếng ậm ừ mở đầu bằng "ba" rồi chột dạ chớp mắt, "Không kêu anh."

Nói xong lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đi thôi, trở về."

"Tôi có chút việc, em về trước," người đàn ông do dự vài giây, hạ tầm mắt, chắc là đã dặn dò xong, "Tài xế đón em ở cửa."

Lâm Lạc Tang gật đầu nhưng vẫn không khỏi có chút ngoài ý muốn nên đuôi lông mày nhếch lên: "Anh chờ tôi lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng anh muốn ở với tôi."

Dù sao cô biết rõ chồng mình là người thương nhân thông minh, có mục đích rõ ràng và sẽ không lãng phí thời gian, nguyện ý chờ cô nhất định là bởi vì trở về có món bán càng có lời hơn có thể làm.

Quả nhiên, anh trả lời: "Vốn là ở bên nhau nhưng đột nhiên có chút việc."

Giống như xác thật có hạng mục công việc gì đó khẩn cấp, điện thoại trên tay vịn của anh nhấp nháy không ngừng.

Lâm Lạc Tang không cần đoán cũng biết đây lại là chuyện liên quan đến công việc, vui mừng mà cong cong môi.

Xem ra hôm nay không cần vì gọi sai ba ba mà trả giá đại giới, cũng không cần 6 giờ sáng ngủ, tuyệt vời thay.

"Khép nụ cười kia lại một chút," Anh trầm giọng, "Tôi chỉ không quay về trong hôm nay, không phải cả đời không quay về."

"......"

Không biết vì sao, tuy rằng tránh thoát một kiếp nhưng nghĩ đến lần sau có lẽ phải hoàn lại gấp bội thì chẳng vui vẻ chút nào...... á:)

///

Bình yên vô sự mà vượt qua một đêm, 7h sáng ngày hôm sau, Lâm Lạc Tang rời giường chạy tới sân khấu để tập luyện.

Nhạc đệm và âm lượng micrô, vị trí camera, ánh sáng... đều cần được điều chỉnh liên tục theo màn biểu diễn, chỉ có số lần luyện tập càng nhiều thì mới có thể tìm ra giải pháp tối ưu trong việc tập luyện.

Lần này vận khí của cô không tính là kém, rút trúng người thứ hai biểu diễn, biểu diễn ở phía trước cô chính là Tưởng Mai, một ca khúc nhẹ nhàng động lòng, cảm giác rất tương tự với《 Cơ hội 》 của cô kỳ trước.

Sau khi Tưởng Mai biểu diễn xong, sân khấu lại tối sầm lại và chuẩn bị thật lâu, đạo cụ biểu diễn của Lâm Lạc Tang mới được chuẩn bị kỹ càng.

Mà trước khi tiết mục sắp bắt đầu đã xảy ra một cuộc bạo động chớp nhoáng tại trụ sở "Tại Châu" trong tòa nhà thương mại sầm uất ở thành phố Y.

Lúc này đúng 7 giờ rưỡi tối, có bóng người khom lưng lặng lẽ xuyên qua hành lang dài như là một tên trộm tắt đi đèn hành lang sáng rực, ẩn núp ở cầu thang nối thẳng với cửa ra vào của Tổng giám đốc rồi sau đó thần bí mà mở nhóm WeChat tên là 【 Bà chủ の phân đội nhỏ u mê】ra rồi hạ giọng như thể đang thực hiện một giao dịch buôn lậu: "Tiểu Quang đã vào chỗ, trước mắt tạm thời chưa phát hiện khác thường, tổng giám đốc Bùi hẳn là sẽ không xuống dưới, over."

Nhanh chóng có tuyển thủ số 2 lên tiếng: "OK, Tiểu Tiền đã vào chỗ, chương trình phát sóng trực tiếp sẽ được mở sau một phút nữa, over."

Tuyển thủ số 3: "Tiểu Lý đã vào chỗ, phòng nước trà vẫn chưa phát hiện khác thường. Nếu như có biến xin kịp thời thông báo, over."

......

Với một âm thanh khởi động ngắn ngủi, máy tính trung ương đã được cấp thiết phát sóng trực tiếp 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》, ánh đèn u ám, thường truyền đến tiếng ồn ào dưới sân khấu, may mắn buổi biểu diễn thứ hai vẫn chưa bắt đầu.

Đồng nghiệp phụ trách khởi động máy còn chưa kịp mừng thầm thì điện thoại bỗng nhiên ong ong chấn động ba lần, Tiểu Quang phát tới tín hiệu khẩn cấp: "Lập tức dừng hoạt động! Thông báo một lần nữa, phân đội nhỏ u mê lập tức dừng hành động, boss xuống dưới!!"

Thang máy từ tầng cao nhất từ từ đi xuống. Khi dừng lại ở tầng mười sáu, nghênh đón Bùi Hàn Chu là một màn bóng tối bí ẩn.

Thư ký Chu nhìn ra ngoài một cách kỳ lạ, canh giữ ở cửa thang máy, sau khi chờ anh đi ra thì mới đi tới chỗ công tắc đèn: "Kỳ quái, không phải đèn hành lang luôn sáng 24/24 sao?"

Giơ tay vỗ nhẹ, ánh đèn lập tức sáng lên, Chu Lương thở dài một hơi: "Đã nói hẳn là không phải hỏng rồi, dù sao chúng ta mỗi tuần kiểm tra mạch một lần."

Bùi Hàn Chu lập tức đi thẳng đến khu vực văn phòng nhân viên, trong dự liệu mà ngoài dự liệu, tình hình trong khu vực rất tốt, mọi người hoặc nghiêm túc gõ chữ hoặc nghiêm túc viết báo cáo, ý chí chiến đấu sục sôi say mê công tác, thậm chí không ai quay đầu lại liếc anh một cái.

Cho đến khi anh đi đến bên máy tính trung ương, vươn ngón tay ra làm bộ muốn mở máy tính.

Tiểu Tiền bỗng nhiên ngẩng đầu: "Sếp đừng nhấn!"

Tiểu Quang cũng ho khan hai tiếng, cả gan hỏi: "Tổng giám đốc Bùi sao lại tới đây?"

Người đàn ông nhìn lướt qua máy tính, thản nhiên tỏ rõ ý đồ đến: "Muốn xem phát sóng trực tiếp hay không?"

Tiểu Quang còn tưởng rằng boss đang thử mình, rốt cuộc lần trước khi Đới Giai Giai xem phát sóng trực tiếp của bà chủ trân quý share bài, kết quả bị bắt tại trận, còn trừ tiền thưởng và nghỉ phép.

Ngoại trừ đột kích kiểm tra, cậu nghĩ không ra tại sao boss muốn tự hạ thấp địa vị chạy tới đi dạo ở bộ phận nhỏ này.

"Không cần!" Tiểu Quang khẳng định chắc nịch lập trường, "Chúng em tuyệt đối sẽ không xem chương trình trong lúc đi làm, chúng em đều không có hứng thú với sân khấu của cô Tang Tang chút nào!"

"...... Ngẫu nhiên cũng có thể cảm thấy hứng thú." Anh nhấn nút nguồn ở phía sau bên trái.

Dù sao lần này bơi lội là do anh chỉ điểm.

Một giây sau máy tính mở ra, âm thanh của chương trình《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 chính xác vang lên khắp phòng làm việc: "Tiếp theo cho một tràng vỗ tay mời Lâm Lạc Tang mang đến cho chúng ta bài 《 Cái đuôi 》!"

Bùi Hàn Chu: "......"

Mọi người bị bắt tại trận như cũ: "............"

Tiểu Quang co giật mắt, điên cuồng trách cứ Tiền Lãng: bà nội cha nó sao không tắt máy lại hoàn toàn, chỉ nhấn ngủ đông là sợ tổng giám đốc không phát hiện được hẻ?!

Tiền Lãng cũng quá tủi thân: Không còn kịp rồi!

Chân mày anh không gợn sóng trong chớp mắt, nhanh chóng hiểu nguyên nhân đèn hành lang tắt nhưng vì sân khấu sắp bắt đầu nên không so đo với bọn họ, kéo ghế dựa giành một chỗ ngồi ở khu vực xem tốt nhất.

Ánh đèn sân khấu từ từ sáng lên lại không từ trên nóc soi xuống giống như mọi khi mà là mờ mịt ở phía sau bể cá thủy tinh, hai ngọn đèn mờ được chiếu từ dưới lên trên khiến toàn bộ khung cảnh càng thêm tĩnh mịch và độc đáo, là Lâm Lạc Tang yêu cầu.

Tiểu Lý đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, cầm lên ly trà sữa vừa uống vừa khen ngợi: "Đèn này đẹp quá đi mất."

Một bóng người từ trong góc chậm rãi bơi ra, đuôi của nàng tiên cá uốn lượn đong đưa. Chiếc váy đính kết phản chiếu những vòng tròn ánh sáng vỡ vụn, những gợn sóng du đãng theo cô. Động tác của cô cũng giống như gợn sóng trôi chảy, mang theo ánh trăng và ánh sao. "Bạn nhảy này còn rất lợi hại nha, bơi thật giỏi." Tiền Lãng làm một trai thẳng cũng bày tỏ cảm xúc.

Bùi Hàn Chu dựa vào lưng ghế, không nhanh không chậm: "Không phải bạn nhảy, là chính cô ấy."

"Trời ạ," Tiền Lãng còn chưa lớn mặt đến mức cảm thấy bản thân có thể nói chuyện phiếm với boss, chỉ là hãy còn than thở, "Cô ấy bơi đẹp như vậy sao?"

Tâm trạng của anh hiếm khi cũng không tệ lắm lại hàn huyên hai câu với cậu: "Mới học."

Lại bổ sung: "Tôi dạy."

Tiểu Quang chân chó mà vỗ tay: "Tổng giám đốc Bùi ngầu lòi!"

Đồng nghiệp ở một bên vặn cậu ra, ý bảo diễn đừng quá lố.

Khi Lâm Lạc Tang đang bơi dưới đáy biển, màn hình lớn phía sau cũng bắt đầu tung ra một cuộn ảnh theo thứ tự thời gian, đây là bức ảnh mà trước đó cô đã tự mình thảo luận về bố cục và màu sắc.

Hình ảnh từ từ kể về bối cảnh của bài hát, đầu tiên là nàng tiên cá nhỏ mắc cạn ở bờ biển được một chàng hoàng tử cứu, là sắp xếp mà mọi người quen thuộc trong chuyện cổ tích.

Cùng lúc đó, Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và nổi lên khỏi biển, gương mặt thanh tú như sen hé nở trên mặt nước tươi đẹp.

Cô ngồi trên thành bể cá bằng thủy tinh, đuôi cá giật nảy đong đưa hai cái, nhẹ nhàng ngâm nga câu hát...

♪ Em đang đợi độ ấm

Là chàng ngày ngủ đêm ra

Mắc cạn bên trong cơn sóng / cứu vớt em khỏi nơi hoang vắng ♪

Khuôn mặt này rất dễ uốn nắn, có thể chuyển đổi giữa thuần khiết và xinh đẹp chỉ bằng một cú nhấp chuột. Giờ phút này có một sợi tóc ướt trên trán dính vào má cô khiến cả người cô thoạt nhìn bất lực mà động lòng người, như là chờ ai đó cứu vớt, lại xen lẫn sự phấn khích của một thiếu nữ.

Lâm Lạc Tang vừa hát, tranh vẽ phía sau cũng phối hợp mở ra theo lời bài hát, dùng phương thức thông tục dễ hiểu nhất kể chuyện xưa:

Chàng hoàng tử trở thành ân nhân cứu mạng của nàng tiên cá không bao lâu đã rời đi, mà nàng tiên cá lại yêu chàng ta từ cái nhìn đầu tiên và mỗi ngày đều chờ chàng ta đến ở bờ biển. Nhưng ngày qua ngày, chàng ta không xuất hiện nữa mà chỉ để lại cho nàng một nắm kẹo. Nàng cho rằng đó là tín hiệu chàng ta cũng thích nàng, tin tưởng chắc rằng chàng ta nhất định đang chờ mình đi tìm chàng ta ở nơi nào đó...

Vì thế nàng cắt bỏ chiếc đuôi cá để đổi thành đôi chân, bán mái tóc dài của mình để có một giọng ca tuyệt vời, bóc ra từng màng vẩy cá xinh đẹp bản thân từng lấy làm tự hào để đổi lấy cơ hội có thể gặp chàng ta. Mặc dù quá trình này tràn đầy đau đớn nhưng nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Đúng lúc khán giả đang mong đợi nàng tiên cá nhỏ trong bức tranh sẽ trở thành như thế nào thì Lâm Lạc Tang bất ngờ nhảy xuống từ thành bể cá thủy tinh, mở khóa kéo do mình thiết kế, những viên ngọc trai màu sắc rực rỡ lăn xuống đất. Ngay lập tức, đôi chân thẳng tắp trắng nõn của cô lọt vào mắt mọi người, làn váy bị máy quạt gió thổi tung phấp phới, là dáng vẻ của nàng tiên cá trước mắt mọc ra hai chân!

Dưới khán đài truyền đến thét chói tai và hoan hô, hiện trường lập tức được nhen lửa. Thiết kế này và đánh vào thị giác thật là khéo!

Là người u mê Lâm Lạc Tang số một, Đới Giai Giai chẳng qua chỉ đi ra ngoài lấp đầy cái bụng, trở về đã phát hiện mọi người đang theo dõi sân khấu của Lâm Lạc Tang, còn chưa kịp gầm lên "Sao không ai cho tui biết" thì cơn giận trong lòng đã tan biến sau khi nhìn thấy người đẹp trên màn ảnh...

"Chị gái cũng đẹp quá đi thôi!"

Khả năng chữa khỏi của thịnh thế mỹ nhan * là trăm phần trăm, Đới Giai Giai nhìn không chớp mắt mà nhìn người trên màn hình lột ra hai chân, trăm nghìn lời nói đều biến thành một câu chửi thề đầy cảm xúc.

(*) Thịnh thế mỹ nhan là một thuật ngữ mạng. Thịnh thế: thời đại phồn vinh thịnh vượng, thịnh thế mỹ nhan chỉ người nào đó có giá trị nhan sắc vô cùng cao, vô cùng sáng chói chói mắt trong cùng một khoảng thời gian. Nó cũng đề cập đến thời kỳ đỉnh cao của giá trị nhan sắc như: thịnh thế mỹ nhan của người nào đó năm Xxxx. Từ này lần đầu tiên được gọi bởi nhóm fan của ngôi sao Hàn Quốc Kim Heechul, mô tả một chàng trai đẹp trai với vẻ đẹp vô song. (baidu)

Bùi Hàn Chu quay đầu lại, nhíu mày nhìn Đới Giai Giai một cái.

"......"

Miệng Đới Giai Giai tức thì câm như hến, mẹ nó, không nghĩ tới chính cung ở chỗ này.

"Mau ngồi xuống đi," Tiểu Quang nhỏ giọng tiếp đón cô ấy, "Đừng nói nữa, lần trước bị phạt còn chưa đủ sao?"

Lần trước kêu chị gái bị phạt 3000, lần này vừa kêu chị gái vừa nói thô tục, chẳng phải là......

Sắc mặt của Đới Giai Giai trở nên căng thẳng: "Tổng giám đốc tới nơi này của chúng ta xem cái này làm gì?"

"Ai biết được? Có thể là không khí tốt?"

Nơi này không khí xác thật không tồi, mọi người trong bộ phận đều thích Lâm Lạc Tang, xem sân khấu đều rơi vào nghiêm túc.

Có lẽ là bởi vì sân khấu này cùng một nhịp thở với Bùi Hàn Chu nên cảm giác thay vào rất mạnh, mỗi lần nghe được bọn họ khen Lâm Lạc Tang thì bản thân cũng có thể thêm mấy phần sung sướng.

Nhưng mà cốt truyện chuyển biến bất ngờ sau khi người cá lên bờ. Nàng tiên cá phát hiện người trong lòng đều không hoàn hảo như mình tưởng tượng, kẹo của chàng ta được chia đều cho rất nhiều cô gái mà nàng chẳng phải là trường hợp đặc biệt của chàng ta nhưng chàng ta là duy nhất của nàng. Chàng ta sẽ khiêu vũ với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào trong vũ hội, hoàn toàn không thèm để ý trên đùi nàng có vết thương loang lổ hay không, cũng hoàn toàn không tò mò nàng đến tột cùng đã trả giá bao nhiêu. Nàng nghĩ, có lẽ lên bờ là quyết định sai lầm, nàng nên trở về thôi.

Chất giọng của Lâm Lạc Tang cũng đã lặng yên xảy ra biến hóa, pha trộn vào một chút khàn khàn, từ chờ mong vui sướng lại đến bị cô phụ mất mát, thay đổi đến gãi đúng chỗ ngứa.

Bên trong ca khúc thêm vào tiếng đàn cello trầm thấp cùng với tiếng ốc biển rất có ý tứ kêu gọi, vô thức khiến lòng người quặn thắt. Giờ phút này cô không giống như là đang hoàn thành ca khúc biểu diễn mà càng như là đã hoàn toàn dung nhập vào chính câu chuyện của mình, trở thành nàng tiên cá kia.

Những khán giả tham gia đã che ngực, xem cô khép lại làn váy từ từ lui về phía sau nhưng vẫn có một nụ cười trên khuôn mặt, hiểu chuyện khiến lòng người vỡ nát.

Trong phút chốc, mọi thứ dường như im lặng, chỉ có tiếng hát của cô vẫn vang lên một cách nhẹ nhàng:

♪ Thâm tình là một cách hiểu không rõ ràng và sai lầm / em chẳng qua là nơi nào đó để chàng dừng chân

Nhịp bước bước qua máu tươi đổi lấy con đường bằng phẳng / khi chạy về phía chàng tuyệt đối không nói một câu khổ sợ ♪

Nàng thật sự chẳng nói gì, chưa nói bản thân vì một hiệp ước mà cuối cùng chịu qua bao nhiêu tra tấn, chưa nói những nỗi đau cắt da cắt thịt không thể chịu nổi mà chỉ thành toàn cho bản chất của chàng ta, một lần nữa trở lại biển sâu. Có lẽ bởi vì nàng biết chàng ta sẽ không thay đổi vì mình.

Màn ảnh theo Lâm Lạc Tang một lần nữa vào lại bể cá thủy tinh, sau một tiếng vào nước, cô dứt khoát kiên quyết bơi vào chỗ sâu hơn, không còn quay đầu lại.

Ánh đèn mờ dần, chào bế mạc.

Văn phòng yên lặng trong vài giây, cho đến khi Đới Giai Giai không thể nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: "Đều há mồm to làm gì! Khen đi chứ!"

"Thật khó tưởng tượng ở đất nước chúng ta vẫn có một nhạc sĩ xuất chúng suy nghĩ độc đáo như vậy, bất luận từ hình ảnh đến ca từ quả thực đều là cực phẩm! Dáng người của chị gái cũng cực phẩm y như vậy!" Cho dù bị trừ tiền lương cô ấy cũng không muốn nhịn, Đới Giai Giai nắm chặt tay, "Nếu bài hát này mà không hot, em lập tức khiêng pháo đánh cái hậu trường chương trình ngu xuẩn này, bởi vì nhất định có mờ ám! Này mẹ nó quả thực chính là tiêu chuẩn của MV tinh tế, đây mới chân chính là Bữa!Tiệc!Tai!Nghe!Mắt!Thấy!"

"Lâm Lạc Tang thiên hạ đệ nhất!"

Trên thực tế, phần lớn mọi người đều kinh ngạc đến mức khiếp sợ, nghe Đới Giai Giai rống lên như vậy thì trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần tán đồng, chỉ là BOSS ở chỗ này cũng không dám lỗ mãng nên chỉ có thể chịu đựng, âm thầm nhấn like cho dũng sĩ Đới Giai Giai.

Cho đến khi một tiếng cười nhẹ vang lên, Tiền Lãng vươn cổ muốn nhìn là ai không sợ chết như vậy, kết quả nhìn kỹ, ồ, là chính Boss.

Bùi Hàn Chu cong cong khóe môi, hờ hững nói: "Nói không sai."

Đới Giai Giai nghe thấy thế mà lại không trừ tiền còn được khen thì cảm thấy bản thân u mê số một trên mạng thật không hổ là danh bất hư truyền lại còn có thể lấy lòng ông chồng chính chủ, vì thế được voi đòi tiên hỏi: "Lần trước em bị trừ nghỉ phép......"

"Có thể bổ sung làm khen thưởng," người đàn ông trả lời không nhanh không chậm, "Nhưng cô tự ý rời khỏi vị trí trong giờ làm việc, thưởng phạt triệt tiêu."

Còn chưa kịp ấp ủ ra một nụ cười, Đới Giai Giai đã được sắp xếp rõ ràng.

Cô ấy nhớ tới lần trước cũng là như thế này, cô ấy mở máy tính ra xem người đẹp ca hát kết quả bị phát hiện, ánh mắt của người đàn ông rõ ràng cũng bị video hấp dẫn, thậm chí còn lộ ra mấy phần hứng thú với màn ảo thuật của Lâm Lạc Tang, kết quả khi chuyển sang cô ấy lại trở nên lạnh nhạt vô tình, nói cho cô ấy đây là thời gian làm việc.

Công ty thiếu một con mặn như cô ấy cũng sẽ không đóng cửa nhưng chị gái không có một người u mê như cô ấy sẽ ít đi một phần rắm cầu vồng nghiền ép đối thủ! Cô ấy cảm thấy cô ấy hoàn toàn không nên làm việc ở Tại Chu, cô ấy nên đến studio của Lâm Lạc Tang mỗi ngày lấy người đẹp làm kiêu ngạo.

Đới Giai Giai vùi đầu tìm hiểu xem khi nào có thể hỏi thăm chuyện tuyển dụng của studio, mà trước đó nên làm thế nào theo đuổi sao ở dưới mí mắt ông chủ.

Người đàn ông xem xong màn biểu diễn của Lâm Lạc Tang thì đóng máy tính, mọi người lập tức hiểu đã kết thúc bắt cá *, sôi nổi trở về vị trí.

(*)摸鱼: cũng chỉ việc đục nước béo cò, ý là thừa dịp lúc hỗn loạn tự mình vớt lợi ích. Hiện tại cũng chỉ hành vi lười biếng, không siêng năng làm việc.

Cho dù là được tổng giám đốc cho phép bắt cá, cũng chỉ có thể dành thời gian của mình cho bà chủ.

Nhìn mọi người ai về chỗ nấy, lúc này Bùi Hàn Chu mới rời đi. Lúc vào thang máy phát hiện điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, toàn đến từ La Tấn.

Nếu không phải La Tấn xem trước thông báo chương trình gửi cho anh thì anh cũng sẽ không nhớ tới xem màn biểu diễn này.

Mà giờ phút này, La Tấn không chút nào bủn xỉn mà khen lấy khen để: 【 Vợ ông giỏi ghê, với người không thích xem ca hát như tôi đây còn thấy nồng nhiệt. Tôi cực kỳ hứng thú với bạn giường nam còn gọi Lâm Lạc Tang là vợ, tôi nói chứ cậu có biết cô ấy là vợ của bạn tôi không? 】

Nhìn chằm chằm tin nhắn này một hồi, Bùi Hàn Chu liên tưởng đến Đới Giai Giai mới vừa rồi điên cuồng thì nhập vào: 【 Vì sao ngoại trừ nam còn có nữ thích cô ấy? 】

La Tấn: 【 Nam nữ chém giết lẫn nhau, làng giải trí bây giờ là như thế này, tình địch ở khắp mọi nơi á cái tên này. 】

Bùi Hàn Chu đóng lại điện thoại lại nhớ tới màn biểu diễn dưới nước vừa rồi của Lâm Lạc Tang, động tác trôi chảy tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra lúc trước là một người sợ nước như vậy.

Có thể vì sân khấu khiêu chiến những gì mình sợ nhất, cô không chỉ chuyên nghiệp mà còn dũng cảm hơn nhiều so với những gì anh ấy nghĩ.

Anh đột nhiên thay đổi một chút, cũng đưa ra một sự đánh giá cao nhất định mà bản thân chưa từng cảm thấy.

///

Nhưng vài giờ sau, Bùi Hàn Chu mới vừa kết thúc một cuộc họp thì nhận được tin nhắn lần thứ hai từ La Tấn gửi tới: 【 Ánh mắt của tôi quả nhiên không giống bình thường, vợ ông lên hot search! Vẫn là số 1! 】

Hot search?

Nhớ tới bản thân thật lâu không xem qua thứ này, người đàn ông khép lại máy tính mở điện thoại ra rồi nhấn vào hot search Weibo nhìn vài lần.

Quả thật như lời La Tấn nói, # chi tiết của Lâm Lạc Tang # giờ phút này đang treo ở hot search đầu tiên, chỉ số phổ biến không ngừng tăng lên.

Hóa ra là sau khi sân khấu kết thúc, cô đã đăng một Weibo giới thiệu một chút bài hát đêm nay biểu diễn, cũng đính kèm sân khấu của ca khúc.

Mọi người đều biết trên Weibo đều là cư dân mạng kính hiển vi, bài hát của Lâm Lạc Tang nghe rất hay, sau khi mọi người xem lại vài phần thì phát hiện sân khấu có nhiều chi tiết nhỏ đáng được chú ý và giao lưu chia sẻ ở phần bình luận:

【 Lúc từ đáy biển đi ra, trên chân vậy mà còn có miệng vết thương, chi tiết này được khen ngợi. 】

【 Mấy chị em ơi nhìn tui nè! Tui cảm thấy cái này của tui càng tuyệt hơn! Lúc vừa mới phát sóng trực tiếp tui đã rất tò mò cởi váy ra sẽ rớt cái gì, sau khi phóng đại xem cuối cùng cũng phá án! Là trân châu màu đỏ! Mọi người đều biết nước mắt của nàng tiên cá sẽ biến thành trân châu, lúc cởi đuôi cá ra biến thành hai chân thì rơi xuống trân châu màu máu, ý tứ chính là chân được đổi lấy từ máu và nước mắt?! Tương ứng với lời bài hát, ôi má ơi nổi da gà với các chi tiết của Tang Tang!! Quá lợi hại!!! 】

【 Có lẽ như quan điểm của em tương đối lệch? Có phải bậc thang trên sân khấu không xử lý tốt hay không, Lạc Tang trên đường bị đạo cụ quẹt bị thương, hãy phóng to xem có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra từ đùi chứ không phải vết thương. Chị ấy nhất định cũng phát hiện, lúc ấy vừa lúc hát tới "khi chạy về phía chàng tuyệt đối không nói một câu khổ sở", chị ấy đã dùng váy che lại nơi miệng vết thương, không biết là sợ chúng ta lo lắng hay là phối hợp với cảm xúc của bài hát, luôn là một đoạn này thật là trùng hợp cấp thần, quá phù hợp với cốt truyện nàng tiên cá nhỏ che giấu miệng vết thương, xem một lần tim đau thắt một lần QuQ】

【 Ngoài ra, hình ảnh của bài hát là do Tang Tang đặc biệt sắp xếp. Đưa lên màn hình là một bộ và bản xem trước sân khấu Weibo là một bộ riêng biệt, quá dụng tâm ( trượt quỳ.gif) 】

【Suy nghĩ lí thú tuyệt đẹp trong thời hiện đại hóa thức ăn nhanh, tình yêu chết tiệt này. 】

......

Mọi người bàn tán rôm rả hơn, không ít người qua đường đều bị thuyết phục bởi sự khéo léo của Lâm Lạc Tang, sôi nổi cống hiến lên đầu gối, lượt like share nhiều lên, dĩ nhiên lại lên hot search.

Tong chương trì hiện tại Lâm Lạc Tang không phụ sự mong đợi của mọi người mà cầm hạng hai, nhạc trữ tình có thể bắt được top 3 vốn chính là thành tích đặc biệt không tồi. Vị trí đầu tiên là một bài hát nhanh với không khí đặc biệt tốt, vị trí thứ ba là phần rap của A Quỷ. Cô và A Quỷ tạo thành chiến đội không chút hồi hộp mà cầm nhóm hạng nhất, mà Tưởng Mai miễn cưỡng rơi xuống chiến đội đếm ngược, đặc biệt thống khổ.

Sau khi kết thúc ghi hình chương trình, Lâm Lạc Tang cũng biết được từ người đại diện của mình một tin tốt lành rằng bản thân dũng cảm đoạt top hot search tin tức mới, thuận tiện còn thu hoạch tuyên truyền trên màn hình Weibo.

Thật ra sự kiện giấu váy mà mọi người thảo luận hăng say kia xác thật là ngoài ý muốn. Bản thân cô cũng chưa ý thức được là khi nào bị thương, ngay lúc phản ứng lại thì theo bản năng muốn tìm biện pháp che miệng vết thương lại. Dù sao cũng không nhìn thấy tình huống, sợ ảnh hưởng đến mỹ quan của sân khấu. Nhưng sau khi nghĩ lại thì cân nhắc ra một biện pháp tốt hơn nên lại đợi vài giây, vừa vặn kết hợp được động tác che vết thương và lời bài hát.

Sự thật chứng minh hiệu quả cũng không tệ lắm, có blogeger âm nhạc khen cô màn này có thể xếp vào sách giáo khoa "Xử lý các sự kiện đột nhiên xảy ra trên sân khấu".

Ê-kíp chương trình cẩn trọng mà chèn ép cô ba trận, từng màn biểu diễn cô biểu hiện không tầm thường, cũng không biết ê-kíp chương trình có thể bởi vậy mà cơ tim tắc nghẽn hay không.

Quả nhiên, ngày kế đạo diễn chương trình gửi lời mời nói muốn nói chuyện với cô.

Địa điểm "nói chuyện" hẹn ở Hiên Nhã Các. Từ trước đến giờ cô luôn có thói quen là luôn đến sớm hơn một tiếng, định mở phòng riêng viết bài hát một lát trước, chờ đến giờ lại qua đó, miễn cho bắt chuyện không cần thiết lãng phí thời gian.

Kết quả cô vừa đến trước quầy lễ tân, còn chưa nói ý định của mình, vừa gỡ kính râm xuống đã bị người ta nhận ra: "Cô Lâm Lạc Tang phải không? Tới tìm ngài Bùi phải không ạ?"

Cô sửng sốt: "Bùi Hàn Chu cũng ở đây?"

"Đương nhiên, ngài Bùi đang ở phòng VIP, tôi có thể mang cô đi."

Nghe nói chỉ có một mình anh, Lâm Lạc Tang dựa theo ý nghĩ có phòng VIP kìa ngu sao mà không ké nên nhiệt tình đẩy cửa ra.

Khi người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thì dừng một chút: "Sao em lại tới đây?"

"Đợi lát nữa bàn công việc, trước nghỉ ngơi một lát," thoáng nhìn anh đang xem tài liệu, cô nhẹ giọng, "Tôi viết nhạc sẽ không quấy rầy anh, anh tiếp tục làm việc của anh đi."

Cô nhẹ nhàng di chuyển ngồi xuống cách anh không xa, hai người ai bận việc nấy, hình ảnh cũng coi như an ổn hài hòa.

Cho đến khi có vài tiếng ho khan từ người bên cạnh truyền đến.

Lâm Lạc Tang quay đầu: "Anh bị cảm mạo sao?"

Người đàn ông gật đầu: "Có hơi."

Sau đó cô "ặc" một tiếng, thật cẩn thận mà bưng máy tính lên, cách anh xa chút.

Bùi Hàn Chu:?

Cô giải thích: "Không phải là tôi ghét bỏ anh mà là bởi vì tôi phải bảo vệ giọng nói á. Anh cũng biết ca sĩ một khi cảm mạo thì đặc biệt phiền toái, còn sẽ ảnh hưởng đến việc ca hát. Tôi lại không quan trọng nhưng khán giả của tôi còn có......"

Không biết có phải thuốc trị cảm nổi lên tác dụng chậm hay không, người đàn ông hình như chỉ có thể nhìn thấy môi cô lúc đóng lúc mở, lải nhải không dứt, Một giây phút nào đó anh đặc biệt muốn cho cô câm miệng.

Vì thế anh lại vâng theo ý thức mà làm như vậy.

Lâm Lạc Tang nói được một nửa, trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, có người hôn lên.


Cô hoàn toàn không dự đoán được, trốn cũng không kịp trốn, mặc cho anh phủ lên đôi môi mềm mại, đầu óc trống rỗng nảy ra một câu hỏi:


Anh rốt cuộc là muốn chiếm tiện nghi của cô hay là muốn trả thù cô làm cô cũng cảm mạo?


Cho đến lúc hơi thở của người đàn ông rút đi, cô đang muốn nói chuyện thì mở miệng hắt xì.


...... Đồ con rùa rụt cổ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK