• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Hàn Chu nhìn phía cô vợ đã chợp mắt nằm thì hoàn toàn không rõ ầm ĩ cái gì nữa

Đối với anh mà nói, hai người cho tới nay đều chưa add WeChat nhau chỉ là xuất phát từ ý nghĩ của một người đàn ông hết sức bình thường: Ngại phiền toái.

Lúc anh bận rộn thì rất ít xem điện thoại, tin tức quan trọng thường sẽ để lọt. Ban đầu khi hai người kết hôn còn chưa quen thuộc đến tình trạng có thể nói chuyện phiếm, mỗi một tin nhắn của cô đều nói về chuyện chính, chỉ có thông qua thư ký mới có thể xử lý nhanh nhất và vào thời điểm thích hợp nhất.

Dần dà chuyện này đã thành thói quen, huống hồ, nếu thông qua thư ký cũng có thể thông báo bình thường vậy hà tất còn phải lãng phí thời gian add nhau?

Chỉ là anh cảm thấy không cần thiết nhưng cũng bỏ qua tình huống đặc thù trễ như hiện giờ cho nên khi cô đưa ra muốn thêm WeChat thì anh cũng không từ chối, tự nhiên cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát nên lơ lỏng bình thường đưa dãy số qua đó, ngay sau đó tiếp tục đọc sách chính sự trên tay.

Sau đó vợ anh từ chối thêm WeChat anh, cũng hùng hổ chất vấn có phải anh bố thí cô hay không.

“Đây sao gọi là bố thí?” Bùi Hàn Chu nhíu mày mở miệng, “Không phải WeChat là thêm như vậy sao?”

“Anh đưa điện thoại…”

Lâm Lạc Tang “sượt” ngồi dậy, bắt chước động tác của anh: “Như vậy nè…”

Cánh tay dài mở ra, mô phỏng hành động của anh: “Ném đến trước mặt tôi à?”

Cô khó có thể tin hỏi: “Anh đây còn không phải là không kiên nhẫn mà bố thí tôi sao? Anh biết có bao nhiêu người cầu tôi thêm WeChat không?”

Biểu diễn còn rất sinh động.

Anh thấy khó giải quyết nên ấn giữa mày, thở dài một tiếng: “Lúc tôi làm Macaron cho em động tác cũng gần như vậy, sao em không cảm thấy tôi đang bố thí em?”

“Kia cũng là đang bố thí tôi nhưng tôi ăn ké chột dạ không có tư cách kháng nghị,” cô nói, “Hơn nữa khi đó tâm trạng tốt.”

Bùi Hàn Chu xem như hiểu: “Vậy sao đêm nay tâm trạng của em không tốt?”

“Bị anh chọc tức.”

Bùi Hàn Chu:?

Trong phòng ngủ lại im lặng một hồi lâu, ngay lúc Lâm Lạc Tang khó khăn lắm muốn ngủ thì nghe thấy người đàn ông nói: “Ngày mai tôi sẽ nói với Chu Lương.”

“Ai?”

“Thư ký,” anh nói, “Sẽ không để em không còn mặt mũi nào đối mặt với cậu ấy.”

…… Trọng điểm hoàn toàn không phải cái này được không?

Lâm Lạc Tang nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình và trai thẳng như anh chốc chốc cân não thật sự rất khó để giao tiếp.

Ngay sau đó, anh buông sách cũng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nằm xuống không bao lâu thì nghe được cô dùng sức trở mình, sau đó thở ra một hơi dài từ xoang mũi dường như có điều gì đó tích tụ trong lòng.

Lấy tốc độ đi vào giấc ngủ của cô, nửa giờ trôi qua đã sớm nên ngủ thẳng cẳng, nhất định không có khả năng lăn qua lộn lại.

Ngay sau đó anh ý thức được mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng tượng: “Ngủ không được à?”

Lâm Lạc Tang tức giận bọc chăn không nói lời nào, ngay sau đó lại nghe được giọng anh: “Rốt cuộc là cái gì có thể khiến em không thoải mái thành như vậy? Thế nào em mới có thể trút giận?”

Cô trả lời vấn đề cuối cùng, trả lời ngắn gọn và mạnh mẽ hai từ: “Cắn anh.”

Bùi Hàn Chu: “……”

Anh đưa cánh tay qua đó thản nhiên nói: “Cắn đi.”

“Nếu như em có thể tránh những dấu răng lưu lại trên vai tôi trước đó và vết cào trên lưng còn chưa tiêu tan…”

Nhà đầu tư vô lương tâm chỉ có ý tứ đưa qua đó một chút, tuyệt đối không ngờ tới cô thật sự túm lấy cắn ngay, thậm chí anh còn chưa kịp nói xong câu thứ hai.

Lâm Lạc Tang túm lấy cánh tay anh há miệng không thương tiếc, hơi thở ấm áp phả vào trên da thịt anh, dường như còn có thể cảm nhận được chiếc răng nanh nhòn nhọn nào đó của cô, còn có độ ấm truyền bên trong môi.

Sau khi trút giận xong cô mới thả lỏng người, nhìn dấu răng chỉnh tề kia, cuối cùng nhẹ nhõm lên rất nhiều: “Tôi đương nhiên tránh đi, đó là những gì anh đáng được hưởng, đây cũng vậy.”

Anh như đã quen với việc bị cô cắn, bình chân như vại rút cánh tay về, thậm chí còn thưởng thức một chút hình dạng hàm răng của cô, “Em đã chỉnh qua?”

“Không có, trời sinh đã đều như vậy.”

Lâm Lạc Tang cuối cùng cảm thấy cảm xúc rối loạn lung tung đều được trừ khử không ít, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo vành tai, nhìn cánh tay anh lại khó có thể khống chế mà nghĩ đến dáng vẻ nắm lấy bộ đồ có chất liệu hơi mỏng kia của anh, thoáng chốc lại bắt đầu giận, mãnh liệt nghẹn một hơi rồi kéo chăn qua chóp mũi.


“Em muốn tự vùi chết à?”

Anh nghiêng người kéo chăn cô xuống, cô một mực nắm lấy canh phòng nghiêm ngặt, không ngờ lại đối diện với anh, còn chưa kịp thu hồi cảm xúc trong mắt.

Bùi Hàn Chu càng thêm cảm thấy không thích hợp, nhìn chằm chằm cô vài giây như là có thuật đọc tâm, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Chắc không phải em là bởi vì tôi giúp em cầm nội……”

Lời sau còn chưa kịp nói ra, cô đột nhiên xoay người che lại bờ môi của anh, từ chối anh thốt ra thêm một âm tiết nào nữa, cặp mắt như là uy hiếp mở to lên, đuôi mắt không biết là từ đâu mượn tới một chút ánh sáng lờ mờ.

Có lẽ là cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng ra sao nên chỉ có thể ngăn anh lại như vậy, hơi thở có mấy phần khẩn trương dồn dập.

Bùi Hàn Chu chỉ cảm thấy buồn cười, dù bận vẫn ung dung nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới không lưu tình nhướng mày lên. Sau khi cô nghĩ rằng mình đã giết hết mọi khả năng và buông tay thì anh liếm môi: “À, hoá ra là bởi vì cái này.”

Lâm Lạc Tang: “……”

Bởi anh mới nói trạng thái của cô đêm nay làm sao tệ như vậy, nói là giận lại không giống giận như thể đang phân cao thấp với thứ gì đó.

“Tôi không phải, tôi cảnh cáo anh đừng nói bừa,” Lâm Lạc Tang giật giật người, liếc mắt liên tục uy hiếp, “Anh……”

Nói còn chưa dứt lời đã bị giọng nói khàn khàn của anh đột ngột ngắt ngang: “Em trước hết xuống khỏi người tôi.”

Lúc này cô mới ý thức được vậy mà mình lại ngồi ở trên người anh, hơn nữa thẹn quá thành giận vừa xoay vừa đong đưa cả buổi, cả người thoáng chốc quên mất bản thân muốn nói gì, nhanh chóng xoay người xuống dưới sau đó lăn đến mép giường giả chết.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, cảm nhận sâu lắng trong giọng nói hoàn toàn không phải nhất thời một lát là có thể giải quyết: “Sao không nói?”

Lâm Lạc Tang ảo não sao mình không chú ý tới vẻ mặt của anh và ánh mắt biến hóa, chỉ mãi đắm chìm trong thế giới của mình, không chút suy nghĩ đã buột miệng thốt ra: “Tôi sai rồi, tôi hoàn toàn không nên vào lúc anh động dục cầm thú mưu tính thảo luận chính sự với anh.”

Chiếc bóng của Bùi Hàn Chu dừng một chút trong bóng đêm, anh mở mắt nhìn về phía cô, trong giọng nói bọc lấy nguy hiểm chạm vào là nổ ngay: “Cái gì?”

Cô mơ hồ có dự cảm không ổn rồi nhưng bất luận thế nào cũng chỉ có thể thừa nhận trước. Cô bọc chăn liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa đã lăn xuống giường nhưng được anh vớt lên.

Sau đó, đêm đó Bùi Hàn Chu vui vẻ để lại trên vai ba dấu răng, Lâm Lạc Tang lại…… Thưởng thức một chút bầu trời lúc 6 giờ sáng qua khe hở của rèm cừa sổ.

Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, người đàn ông như thường không ở bên gối. Cô chậm rãi rời giường, sớm đã hiểu vận mệnh của mình đã định trước bị nhà đầu tư vô lương tâm ăn sạch sẽ, cũng không có cảm thán nhiều lắm, ăn bữa sáng là bắt đầu viết nhạc.

Lúc cô một mình ăn ở nhà sẽ xem gameshow, hôm nay vừa lúc gặp phải tập mới chương trình biện luận yêu thích của mình, vừa mở ra chính là đề tài hiện thực. Hai bên phải trái biện luận thật sự kịch liệt, lần này thậm chí còn sắp xếp ghế ngồi cho người lớn tuổi. Mặc cho số phiếu của người trẻ tuổi có biến hóa như thế nào, đổi mới quan niệm của mình theo quan điểm khác nhau, số phiếu của người lớn tuổi lại gần như sừng sững, cũng không nhúc nhích.

Thường xuyên có thể nhìn thấy sự khác biệt về giao tiếp và tư tưởng giữa thế hệ này và thế hệ trước ở Weibo. Người lớn tuổi luôn thích dùng các quan niệm có từ lâu cố gắng ràng buộc và thuyết phục đời sau, như là một cô gái tốt phải như thế nào như thế nào, tới bao nhiêu tuổi thì bạn nên như thế nào thế nào. Dường như cuộc sống của mỗi người đều là một chuyến tàu, đến cùng một trạm tất cả mọi người đều nên dừng lại, nên đi chung một con đường. Đi giống nhau như đúc thì điểm đến cũng không thay đổi

Ngoại trừ internet, dư luận cũng sẽ bị buộc chặt, sẽ vì sản phẩm marketing mà nói bạn chỉ có được xx mới xem như có giá trị, sẽ có người đứng ở điểm cao nói bạn phải làm như vậy mới là hợp lý, vĩnh viễn có người chăm chỉ không ngừng vì bạn tròng lên khuôn mẫu, giống như giáo viên đạo đức mưu tính chỉ chỉ trỏ trỏ tùy ý can thiệp vào cuộc sống của bạn.

Cô ngồi vào bàn trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy rất nhiều lời nói đều là dây thừng vô hình buộc chặt khiến người ta không thể nhúc nhích.

Linh cảm hiện ra vào giờ phút này, trước mắt hiện lên ghế dựa và dây thừng, thiết kế sân khấu đúng thời cơ được sinh ra, thậm chí ngay cả chủ đề ca khúc cũng nhẹ nhàng hiện lên.

Nếu mọi người đều sống trong thế giới khuôn sáo nhiều như thế, vậy không bằng cô nghĩ cách《 Mở trói 》 thôi.

Cô viết bài hát 《 Mở trói 》 này cũng coi như trôi chảy, lời bài hát ngay sau đó được hoàn thiện, sau đó xem video để liên hệ biên đạo thích hợp.

Vì phối hợp với chủ đề, cô tính toán tham gia múa ghế tương đối phổ biến trước mắt, nhưng học một vũ điệu mới yêu cầu hao phí nhiều thời giờ hơn, bởi vậy cần phải chuẩn bị thời gian trước để nâng cao độ hoàn thiện toàn bộ sân khấu.

Do vẫn luôn có linh cảm, hơn nữa tính toán nhanh chóng giải quyết xong toàn bộ ca khúc để lấy ra nhiều thời giờ học tập vũ đạo hơn, đêm đó cô đã thức tới hai giờ, thật vất vả mới kết thúc chiến đấu. Lúc cô đang chuẩn bị ngủ thì nghe được lầu một vang lên tiếng khoá cửa.

Bùi Hàn Chu? Sao anh trở về vào giờ này?

Ngay sau đó lầu một ngắn ngủi trong vài tiếng bước chân rơi vào yên tĩnh, không giống phong cách trước đây của Bùi Hàn Chu, cô đi xuống lầu định tìm tòi thực hư thì phát hiện anh đang nhíu mày nằm ở trên sô pha, cà vạt hơi hơi nghiêng lệch, mặt mày cũng mang theo vẻ mỏi mệt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có ánh trăng lưa thưa rơi xuống đất chiếu vào.

Nghĩ đến trạng thái oai hùng của anh phát ý chí chiến đấu sục sôi của anh sáng ngày trước, Lâm Lạc Tang nhịn không được đỡ cửa chế nhạo: “Ồ, mệt rồi hả?”

Mí mắt của anh cũng chưa nâng lên, hầu kết lăn lộn khẽ đáp: “Từ 3 giờ chiều bàn tới 9 giờ tối, lại thức đêm ngồi máy bay gấp trở về, tôi không thể mệt à?”

“Lâu như vậy hả?” Lâm Lạc Tang cũng kinh ngạc, lặp lại xác nhận, “Vẫn luôn bàn từ 3 giờ đến 9 giờ ư?”

“Ừm, một món làm ăn lớn.”

Cô như là đang suy tư, sau một lúc ngừng lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”

Người đàn ông bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt nhìn về phía cô hiện chút tơ máu: “…… Cái gì?”

“3 giờ đến 9 giờ vẫn luôn bàn công chuyện, nói xong thì quay về, không phải đại biểu không ăn cơm chiều sao?” Cô nhìn điện thoại, “Bây giờ chẳng phải hai giờ sáng sao, không nên đói à?”

“Tôi có vấn đề với phân tích hả?”

Bùi Hàn Chu lại không trả lời mà chỉ dựa vào trên sô pha vẫn không nhúc nhích nhìn cô.

Trong các case lớn xuyên quốc gia trước đây, nhưng phàm là tiết lộ ra, những câu hỏi thường gặp nhất phải là “thành công hay không” hoặc là “thương lượng được bao nhiêu tiền”.

Bị hỏi bàn chuyện lâu có đói hay không thật ra là lần đầu tiên.

Cô đang đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, trên người vẫn mặc bộ quần áo mặc ở nhà mình yêu thích nhất, trên đầu còn có một cái băng đô hình kỳ lân, hẳn là mới rửa mặt xong, cả khuôn mặt vừa trắng trẻo vừa nõn nà, ánh mắt đều bị mạ lên mấy tầng dịu dàng.



Nơi nào đó trong lòng anh có xúc động ẩn giấu.

Những lời hỏi thăm qua quýt bình thường và lo lắng như vậy bỗng khiến anh nghĩ rằng dịu dàng mà mình chưa từng có được trước đây thực sự gần nằm trong tầm tay vào lúc này.

Lâm Lạc Tang trước nay chưa từng thấy anh thất thần lâu như vậy nên không khỏi vươn ngón tay ra huơ huơ ở trước mặt anh một lát, chợt tự nhủ nói thầm: “Đói đến mức không nói được à?”

Bùi Hàn Chu: “……”

Lúc này anh mới ngồi ngay ngắn một chút rồi nói: “Lúc em nói, hình như là có hơi.”

Lâm Lạc Tang quét nhìn anh từ trên xuống dưới, cảm thấy dáng vẻ này của anh còn rất hiếm thấy, không khỏi dâng lên lòng trắc ẩn nhè nhẹ, gật đầu nói: “Được, vậy anh chờ xem.”

Bùi Hàn Chu dường như một mình giãy giụa một lát mới hỏi cô: “Em làm?”

“Bằng không thì sao, nếu không tôi gọi cơm hộp cho anh cũng được.”

“Đừng,” anh cụp mắt, “Em làm đi.”

“Vừa vặn tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn,” đi được một nửa, Lâm Lạc Tang quay đầu lại, “Tôi nói trước nhé, tôi không có chức năng chọn món đâu nhé, bởi vì sở trường của tôi chỉ có một món.”

Anh gật đầu chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ là bản năng cảm thấy nếu chỉ biết làm một món mà nói, như vậy món ăn kia nhất định là bề ngoài và món tủ của chính đầu bếp. Huống hồ nhìn biểu cảm chắc ăn của cô, dường như đặc biệt thành thạo…

Tuy rằng có vẻ như cô không giống biết nấu ăn.

Ngay sau đó, trong phòng bếp vang lên tiếng đồ vật cắt gọt, không biết vì sao, nghe âm thanh đứt quãng không có tiết tấu thì anh mơ hồ có dự cảm hơi không tốt lắm nhưng vẫn kiềm chế không đi xem.

Một lúc sau, nghe tiếng hẳn là dầu đang nóng, xèo xèo vài lần trong nồi, trong phòng bếp lại vang lên tiếng cô nhỏ giọng kêu lên vì bị dầu dọa sợ.

Anh không kìm lại được đi vào phòng bếp.

Tình hình chiến đấu tốt hơn anh tưởng tượng một chút, nhưng ở một mức độ nào đó…… nó cũng thảm thiết hơn anh nghĩ rất nhiều.

Món ăn có màu sắc cũng coi như qua được, độ dày cũng vừa phải, hình dáng không kỳ dị, là món trứng chiên khổ qua chính tông.

Có đôi khi anh cảm thấy Lâm Lạc Tang còn rất đỉnh, bãi mìn của anh cũng không tính là quá nhiều, quả xoài và khổ qua đứng đầu bảng trong đó, cô lại có thể thoải mái một chân giẫm trúng như thế.

Anh nhắm mắt, chỉ cần ngửi thấy mùi là anh đã cảm thấy đặc biệt bài xích mãnh liệt nhưng vì phòng ngừa cô cũng xào chính mình vào trong nồi, anh theo dõi toàn bộ quá trình bên ngoài qua cánh cửa.

Nếu không phải anh quan sát thì anh nghĩ món này nhất định sẽ không vào lúc hơi nhão đã bị mang sang nồi.

Lâm Lạc Tang dùng chiếc đũa gắp mấy miếng khổ qua nhão ra, giải thích vì bản thân: “Tôi sợ cái kia……Chiên không kỹ không tốt cho sức khỏe cho nên cố ý dùng nhiều thời gian hơn một chút.”

Bùi Hàn Chu gật đầu: “Trứng gà cũng là cố ý bỏ lỡ lúc màu vàng óng ánh, bởi vì em không thích cái màu kia.”

Lâm Lạc Tang: “…………”

“Anh cứ coi đó là điều hiển nhiên, dù sao đôi tay này của tôi vốn dùng để tạo nên những nốt nhạc đẹp tuyệt vời, hôm nay mạo hiểm bị dầu bắn thay anh chiên đồ ăn đã đủ cảm động,” cô nói, “Tôi đã lâu không xuống bếp đó.”

Bùi Hàn Chu: “Vậy em còn dám nấu ăn?”

“Sao lại không dám? Anh có biết giá trị gia tăng thương hiệu là gì không, món ăn được Lâm Lạc Tang tôi chiên không phải là món ăn mà gọi là tác phẩm nghệ thuật. Lúc tôi viết nhạc đệm bao nhiêu tiền một bài anh biết không? Tác phẩm nghệ thuật sao có thể có vấn đề, nghệ thuật vĩnh viễn sẽ không xảy ra vấn đề.”

Lâm Lạc Tang nói xong thì lấy ra một miếng khổ qua đưa vào trong miệng: “…… Nguy rồi, bỏ nhiều muối.”

Bùi Hàn Chu: “……”

“Anh đừng ăn.” Cô nói xong, vươn tay muốn thu lại đĩa thức ăn trước mặt anh.

Người đàn ông không hề ngăn cản mà chỉ nhìn cô hành động như vậy.

Tay Lâm Lạc Tang bị kẹt giữa không trung, không rõ nên nghiêng đầu: “Anh cũng chẳng kéo tôi hả?”

Người đàn ông cũng không rõ nguyên do: “Không phải em không cho tôi ăn sao?”

“Tôi không cho anh ăn anh sẽ không ăn hả? Anh đều chẳng có một chút…… ý tưởng an ủi cô vợ bận rộn sao?” Cuối đuôi mắt cô hiện lên một hình chiếu rõ ràng, đúng lý hợp tình nêu ra ví dụ, “Phim truyền hình và ngôn tình, sau khi nữ chính chiên nhão đồ ăn muốn ném đi, nam chính đều sẽ đoạt lại sau đó nói ‘ chẳng có vấn đề nào cả, cục cưng em nấu ăn ngon thật ’, hơn nữa mỉm cười ăn xong còn phải khen nữ chính nấu ăn tuyệt vời.”

Bùi Hàn Chu ngước mắt: “Tôi nhảy đến một bước cuối cùng là được rồi.”

Lâm Lạc Tang: “Cái gì?”

Anh mở miệng với gương mặt không cảm xúc, cũng chẳng có chút gợn sóng nào trong mắt: “Làm giỏi quá.”

“………………”

Lâm Lạc Tang sớm đã quen với ngôn ngữ tràn ngập phản loạn nghệ thuật của anh, bĩu môi chọc đâm trứng gà: “Tổng giám đốc Bùi thật sự rất vô tình, đều chẳng có chút cổ vũ và quan tâm nào, tôi cảm thấy hẳn là có thể ăn trứng gà ……”

Anh im lặng nhìn cô một hồi.

Anh trở về vốn định tắm rửa một cái rồi ngủ, không muốn ăn cái gì nhưng sau khi trải qua cơn giày vò thế kia của cô, không dựa vào đồ ăn nóng hôi hổi an ủi một chút mệt mỏi, ngược lại có vẻ không thể nào nói nổi.

Bùi Hàn Chu đứng lên đi vào phòng bếp, sau khi đứng yên phát hiện Lâm Lạc Tang còn đang liếc mắt đưa tình nhìn bàn tác phẩm nghệ thuật mà mình xào kia, cũng không cùng lại đây, không khỏi mở miệng gọi cô: “Lại đây, cùng nhau làm.”

Một chữ cuối cùng vang lên báo động trong đầu cô, cô chợt quay đầu lại, nhìn cái bàn rộng rãi lạnh lẽo bên cạnh anh, nhớ tới hôm qua sợ hãi bị chi phối, chân mềm lui ra sau mấy bước: “Như vậy không tốt lắm……? Anh còn có tinh lực làm sao……?”

Bùi Hàn Chu: “Tôi nói làm đồ ăn.”

“…… À.”

Có lẽ là bởi vì chuyện nấu ăn cỏn con này tốt hơn trong dự đoán của cô rất nhiều, chủ nghĩa điều hòa làm Lâm Lạc Tang gật đầu đi vào phòng bếp. Khi lấy được nguyên liệu nấu ăn mới cảm thấy không đúng: “Vì sao tôi phải nấu ăn chung với anh?”

“Không phải em bảo tôi cổ vũ và quan tâm em sao?”

“Anh cổ vũ và quan tâm tôi hẳn là làm xong thảy tới trước mặt tôi chứ nhỉ?”

Lâm Lạc Tang buông chai nước tương muốn đi ra ngoài thì bị anh túm lấy cổ áo xách ra tới trước tấm thớt, “Vươn tay ra, tôi dạy cho em.”

Đôi tay cô nắm chặt thành quyền: “Tôi không muốn học.”

Anh đè lại bả vai cô, giọng điệu nặng nề bình tĩnh quanh quẩn bên tai cô: “Không nấu ăn thì chúng ta làm cái khác.”

“……”

“Vậy vẫn là nấu ăn thôi,” Đôi tay Lâm Lạc Tang phối hợp mở ra, lập tức sửa miệng, “Tôi thích nấu ăn chứ, ước mơ khi còn nhỏ vẫn là trở thành một đầu bếp.”

Cô phối hợp không có khe hở nối tiếp thay đổi tự nhiên, anh được như ý cười hai tiếng trầm trầm tựa như ngay cả lồng ngực cũng đang đi theo cộng hưởng.

Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng ý thức được mình bị lừa nhưng mà bây giờ đổi ý rất hiển nhiên đã không kịp nữa rồi, chỉ phải giận dữ dùng gót chân lộ ra sau giẫm anh một phát, không phục hỏi: “Buồn cười không?”

“Cũng được.” Người đàn ông thản nhiên mà thái xong sườn, thả muối tới trước mặt cô: “Thêm muối.”

Cô kháng nghị đào một muỗng lớn, mới run lên một chút xíu đã bị ai kia dừng. Bùi Hàn Chu nắm cổ tay cô đưa hơn phân nửa muỗng còn lại về trong lọ, kiểm soát chặt chẽ không cho cô quấy rối.

Sau khi thêm chút gia vị, Bùi Hàn Chu cho cô bao tay để cô trộn đều, một lúc sau, bột bắp lại được thêm vào. Cô bưng chén nghiêm túc mà làm spa cho thịt ở một bên, anh thì tại bên kia đổ bột.

Lúc này Lâm Lạc Tang mới nhớ tới hỏi: “Chúng ta làm món gì dạ?”

“Sườn xào chua ngọt.”

Được lắm, hình tượng thích ngọt thật sự không lừa tui.

Sau khi các miếng sườn được bọc kỹ lưỡng trong bột xong, quy trình sản xuất đã đến bước cuối cùng rồi, tuy rằng chủ yếu đều là anh phụ trách nhưng mỗi bước đi đều có Lâm Lạc Tang tham dự, tay vung thìa chưa từng ngừng nghỉ.

Cuối cùng là chỗ tinh hoa của thịt thăn chua ngọt, để lại một chút dầu ăn, bỏ vào sốt cà chua, đường, dấm, nước để lửa nhỏ xào đến đặc sệt, đảo đều một lần nữa với món chua ngọt đã xào là hoàn thành

Phương pháp khuấy của cô không đúng, Bùi Hàn Chu tiến lên tay cầm tay chỉ đạo, cằm lại gác ở trên vai cô, nhíu mày lại câu câu chữ chữ trình bày nội dung quan trọng với cô.

Một cái tay khác chống lên mặt bàn cũng không dùng lực gì nhiều, anh lại tìm vị trí đặt thuận tay.

Lúc đầu Lâm Lạc Tang cũng không ý thức được không thích hợp, mãi cho đến khi gần kết thúc thì thể xác và tinh thần thả lỏng, lúc này mới cảm giác được bản thân bị cái gì giam cầm tự do.

Cô chậm rãi cúi đầu, khó hiểu lại lễ phép hỏi: “Dạy nấu ăn thì dạy nấu ăn, anh đặt tay trên eo tôi làm gì?”

“……”

Tác phẩm nghệ thuật thứ hai do Lâm Lạc Tang chế tác sườn xào chua ngọt cuối cùng thuận lợi ra nồi, cô chỉ dám dùng chiếc đũa chấm nếm một miệng nhỏ vì lượng đường quá cao, cô không thể ăn nhiều.

Trăng lên đầu cành, một đêm binh hoang mã loạn cuối cùng đến tận đây kết thúc, cả thành phố chìm vào giấc ngủ say.

Ngày kế như cũ là một ngày bình thường, khi Lâm Lạc Tang thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Bùi Hàn Chu đâu. Cô vội vàng viết nhạc, cũng đã hoàn thành viết lời và soạn nhạc vào buổi chiều. Cô uống lên ly cà phê đen nâng cao tinh thần sau đó tiếp tục bắt đầu sắp xếp nhạc.

Mà một chỗ khác của thành phố, chồng của cô như cũ bận rộn xã giao.

Trên bàn cơm náo nhiệt lạ thường, La Tấn nâng ly cạn chén như đóa hoa tiếp khách đi khắp bên trong, văn có thể thổi hơi ép bức võ có thể mời rượu, bầu không khí trên bàn bị huyên náo nhiệt liệt.

Đề tài thay đổi bắt đầu bằng một thành viên ban quản trị nào đó của công ty lớn tuổi có con: “Nào, Tiểu Tấn cậu đến xem con trai tôi, lần trước mới học đi được, ngày hôm qua còn hát cho tôi bài chúc mừng sinh nhật nữa đó!”

Khoe con vĩnh viễn là chủ đề trên bàn cơm làm không biết mệt, thành viên ban quản trị ngay sau đó phát đi giọng điệu non nớt của đứa trẻ, bập bẹ, trên đường còn có tiếng bú bình nước đến rỗng.

La Tấn cầm ly rượu phụ họa: “Con trai anh cũng quá đáng yêu! Giống anh, nhìn một cái này mắt to mũi cao, trưởng thành nhất định có phong thái năm đó mê đảo muôn vàn thiếu nữ của anh!”

Bùi Hàn Chu: “……”

Ngay sau đó, nhóm nhà đầu tư có lòng hiếu thắng cực mạnh bắt đầu một vòng battle mới, có con gái khoe con gái, có con trai khoe con trai, khoe xong rồi còn muốn so nhà ai nhiều giấy khen hơn, không có con cái và giấy khen thì khoe vợ.

“Vợ của tôi vừa kết thúc buổi hòa nhạc cá nhân vào tháng trước, cậu nhìn xem, cây đàn cello này quá tao nhã. Haiz, năm đó tôi xem cô ấy kéo đàn mới yêu cô ấy.”

“Bà xã của tôi có một bộ phim truyền hình chuyển thể nổi tiếng sắp chiếu vào tuần sau, mọi người đều rảnh chứ? Mang theo người xung quanh đi xem nhé!”

“Vợ của tôi đang chuẩn bị cho một buổi trình diễn thời trang năm nay……”

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên có người tiến lại gần Bùi Hàn Chu: “Nói vậy tôi mới nhớ ra, tổng giám đốc Bùi, vợ của tôi là fan của bà nhà cậu, còn theo dõi nhau trên Weibo nhưng cô ấy ngượng ngùng nhắn tin cá nhân muốn số WeChat của bà chủ, hôm nay ra ngoài còn giao phó tôi đây, hỏi cậu có thể cho cái WeChat hay không?”

Nếu là lần trước nói về loại đề tài này, có lẽ Bùi Hàn Chu còn phải suy nghĩ một thời gian, nhưng sự kiện WeChat xảy ra ở hai ngày trước, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, anh chẳng gợn sóng mà giơ ly rượu lên, lạnh nhạt đáp: “Tôi không có WeChat của cô ấy.”

Lời vừa nói ra, bàn ăn vốn còn náo nhiệt lập tức rơi vào yên tĩnh, mọi người đều khó có thể tin mà nhìn về phía Bùi Hàn Chu, ngay cả La Tấn đều thiếu chút nữa phun rượu ra.

“Tổng giám đốc Bùi vui đùa cái gì vậy ha ha ha ha!”

“Tổng giám đốc Bùi thật sự hài hước.”

“Cãi nhau hay là sao?”

Mới vừa rồi người nọ cũng hơi lo sợ nghi hoặc: “Nếu không tiện nói thì nói thẳng cũng không sao, tôi trở về nói với vợ tôi……”

“Không phải không tiện,” Bùi Hàn Chu chính sắc, “Tôi thật sự không có.”

“Số của cô ấy ở chỗ thư ký của tôi, hiện tại Chu Lương hẳn là ngủ, tôi bảo cậu ấy ngày mai gửi cho anh.”

Mọi người chợt cảm thấy hoang đường tựa như sống sờ sờ nhìn một màn biểu diễn chuyện ma huyễn chủ nghĩa hiện thực, ánh mắt nhìn về phía Bùi Hàn Chu đều mang theo vài phần khâm phục và chấn động.

“Vậy hẳn là có số điện thoại chứ?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh không nhớ rõ lắm, mở điện thoại ra trượt vài cái, lật danh bạ và lịch sử cuộc gọi đến cuối cùng.

“Cũng không có.”

“…………”

Bầu không khí đóng băng ngay lập tức, mọi người nhìn nhau với vẻ mặt cứng đờ, tựa như họ đang vô cùng khó hiểu trước tình huống trước mắt nhưng rồi lại cười ngượng hoà giải…

“Hẳn là mỗi ngày gặp mặt không cần thiết, tôi thấy tổng giám đốc Bùi mỗi ngày đều trở về.”

“Nhưng lần trước còn nghe nói thu mua Rino vì bà chủ, không thêm WeChat nhất định là cậu không muốn thêm.”

“Chỉ có những cặp vợ chồng có tình cảm tốt mới dám như vậy, cậu xem những người kết hôn theo hình thức mặt ngoài đều giả vờ ân ái cực kỳ, ngược lại tình cảm không bền chặt như tổng giám đốc Bùi và cô nhà.”

……

Cảnh mất kiểm soát khó có thể cứu vãn, bữa ăn kết thúc sớm. Khi anh rời đi ngay cả La Tấn cũng đang hỏi: “Cậu nói thật hay là giả vậy? WeChat và số điện thoại cậu cũng không có?”

“Tôi có cần phải lừa dối mọi người không?” Anh nghĩ đến tẻ ngắt ngắn ngủi trên bàn cơm thì nhíu mày, “Không thêm WeChat rất kỳ quái à?”

“Đương nhiên kỳ quái! Ai kết hôn mấy tháng mà số WeChat cũng không có? Quá mức plastic!” La Tấn chửi bậy, “Tựa như yêu đương mấy tháng còn chưa từng gặp mặt!”

“Cho dù có không thể hiện ra ngoài đi chăng nữa thì cũng không cần thiết WeChat cũng không có chứ, chẳng lẽ chị dâu không đăng rải đường trên vòng bạn bè sao?”

Bùi Hàn Chu hơi suy tư, cảm giác cô dùng WeChat đều là tán gẫu nhiều hơn, vì thế nói: “Về cơ bản cô ấy không đăng lên vòng bạn bè.”

Khi họ đang nói chuyện, hai nhà sản xuất tình cờ đi ngang qua, còn đang trò chuyện trên trời dưới đất: “Ông xem Lâm Lạc Tang vừa đăng trên vòng bạn bè kìa, quá buồn cười ha ha ha ha!”

……

La Tấn giật khóe môi với biểu cảm phức tạp nhìn về phía Bùi Hàn Chu.

*

Sáng sớm hôm sau, Lâm Lạc Tang cũng không biết chuyện gì xảy ra, người đàn ông này đột nhiên thái độ khác thường làm một chén canh nấm tuyết.

Cô rửa mặt xong ra tới thì đói bụng, chén canh nấm tuyết trên bàn kia còn tản ra nhiệt và mùi thơm, cô quay đầu nhìn thoáng qua, anh đang ngồi xem tạp chí trên sô pha ở nơi xa.

Cô suy nghĩ một hồi, anh rời giường thật lâu hẳn là đã ăn qua, như vậy một chén này…… Hẳn là của cô?

Lâm Lạc Tang kéo ghế dựa ngồi xuống, muỗng và thành chén va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã. Cô khuấy vài cái, thấy tiếng lớn như vậy Bùi Hàn Chu cũng không tới ngăn cản cô, vì thế càng thêm yên tâm thoải mái ăn lên.

Khi cô chuẩn bị ăn xong, người đàn ông tuy sẽ đến trễ nhưng sẽ không vắng họp ngồi xuống ở bên cạnh cô, trong giọng nói tràn ngập mùi tiền của nhà đầu tư vô lương tâm…

“Một muỗng một trăm ngàn.”

Lâm Lạc Tang:???- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Sao anh không đi cướp bóc đi??”

Anh không tâp trung ngước mắt, khóe môi không khỏi gợn sóng: “Không muốn cho?”

Vì không để mình thất thủ, Lâm Lạc Tang tuyệt không chịu thua lấy điện thoại ra nhắm ngay anh: “Cho á, tôi cũng chưa nói không cho.”

Bùi Hàn Chu: “……”

Anh không ngờ rằng cô sẽ sảng khoái đồng ý đưa tiền một cách dễ dàng như vậy, tuyên bố kế hoạch một thất bại, nhưng anh vẫn cứ thong dong mở ra phương án hai, click mở mã QR WeChat.

Nhìn thấy mã QR, lúc Lâm Lạc Tang chuẩn bị quét, đang định ấn vào dấu cộng ở góc trên bên phải thì phát hiện chỗ không thích hợp rồi lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm kỹ càng cái mã QR kia một lát: “Cái này là mã WeChat, không phải mã thanh toán.”

Anh đáp nhẹ nhàng: “Tôi biết.”

Chỉ cầm điện thoại hoảng hốt nửa giây, kết hợp với đủ sự kiện bất thường sáng nay, Lâm Lạc Tang phản ứng lại: “Anh muốn thêm WeChat của tôi hả?”

Anh cũng không nói gần nói xa, lời ít ý nhiều gật đầu: “Ừm.”

Cô lắc cổ tay, đưa miếng nấm tuyết cuối cùng vào miệng, sau đó trở tay nhét điện thoại di động vào túi áo khoác…

“Anh tưởng bở.”

“Tiểu Tang anh hờ hững hôm trước, hôm nay Tiểu Tang anh trèo cao không nổi.”

“……”

Mấy ngày kế tiếp, bất luận Bùi Hàn Chu nghĩ cách gì đi chăng nữa, kể cả khi tâm trạng cô thoải mái và có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu nào, chỉ cần anh nói ra hai chữ ƯeChat thì nụ cười của cô sẽ biến thành nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp, sau đó dịu dàng nhìn chăm chú vào anh rồi nói: Xin lỗi, không được.

Thời gian nhoáng lên tới ngày tiết đại tuyết, Lâm Lạc Tang luyện múa trắng đêm chưa về. Hôm đó anh tỉnh lại, phát hiện tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ.

Anh đứng ở cửa sổ một lát thì nghe được lầu một vang lên tiếng động. Anh đi đến đầu cầu thang thì phát hiện Lâm Lạc Tang vừa mới về đến nhà.

Trên nón cô còn dính những hạt tuyết lốm đa lốm đốm bên ngoài, đuôi tóc cũng có, lông mi từ gốc đến ngọn chứa hơi nước, sương mù mờ mịt.

Cô gỡ khăn quàng cổ xuống gỡ bao tay nhung xuống, chà xát bàn tay hơi lạnh lẽo, hai ngón tay khép lại kéo khẩu trang xuống cằm lộ ra chóp mũi bị đông lạnh đến ửng đỏ, mặt đều trắng hơn ngày thường một chút.

“Lạnh quá.” Anh nghe được cô mang theo giọng mũi mềm mại oán giận.

Ngay sau đó phòng tắm vang lên tiếng nước, là cô đi tắm. Anh xoay người đi vào phòng làm việc chỉnh sửa tài liệu, trở ra đã là một giờ sau, chỗ ban công có tiếng dương cầm vang lên.

Tuyết vẫn rơi, bay lất phất khắp cây, cô ngồi chơi đàn trong trời sương ngập tuyết, ngón tay du ngoạn ở phím đàn đen trắng, tiếng nhạc bọc tiếng gió gào thét phiêu diêu chỗ xa hơn, mái tóc dài tung bay mà che khuất nửa bên gò má nhưng vẫn đẹp như cũ không thể tưởng tượng nổi.

Trong sáng, lạnh lùng, khi cô không dính bụi trần càng đẹp hơn.

Không khí đều phối hợp mà tĩnh lặng, thế tục không dám lộ ra.

Anh cũng chỉ nhìn, không nói gì.

Cho đến khi Lâm Lạc Tang luyện xong một khúc này thì trốn vào phòng trong.

Cho dù còn muốn tiếp tục nữa nhưng quả thật bị đông lạnh chịu không nổi, cô ho khan hai tiếng rồi vươn đầu ngón tay phiếm hồng đóng cửa lại: “Là ai tới quét tước qua à, sao đặt dương cầm bên ngoài nhỉ, đợi lát nữa phải gọi bọn họ dịch trở về, bằng không trời mưa sẽ xối……”

Quay đầu lại, lúc Lâm Lạc Tang nhìn thấy Bùi Hàn Chu còn sửng sốt vài giây, lúc này mới bừng tỉnh ngước mắt, như là nhớ tới thứ gì, khịt khịt chóp mũi, “Lê chưng tôi……!”

Cũng may lần này không có gặp khó khăn, cô sờ sờ vành tai mở cái nắp ra rồi múc ra hai chén mới vừa hầm xong lê chưng đường phèn.

Nhận lấy chén Bùi Hàn Chu nhỏ giọng hỏi: “Sao đột nhiên uống cái này?”

“Hôm nay đại tuyết mà, lạnh nóng luân phiên phổi dễ dàng thiếu nước ho khan, uống cái này thoải mái,” cô quay đầu, “Mỗi năm anh không uống sao?”

“Chưa từng uống.”

Anh đột nhiên nhớ tới trước kia mỗi một lần đại tuyết, hình như đều là mình anh trải qua.

Hoặc là ở nhà phê duyệt tài liệu hoặc là bàn chuyện hợp đồng, tóm lại phải đối mặt với luật pháp hoặc là đề án lạnh như băng, nắm lấy phần kim loại của thân bút cũng là lạnh, bàn cũng là lạnh.

Sau khi cuộc sống lạnh băng phức tạp trở thành thói quen, trong lúc nhất thời cũng không biết có được cuộc sống nồng nhiệt sẽ như thế nào.

Cô cười tủm tỉm vỗ vai anh rồi trả lời: “Sau này sẽ uống.”

Cô sợ lạnh, trong lồng ngực còn cất cái túi chườm nóng còn mở nho nhỏ, bưng lê chưng uống nhấm nháp ở trên sô pha, không chờ đến lúc uống xong đã buồn ngủ, buồn ngủ nhịn một đêm ùa về, buồn ngủ đong đưa lúc lắc, cuối cùng ngã vào trên vai anh.

Chương trình còn đang chiếu trong TV, không biết là tin tức hay là phim bộ, ngoài cửa sổ lại đứt quãng vang lên tiếng ầm ĩ, tất cả chúng sinh muôn màn khói lửa nhân gian ngay lập tức quay chung quanh bên người anh, chân thật dẫn dắt nhiệt độ nóng rực của cuộc sống dọc theo hô hấp đổ bê tông vào khắp người.

Anh cụp mắt, nhìn thấy hàng mi run rẩy của cô.

“Lâm Lạc Tang.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hơn phân nửa linh hồn cô đã tiến vào trạng thái lạc đường, hai phút sau mới miễn cưỡng hừ ra một cái giọng mũi: “Hửm?”

“Thêm WeChat.”

Cô liếm liếm môi, làm như tự hỏi lại như là nói sảng: “…… Không được.”

“……”

*

Lâm Lạc Tang này ngủ là ngủ một giấc lâu, cho đến khi ánh nắng chiều chiếu xuyên qua rèm cửa, cô đột nhiên bừng tỉnh từ trong lúc ngủ mơ rồi vươn thẳng người nhìn về phía anh: “Tôi ngủ bao lâu?”

Bùi Hàn Chu nhìn đồng hồ một cái: “Sáu tiếng đồng hồ.”

Cô ấn huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy cổ hơi tê dại nhưng chưa nghĩ nhiều đã nhanh chóng lượn lên lầu 3 luyện thanh, tất nhiên là không có nhìn thấy…

Sau khi cô rời đi, anh như được đại xá xoa xoa bả vai đau nhức do bị cô gối.

Trước khi bắt đầu thi đấu một ngày, Lâm Lạc Tang hoàn toàn tiến vào trạng thái bận rộn chuẩn bị.

Ngày đó sau đó anh còn có công việc mới phải bàn, sau khi hội nghị kết thúc thì lên xe, lại rất tự nhiên căn dặn tài xế về nhà một chuyến.

Thư ký thật cẩn thận hỏi: “Chỉ có hơn hai tiếng nghỉ ngơi, anh trở về là bởi vì có thứ gì chưa lấy sao?”

Bùi Hàn Chu dừng một chút.

Trước đây dường như luôn có rất nhiều nguyên do và lý do, ví dụ như về nhà là vì tắm rửa hoặc lấy quần áo, ban đêm về nhà là bởi vì có chuyện chính phải làm, xem cô biểu diễn là bởi vì có người mời hoặc là có phần mình tham dự, chờ cô tan tầm chỉ là vừa lúc thị sát xong.


Nhưng hôm nay tựa như cũng không có nguyên nhân gì.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---


Có một số thí nghiệm nói rằng 21 ngày là có thể khiến người ta hình thành một thói quen nhưng tiết tấu tốc độ của anh luôn nhanh hơn người thường, bảy ngày đã đủ rồi.


Đều ở trong nhà làm việc hơn một tuần, quen cô chạy lên chạy xuống, quen phòng làm việc đứt quãng vang lên nốt nhạc, quen cô cuốn chăn nói mình lạnh…


Hiện tại trở về vỏn vẹn chỉ muốn nhìn xem cô có ở nhà không và đang làm những gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK