• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Hàn Chu cứ như vậy đứng ở cửa phòng cô, mí mắt nhẹ buông, làn da được ánh đèn màu sáng tạo ra một kết cấu nhẵn nhụi như ngọc bích.

Lâm Lạc Tang dựa lưng vào đầu giường, trong tay còn nắm một góc chăn bông nhỏ, dừng động tác chuẩn bị thực hiện lại.

Cô thậm chí không thể tin vào tai mình: “…… Anh lạnh?”

Anh gật đầu: “Ừm.”

Chưa đến vài giây lại bổ sung giọng điệu nhấn mạnh, “Cực kỳ lạnh.”

Lâm Lạc Tang nhìn anh một hồi với ánh mắt phức tạp, đang chuẩn bị thương lượng với anh hôm nay đã nằm xuống rồi, bằng không thì ngày mai sẽ qua đó, kết quả còn chưa kịp nói ra âm tiết đầu tiên thì anh lại khom người, ngón tay ấn vào trên nệm chỗ mắt cá chân của cô.

“Tối ngày trước luôn lạnh đến mức lăn vào anh, mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống sao lại không lạnh hả?”

Lâm Lạc Tang dùng mũi chân ủi ủi thứ lông xù xù bên chân, lắc lư truyền ra tiếng nước chảy.

Cô nói: “Bởi vì trước đó lúc chuyển nhà em đã mua túi chườm nóng mới.”

“…………”

Anh ngồi dậy lấy đi thứ duy trì sự sống trong chăn bông của cô rồi trầm giọng phổ cập khoa học: “Em ít dùng cái thứ này đi.”

Cô nghiêng đầu, “Vì sao?”

Anh vòng về phòng ngủ, giọng nói càng lúc càng xa, thậm chí còn bị không gian hút ra cảm giác ba chiều.

Anh biến nặng thành nhẹ, lạnh nhạt không kiềm chế được: “Còn chưa nghĩ ra.”

“……”

Túi chườm nóng đã bị anh lấy đi, hơi nóng trong chăn cũng bị anh giũ tan hơn phân nửa, Lâm Lạc Tang nhận mệnh xuống giường mang dép lê đi vào phòng ngủ.

Đã lâu mới đến nơi này, cô nhìn cảnh nhớ người, cảnh đời ngày xưa hiện lên trong đầu, nhớ tới mình đã từng thắt cho anh rất nhiều cà vạt và treo lên, tay cũng thiếu chút nữa co giật.

Nghĩ đến chiếc cà vạt chỉnh tề trên cổ anh khi cô nhìn thấy anh, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Hôm nay cà vạt là anh tự thắt sao?”

Anh đang ngồi ở mép giường khóa túi chườm nóng của cô lại, cho nên không đề phòng đã trực tiếp trả lời: “Đúng vậy.”

“Chẳng phải anh không biết thắt cà vạt à?” Cô nói, “Vì sao trước đây anh thắt thành cái quỷ gì thế kia?”

Cuối cùng anh cũng ý thức được câu trả lời và hành vi không khớp với nhau nhưng cũng không có chút nào hoảng loạn, không nhanh không chậm dàn xếp cho mình: “Đó hẳn là bởi vì, nhìn thấy em thì lòng anh……”

Lâm Lạc Tang: “Mất tập trung?”

Lông mi anh run rẩy: “Kinh hồn bạt vía.”

“……”

“Em thấy không bằng anh vẫn tự mình ngủ đi, bye.”

Nói xong cô lập tức xoay người rời đi thì được người ngậm cười nắm chặt cổ tay túm trở về mép giường.

Cô không đứng vững, trực tiếp ngã xuống gối đầu, phần eo còn chưa kịp dùng sức thì anh đã dùng chăn bọc cô thành bánh gạo nếp dày.

Lâm Lạc Tang cồng kềnh phịch hai lần như con sư tử biển, đột nhiên không kịp phòng ngừa được thấy giọng nói trầm thấp mang theo từ tính của anh, vành tai cô đều đang tê dại do cộng hưởng.

“Đừng chạy,” anh nói, “Chăn bên ngoài lạnh lẽo.”

Đường hoàng tựa như vừa mới phí hết tâm tư đưa cô ra khỏi ổ chăn ấm áp không phải là anh vậy.

Lâm Lạc Tang cười khúc khích, đang muốn chất vấn anh, lúc nghiêng đầu hình như phát hiện ngăn tủ bên cạnh đặt một cái lọ nhỏ.

Hình dạng rất quen thuộc, cô rút tay ra chạm vào, nghiêm túc đọc cái lọ tràn đầy tiếng Anh trong vài giây.

“Melatonin?” Cô xoay người hỏi anh, “Anh mua cái này làm gì?”

Anh cụp mắt: “Mua cái này còn có thể làm gì nữa?”

Melatonin được sử dụng để điều trị giấc ngủ, Lâm Lạc Tang ngẫu nhiên cũng sẽ uống, thường dùng ở lúc lệch giờ hoặc lúc ghi hình chương trình xong đầu óc phấn khởi cần phải ép mình ngủ.

Trước kia chưa từng thấy xuất hiện cái này ở mép giường, hẳn là được thêm vào lần trước khi cô rời đi, nhìn cái lọ còn rất mới.


“Chưa uống mấy lần,” anh thấp giọng nói, “Lúc em mới vừa đi, một mình anh ngủ không được.”

“Em biết rồi,” cô nghiêm túc quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Có phải anh đã sớm có tính toán đặt cái lọ kia ở chỗ này, để em thấy được đau lòng anh sau đó mặc anh sắp đặt hay không?”

Bùi Hàn Chu nhất thời không nói nên lời:?

Cô trượt ra sau mấy tấc, lễ độ nhưng lòng còn sợ hãi mà nuốt nuốt cuống họng, giọng nói ấm áp nhắc nhở anh xem đồng hồ: “Đã khuya, thật sự không thể.”

Bùi Hàn Chu: “……”

“Anh không muốn làm gì.”

“Vậy là tốt rồi,” cô vuốt ve trán anh, sau đó vươn một cánh tay so ra khoảng cách an toàn, “Nhưng bởi vì ở nơi này, em không tín nhiệm anh cho lắm, cho nên chúng ta đêm nay……”

Nói còn chưa dứt lời, cả người cô đã bị lật lại, anh kiềm chặt hai cánh tay cô, đưa lưng cô về phía anh rồi ôm vào trong lòng, trầm giọng cắt đứt: “Cứ như vậy.”

Bên trái xương bướm tiếp nhận nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ trong lồng ngực anh, truyền một mạch đến vị trí trái tim cô, cằm anh để ở đỉnh đầu cô, tiếng hít thở sâu lắng nhẹ nhàng xẹt qua.

Cô bám vào lòng anh như cách một đứa trẻ say ngủ, áp lên eo mạnh mẽ nhưng ấm áp, anh nhìn như dùng sức nhưng thật ra chỉ là giả vờ che lại, cũng không khiến cô không thoải mái.

Cô thoải mái cúi người, đột nhiên hỏi: “Nếu có một ngày anh có thể giống người thường, tự do ra vào chốn đông người, anh muốn làm cái gì nhất?”

Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đi xem buổi biểu diễn của em.”

Cô bối rối một chút.

“Đến lúc đó cũng không thể xem chương trình phát sóng, nhưng nếu như đến nơi trực tiếp và để lại một không gian rộng lớn, không giống concert của A Quái có phần vé không bán xong, anh có thể thương lượng với ban tổ chức giữ lại cho anh một chỗ.” Anh thản nhiên nói, “Buổi biểu diễn của em, hẳn là không còn chỗ ngồi. Huống hồ, anh cũng không thể đoạt vé với fan hâm mộ của em.”

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Thật ra đối với anh mà nói cũng là một loại quấy nhiễu, anh nhất định cũng muốn chữa khỏi.”

“Trước kia cảm thấy không sao cả,” anh nói, “Nhưng sau khi gặp được em, cũng muốn ở bên em chào năm mới tại quảng trường quốc tế đông người, cũng muốn bên em xem mặt trời mọc giữa dòng người đông đúc, cũng muốn dẫn em cảm nhận bầu không khí trong lành, mà không phải đi nơi nào cũng phải dọn dẹp.”

“Công việc ngày thường của em đã rất đặc thù, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải giữ khoảng cách với khán giả, nếu cuộc sống ngày thường cũng giống như vậy sẽ rất mệt.”

Lâm Lạc Tang mở to mắt, nhìn vào một góc tủ quần áo đến xuất thần: “Thật ra có đôi khi em cảm thấy như vậy khá tốt.”

“Sao?”

“Anh bài xích người phụ nữ khác tới gần, em vĩnh viễn sẽ không cần lo lắng anh ngoại tình hoặc là quá thân thiết với người khác phái. Tuy rằng có đôi khi không thể đến một vài nơi rất muốn đi, bầu không khí chưa được thanh lọc nhưng ít nhất…”

Cô nói tới đây thì dừng lại, suy nghĩ tìm từ, anh bèn nuông chiều theo đấy: “Được, cứ như vậy, đừng suy xét đến chuyện chữa khỏi nữa.”

Lâm Lạc Tang hoài nghi một cách hợp lý nếu có một ngày mình muốn đi phóng hỏa đốt rừng thì anh cũng sẽ là người đầu tiên thắp đuốc cho cô.

Cô nhăn mũi: “Anh lý trí một chút được không?”

“Anh còn chưa đủ lý trí sao?”

“……”

Cô lại nói tiếp: “Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ kéo dài trong nháy mắt, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì em đặc biệt khẳng định em cũng hy vọng anh có thể vứt bỏ tất cả những gì quá khứ mang lại, sống một cuộc sống tích cực và khỏe mạnh.”

“Sao lại không sợ anh ngoại tình nữa hả?” Anh cười.

“Bởi vì,” cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Em tin tưởng anh đó.”

Trong phòng ngủ có một khoảnh khắc yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, anh khàn giọng đáp: “Ừm, đều nghe em.”

“Cái gì cũng đều nghe em,” cô thử, “Em sẽ giúp anh lập kế hoạch điều trị với bác sĩ tâm lý nhé?”

Anh không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Ừ.”

“Em làm bác sĩ riêng của anh nhé?”

“Ừ.”

“Em có nên học đại học ngành y không?”

“Ừm.”

“Em bỏ hát theo nghề y nhé?”

“Ừm.”

?

“Em trở về ngủ nhé?”

“……”

“Cái này không được.”

“Xuỳ.” Cô rầm rì hai tiếng, “Không thú vị.”

“Nói đi cũng phải nói lại,” anh nói, “Nếu năm đó có thể kịp thời chẩn trị, hiện tại cũng sẽ không gặp được em”

Lâm Lạc Tang ngửa đầu, rộng lượng tỏ vẻ kính nể với anh: “Anh sẽ mua vui trong đau khổ nhỉ?”

“Sẽ không,” anh nói, “Cũng có tiếc nuối và lo lắng.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như lỡ như sau này con gái lấy chồng phải giao tiếp với thông gia thế nào đây. Lỡ như bạn gái của con trai về đến nhà, anh lại phải duy trì khoảng cách gì đó. Lần đầu gặp mặt ngồi quá xa tựa như có hơi không tôn trọng người khác.”

Lâm Lạc Tang:???????

Cô trở về chỗ ước chừng ba phút, mới hiểu được Bùi Hàn Chu rốt cuộc đang nhìn những thứ gì về tương lai.

Mặc dù như thế vẫn hơi khó có thể tin… chẳng lẽ nói rằng nhà đầu tư thành công đều là nhìn xa trông rộng như vậy ư?

Người còn chưa chuyển chính thức, ngay cả con cũng sắp xếp xong cho cô, hơn nữa còn là…… Một con trai một con gái?

Cô nghiêng đầu, ngập ngừng: “Anh nghĩ xa quá đó.”

Anh cúi đầu: “Xa sao?”

“Xa á……”

Cô khịt khịt mũi, cơn buồn ngủ dâng trào, sau khi âm cuối kéo dài thì dần dần yếu ớt, chìm vào giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, anh hờ hững làm sáng tỏ.

“Không xa.”

*

Ngày kế tiếp, do Lâm Lạc Tang nói bóng nói gió, Bùi Hàn Chu cho cô nhìn di vật ông cố từng để lại cho mình.

Ông cụ thích xem diễn như vậy nên để lại cũng là một quyển sổ con hí kịch.

Lâm Lạc Tang hỏi anh: “Anh từng mở ra xem chưa?”

“Không có,” anh cụp mắt, “Không biết nên lấy tâm trạng kiểu gì để mở ra, nặng nề không phải là điều ông muốn nhưng anh không thể nhẹ nhàng.”

Anh thản nhiên: “Quyển sổ con tựa như chỉ có thể nhắc nhở anh bất hiếu.”

Sau khi anh rời khỏi, Lâm Lạc Tang mở ra lật xem vài lần.

Giữa quyển sổ hí kịch kẹp một tờ giấy hơi mỏng, hẳn là trước khi sắp vĩnh biệt cõi đời, ông cụ biết có lẽ không gặp được anh vì thế tranh thủ thời gian, dùng hết sức lực cả người để viết xuống.

Kiểu chữ mơ hồ và khó nhận ra, có lẽ sau khi giao cho Bùi Hàn Chu anh cũng không thể nhìn rõ.

May mắn có rất nhiều lời bài hát được ông cụ sao chép trong quyển sổ con hí kịch, bởi vì hí khúc là truyền thống văn hóa, cô làm nhạc sĩ ít nhiều gì cũng hơi hiểu biết, vì thế cô đã tìm ra những ký tự khó nhận ra trong tờ giấy, sau đó tìm bất kỳ nét nào tương tự trong các từ mà ông cụ chép xuống trong lời bài hát, dựa vào ngữ cảnh và hiểu biết của bản thân để phân tích xem đến cùng là chữ gì.

Cũng may tuy rằng cụ nhà viết qua loa nhưng cô có từng đọc lướt qua hí khúc, bởi vậy quá trình “phiên dịch” không tính là gian khổ, cho dù phức tạp nhưng cô cũng tìm ra manh mối.

Điều đáng nói là ông cụ rất thích hí khúc ngoài mong đợi, ngay cả khi chép lại cũng vô cùng nghiêm túc, thậm chí câu kinh điển còn đổi màu để đánh dấu.

Mà khúc kia trùng hợp cô cũng thích, hình như đã từng tri ân bài hát trong album đó hơn mười giây

Cô nhìn chằm chằm quyển sổ con hí kịch thất thần một lát, nhớ tới Bùi Hàn Chu khi còn nhỏ, anh cũng sẽ bị cụ nhà lôi kéo nghe những thứ này sao?

Nhưng cô cũng không xuất thần quá lâu, sau đó lại tiếp tục cắm đầu vào phiên dịch, nhìn thành phẩm cuối cùng, trái tim xuất hiện cảm động và thổn thức vô tận.

Ngày hôm sau, buổi sáng cô tập nhảy ở phòng tập gym, buổi chiều đi với Bùi Hàn Chu đến nơi mấy ngày trước mình từng đến.

Cô không chủ động nói, chỉ mua một ly nước trái cây mới ép gần đó trước, lúc trở về thì nhìn thấy anh trầm tư đối diện với mảnh xếp gỗ Lego.

Cô thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh anh.

Bùi Hàn Chu thản nhiên nói: “Anh còn nhớ rõ nơi này.”

“Lần đó anh bị bệnh trong kỳ kiểm tra hằng tháng, sau khi có thành tích, chỉ cách vị trí thứ hai một chút, người trong nhà giận không thể át, tuyên bố phải đánh anh không cầm được bút. Anh trốn thoát, trốn ở chỗ này, cuối cùng là ông đến đón anh đi.”

Cô đương nhiên biết, “người trong nhà” anh chỉ là ông nội nghiêm khắc của anh, mà “ông” lại là ông cố.

“Tuy rằng ông không làm được gì nhiều nhưng tóm lại mà nói đã rất tốt với anh.”

Anh cụp hàng lông mi, không thấy rõ cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Ông đi mấy năm đầu, anh thậm chí còn không dám đi tế bái ông.”

Mấy năm kia bọn họ đã trở thành nơi ký thác duy nhất của anh, nhưng ông cố cuối cùng cũng không thể chờ được anh báo đáp, chỉ có bà cố còn khoẻ mạnh, anh không muốn bi kịch tái diễn, vì thế đối xử tốt với bà trong khả năng làm được.

Lâm Lạc Tang một lời trúng đích: “Anh áy náy không?”

“Anh không có cách nào không áy náy.” Anh nói, “Luôn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với ông, ngay cả sự hối tiếc nhỏ nhoi mà ông đã trải qua trên giường bệnh cũng không thể bù đắp được”

Cô hiếm khi thấy anh như vậy, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Nhưng mọi thứ hoàn toàn không phải lỗi của anh, khi đó anh còn nhỏ như vậy, không có quyền quyết định, anh không nên dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình, có lẽ ông cũng không trách anh.”

Anh trầm giọng: “Anh cũng từng an ủi mình như vậy nhưng hiểu là một chuyện, nghĩ lại là một chuyện khác.”

“Ông đến tột cùng có trách anh hay không, chỉ e là ai cũng không thể thay ông quyết định.”

“Quyển hí kịch mà trước đó anh đưa em xem, bên trong có một tờ giấy,” Lâm Lạc Tang ngước mắt, “Là cho anh.”

Bùi Hàn Chu đột nhiên cứng lại, nhíu mày nhìn về phía cô.

Cô đưa ra tờ giấy kia: “Ông thật sự, không trách anh.”

Anh cầm tờ giấy hơi mỏng, trang giấy ố vàng yếu ớt giống như vận mệnh gặp gỡ. Anh mở ra là nét chữ quen thuộc.

Bởi vì mệt mỏi, ngẫu nhiên có vài nơi viết qua loa mơ hồ nhưng cô đã đánh dấu bên cạnh có vẻ như không tốn quá nhiều công sức.

Lâm Lạc Tang tiến lên nửa bước.

“Tâm nguyện đầu tiên của ông là hy vọng anh chính trực dũng cảm, không đi sai đường, anh đã làm được.”

“Tâm nguyện thứ hai, hy vọng anh bình an khỏe mạnh, anh cũng làm được rồi.”

“Tâm nguyện thứ ba là muốn anh hiểu được biết ơn, bây giờ bà cố được anh chăm sóc tốt đến như vậy, còn không phải là bằng chứng sao?”

“Điều ông muốn nói với anh lúc lâm chung là những điều này, ông không có tiếc nuối,” cô tiến lên nắm lấy tay anh, “Anh đừng tự trách, mọi thứ thật sự không liên quan đến anh.”

Sắc mặt của anh trở nên phức tạp, nhìn đi nhìn lại nét chữ mình quen thuộc như thể có thứ gì đó đang từng chút chảy ra khỏi cơ thể anh.

Anh nghe thấy giọng nói của cô, trước sau như một chứa đựng dịu dàng an ủi và khả năng chữa lành:

“Trước đây anh từng nói với em, bởi vì yêu, cho nên anh không trách em.”

“Hiện tại cũng giống vậy, bởi vì yêu, sao ông nỡ lòng nào trách anh?”

“Tuy rằng không thể nhìn thấy ông lần cuối cùng nhưng chỉ cần mỗi một mặt đã từng gặp qua đều troi qua nghiêm túc quý trọng, hơn nữa sau này cũng vĩnh viễn nhớ kỹ thì ý nghĩa đó còn lớn hơn rất nhiều so với một lần cuối.”

Sau một lúc lâu, anh ngước mắt, thấp giọng nói: “Muốn đi xem với anh không?”

……

Một giờ sau, hai người đến nghĩa trang của ông cố.

Bầu trời hiếm khi trong xanh, ánh nắng chiều ấm áp chói mắt, hòa vào cầu vồng sặc sỡ chiếu vào trên mộ bia, cô bên anh không tiếng động đứng lặng hồi lâu.

Cô biết lá thư kia ở một mức độ nào đó sẽ giảm bớt áy náy của anh, khiến anh từ từ buông bỏ, chỉ là yêu cầu về thời gian mà thôi.

Ít nhất hôm nay, anh có thể buông tha bản thân ở trong hồi ức.

Mặc kệ có thể chữa khỏi toàn bộ hay không, ít nhất sẽ khiến anh lúc nhớ đến cũng không khó vượt qua

“Còn có cái credit,” lúc rời đi, cô nói, “Lá thư kia kẹp vào một màn kịch mà ông rất thích, màn kịch kia vừa lúc nói về tình cảm gia đình: Không so đo trả giá, không cần hồi báo, không nói đúng sai, có tâm ý…… thì sẽ không cô đơn.”

“Không biết có phải trùng hợp hay không,” cô nhún vai, “Nhưng em nghĩ là ý của ông.”

Anh dừng bước, cô cũng không rõ nguyên do xoay người nhìn lại.

Anh sửa lại cổ áo cô, cuối cùng một nụ cười thoải mái nở trên môi.

Bùi Hàn Chu trầm giọng đáp lại cô: “Ừ.”

Đêm đó anh ngủ thật sự say giấc, Lâm Lạc Tang hôm sau thức dậy, ngay cả không cẩn thận đá đến giá áo cũng không đánh thức được anh.

Nói chung anh đều ngủ không sâu giấc, như thể vẫn luôn có tâm sự khó có thể hoàn toàn buông bỏ.

Nhưng hôm nay, anh ngủ say.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, cô không khỏi cong môi, thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cũng lặng yên rơi xuống, cảm thấy mỹ mãn đi làm.

Hành trình buổi sáng là huấn luyện viên cho thực tập sinh tập lại lần cuối bài hát chủ đề vì công diễn sắp bắt đầu. Bài hát chủ đề này đóng vai trò là mở đầu chương trình, phải nhảy cho tất cả khán giả xem.

“Các em phải nhớ cho kỹ lấy ra trạng thái tốt nhất, ngồi dưới khán đài đều là cha mẹ quyết định vận mệnh cơm áo của các em, họ tốn tiền và thời gian, các em cũng cần thể hiện sân khấu tốt nhất.”

Lâm Lạc Tang thi triển người với gương, “Tôi dẫn dắt các em luyện mọt lần, do đông người, không cách nào hướng dẫn từng người một nên chỉ xem hiệu quả lớn.”

Các thực tập sinh cũng theo cô thực hiện các bài tập kéo giãn, vừa kéo căng người vừa hứng thú tăng vọt nói được.

Buổi sáng, cô chiêm ngưỡng khuôn mặt ngủ say của Bùi Hàn Chu rất lâu, cũng có hơi suy nghĩ nhiều, bởi vậy làm chậm trễ thời gian nên ra ngoài không trang điểm.

Huống hồ việc tập dượt ca khúc chủ đề này không nằm trong kế hoạch nội dung của quá trình, là cô tự nguyện tăng ca cho nên cô cũng thông báo cho thầy quay phim, định khiêm tốn hoàn thành part này.

Kết quả nhảy được một nửa, bốn năm cái camera ngay lập tức tràn vào, nhắm chuẩn bắt trọng gương mặt cô.

“Đừng đừng đừng…” Lâm Lạc Tang giơ tay che khuất mặt, “Chụp mấy em ấy, buổi sáng chăm chỉ khắc khổ, thể hiện trạng thái tốt nhất cho khán giả.”

Lại che càng thêm kín mít, “Mấy thầy sao lại thế này, còn nhè mặt em chụp, em thật sự không trang điểm.”

Lúc trang điểm, nếu chuẩn bị tâm lý ví dụ như livestream tẩy trang thì cũng không có gì. Nhưng hôm nay cô hoàn toàn không có chuẩn bị, đi ra ngoài mà không kiểm tra mặt, lại bị camera quay thẳng thế này, không biết rõ độ sắc nét là bao nhiêu cũng không biết góc độ là gì, cô theo bản năng bắt đầu chắn lại.

Thực tập sinh không tin nên nghiêng người về phía trước: “Cô ơi cô nói bừa rồi? Sao có thể là mặt mộc ạ?”

“Mới vừa rồi em còn hỏi cô Cửu Cửu dùng kem nền gì tệp da như thế, thì ra là không trang điểm phải không, quấy rầy quấy rầy.”

“Không thể nào, đả thương người quá đi, em dùng kem nền còn không trắng như da cô ấy chứ?”

Cười vang.

Hai tay che mặt của cô bị các thực tập sinh tò mò lay xem, khi các thực tập sinh nhìn thấy thực sự để mặt mộc thì lập tức cảm thấy cảm thấy cuộc sống đảo ngược này thật tẻ nhạt, thật sự thở dài hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng lại diễn biến thành mọi người hỏi cô hằng ngày chăm sóc da như thế nào.

“Sao lại có người không có lỗ chân lông nhỉ? Này không hợp lý đúng không?”

“Cánh mũi không đỏ và khóe miệng không xỉn, cô ơi sao cô làm được ạ? Truyền thụ cho em đi!”

“Làn da dễ nổi mụn rất ngưỡng mộ những làn da trắng mịn như sữa, không có mụn trứng cá, cô giáo đại diện cho loại sản phẩm dưỡng da nào, tớ mua còn không được sao?”

“Tui tìm được rồi! Khuyết điểm của cô!”

“Là cái gì??”

“Lông mày bên phải của cô nhiều hơn bên trái mấy sợi.” Thực tập sinh tủi thân than thở, “Thứ khác thì thật sự không tìm thấy.”

“Gương mặt của cô Tang không tìm ra ngô ra khoai gì cả, không bằng đến xem tôi nè, tôi bảo đảm các cậu tìm ra ít nhất mười điểm khác biệt xung quanh khuôn mặt”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mọi người tới bắt lỗi phải không?”

“Được rồi được rồi, nhanh chóng về vị trí,” Lâm Lạc Tang kéo mấy thực tập sinh chạy lệch ra về quỹ đạo, “Ai có tiến bộ lớn nhất trong kỳ xếp hạng lần này tôi sẽ tặng một bộ mỹ phẩm dưỡng da được chứ?”

Vừa dứt lời, có những thực tập sinh dưới máy quay không thể không chửi thề.

“Đệch!!!”

“Cái này có thể!”

“Ai cũng đừng đoạt với em, đêm nay em nhận thầu ở phòng luyện tập.”

“Cô giáo có bộ mỹ phẩm chăm sóc da tận 6 con số lận, em đã rơi nước mắt điên cuồng vì sự hào phóng của cố vấn Tang Tang.”

……

Lớp học với cô luôn rộn ràng tiếng cười nhất, thoải mái và nghiêm khắc dẫn dắt mọi người hoàn tất huấn luyện, hôm sau đã đến lần đầu tiên công diễn.

Nếu Lâm Lạc Tang là nhà sản xuất, như vậy cũng phải đảm nhận nhiệm vụ tương ứng trên sân khấu, đó là dẫn chương trình cùng với một người hướng dẫn khác.

Tuy rằng đây là buổi công diễn của các thực tập sinh nhưng ánh đèn dưới sân khấu hầu như đều là màu tím, hơn phân nửa đều đến xem Lâm Lạc Tang, cho dù đêm nay cô hoàn toàn không có sân khấu, chẳng qua chỉ đang tham gia ghi hình, những người hâm mộ còn đang hừng hực khí thế vì idol giơ bảng đã thay đổi đề tài một cách đột nhiên, nổi lên “Đẹp quá đi cầu số màu son”, “Có lẽ có thể cầu highlight cùng hãng”, “Phấn mắt, làm thế nào để những kim tuyến này chồng lên”, hoàn toàn lệch chủ đề.

Lâm Lạc Tang – người dựa vào sắc đẹp của mình để thu phục fan hâm mộ chỉ lộ mặt ờ màn mở đầu 10 phút, bảng cổ vũ trong phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng biến hóa, hoàn toàn bị đánh bật lên đầu danh sách mà không cần ai hỗ trợ gì cả.

Không ai ngờ cô làm một cố vấn, vị trí ở dưới một trăm thực tập sinh, các fan cũng nghe lời lắm không rêu rao đoạt nổi bật, kết quả như vậy cũng có thể bị khán giả nhảy ra đưa lên hạng nhất, quả thực rất xứng đáng với huyền thoại giành quán quân mà không cần lên sân khấu.

Cuộc quyết đấu trên sân khấu nhanh chóng bắt đầu.

Lâm Lạc Tang vừa mới bắt đầu đã cử ra một đội lớp C, Lưu Bình làm đối thủ, phái ra lớp B đối kháng với cô, kết quả đương nhiên là…… Không đánh thắng. Sau đó cô đưa ra lớp D, Lưu Bình phái một đội lớp B nữa nhưng vẫn thảm bại.

Khiến Lưu Bình đều nhịn không được cầm lấy microphone chất vấn tổ đạo diễn: “Phiếu này thật sự không có vấn đề gì sao? Không đến mức ấy chứ? Chẳng lẽ là vì sắc mặt của cố vấn mà mọi người bình chọn sao?”

Đạo diễn không thể không nhỏ giọng đáp nói rằng số phiếu không có vấn đề, hai sân khấu của Lâm Lạc Tang hiệu quả quả thật rất tốt, chẳng trách khán giả thích chúng.

“Thật sự không được thì cô phái lớp A thử lại cũng được mà?”

Lưu Bình: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Cuối cùng Lâm Lạc Tang ép Lưu Bình đến mức thả ra lớp A, mà cô đưa lớp F ra. Lúc tuyên bố kết quả, ánh đèn cuối cùng đã bật sáng bên cạnh Lưu Bình một lúc lâu, Lưu Bình đứng lên hoan hô được một nửa thì đột nhiên tắt một nửa.

Lưu Bình: “Ý gì đây??”

“Ngại quá, đèn bị ngược, lần này là cố vấn Lâm Lạc Tang thắng.”

Khán giả cười gần chết.

Lưu Bình đứng ở chỗ đó, tiếp tục đứng cũng không được mà ngồi xuống cũng không xong, chúc mừng Lâm Lạc Tang cũng không phải, khóc cũng chẳng được.

Cuối cùng chỉ có thể nói với vẻ không phục: “Được thôi, tính tôi xui xẻo,ai bảo cả sân khấu đều là fan của Lâm Lạc Tang, đương nhiên đều bỏ phiếu cho cô ta.”

“Fan là con dao hai lưỡi,” Lâm Lạc Tang nói, “Nếu mọi người ôm ấp chờ mong với tôi, họ sẽ chỉ càng khắt khe hơn với tôi, phát hiện học trò của tôi không tốt cũng sẽ không bầu cho tôi thậm chí sẽ giẫm tôi, cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Sóng bình luận sắp chết không nói nên lời: 【 Mụ phù thủy thua không nổi cũng đừng tham gia thi đấu, người ta tài giỏi dẫn lớp F cũng có thể thắng, bà dẫn lớp A cũng không thể thắng, ước lượng một chút tiêu chuẩn của mình đi bà? 】

Cuối cùng thứ hạng hiện tại của các thực tập sinh sẽ được công bố, Dương Dương sẽ là người dẫn chương trình, theo thông lệ, các huấn luyện viên sẽ đoán xem ai sẽ là TOP1 tại chỗ.

Mọi người đều suy đoán tương đối nhiều ở lớp AB, Ban Tôn nói một người lớp C còn gây ra một tiếng la ó, cho đến khi Lâm Lạc Tang cầm lấy microphone trả lời: “Thời Sơ Nhiên.”

Ồn ào dưới sân khấu càng thêm mãnh liệt, cảm giác tồn tại của Thời Sơ Nhiên quá thấp, phần đông đều chẳng ai nhớ rõ mặt của em ấy.

Nhưng mà kết quả cuối cùng hiện ra, phiếu bình chọn cao nhất tại trường quay thế nhưng thật sự là Thời Sơ Nhiên, Lâm Lạc Tang lại một lần nữa trúng đích.

Nhân viên công tác trong hậu trường tất cả đều đang thảo luận, họ bị thuyết phục bởi nhận thức nhạy bén của Lâm Lạc Tang.

“Vậy mà thật sự là Thời Sơ Nhiên? Đây là ánh mắt Bá Nhạc gì thế này??”

“Ngay từ đầu cô ấy đã đặc biệt chấm Thời Sơ Nhiên, tôi còn cảm thấy ánh mắt của cô ấy không tốt lắm, bây giờ xem ra, xin lỗi, là ánh mắt tôi không tốt.”

“Không chỉ có thể viết nhạc mà năng lực cảm nhận về thị trường cũng quá mạnh, nhà sản xuất như cô ấy thật sự hoàn toàn xứng đáng.”

Công diễn lần đầu tiên kết thúc, tháng ngày thoải mái luôn ngắn ngủi, sáng hôm sau diễn ra trận đấu loại trực tiếp theo số lượng bình chọn, có bốn mươi thực tập sinh rời đi.

Cũng may các thành viên trong nhóm của Lâm Lạc Tang đều đang ở đây.

Chia tay bao giờ cũng buồn, con gái đa phần đa sầu đa cảm, cuối cùng khóc thành tiếng, vài người còn khàn cả giọng.

Buổi chiều, Lâm Lạc Tang gọi sáu mươi thực tập sinh còn lại lại với nhau.

“Tôi biết trong lòng mọi người khó chịu nhưng vòng loại trừ vốn là như thế, đây chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi cũng không thể đại diện cho cái gì. Đã ở lại thì đừng lơi lỏng, rời đi cũng không chứng minh là kẻ bại, dù sao đường đời còn rất dài. Nếu có duyên, sau này mọi người còn có thể gặp lại nhau.”

“Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, mọi người cũng không thể quay về, tôi làm cố vấn cũng không có gì có thể tặng mọi người nên đã mời một vài đầu bếp thường xuyên đến nhà và gói một ít sủi cảo cho mọi người. Năm nay trước khi ăn tết mời mọi người ăn chút sủi cảo ấm áp, xem như có chút mùi vị của năm.”

Thực tập sinh vốn còn Tang Tang vừa nghe có ăn thì đã lên tinh thần.

“Huhuhu cô thật tốt, cô là thần tiên, em đã nhiều năm không ăn sủi cảo, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.”

Lâm Lạc Tang nhớ tới điểm mấu chốt nên dặn dò: “Nhân sủi cảo cũng được chế biến đặc biệt, tuy rằng không béo bằng bên ngoài nhưng sau khi ăn cũng phải đến phòng tập thể thao, ăn một cái chạy hơn nửa giờ, ngày mai tôi kiểm tra.”

Các thực tập sinh tuân thủ khái niệm giảm cân sau khi ăn và giơ cao biểu ngữ cô Tang Tang như Thiên Lôi sai đâu đánh đó không lay được: “Dạ được!!”

Đầu bếp tràn vào, Lâm Lạc Tang quay đầu nhìn sang, ngoài ý muốn cuối cùng lại phát hiện một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông mặc đồ đen, không tương thích với đầu bếp đội mũ trắng trên đầu.

Sau khi Bùi Hàn Chu đứng yên, cô ngước mắt hỏi: “Sao anh lại tới đây? Em mời thực tập sinh ăn sủi cảo, không thể ở cạnh anh.”

“Đến xem, vừa lúc gặp phải Nhạc Huy nói em mời đầu bếp,” Bùi Hàn Chu nhìn thoáng qua phần nhân và phần bột trước mặt, buồn cười, “Có thể làm sủi cảo hay không?”

Cô lắc đầu: “Sẽ ăn.”

“……”

“Vừa lúc,” anh thản nhiên nói, “Không cần em bên cạnh anh, anh ở bên em cũng được.”

Sau đó Bùi Hàn Chu dạy cô gói sủi cảo ngay tại chỗ.

Căn phòng này lớn. hai người đứng ở góc, một người mang một cái khẩu trang, bắt đầu làm sủi cảo.

Lâm Lạc Tang nhìn các thực tập sinh sục sôi vì đồ ăn nên hỏi anh: “Thật nhiều con gái, anh có thể chịu nổi không?”

“Cách xa, cũng được.”

“Anh nghiêm túc một chút,” anh nhíu mày, nhìn về vật trong lòng bàn tay cô, “Em đang gói con rùa à?”

Lâm Lạc Tang:???

“Vì sao anh vũ nhục em?”

Bùi Hàn Chu: “Vậy vì sao en vũ nhục sủi cảo?”


Lâm Lạc Tang đang muốn nói chuyện, các thực tập sinh lại dường như bỗng nhiên phát hiện sư mẫu và sư công trong một góc, thậm chí còn không quan tâm đến việc ăn sủi cảo, đều đang khe khẽ nói nhỏ.


Các thực tập sinh đã lâu chưa gặp trai đẹp, thần giao cách cảm, hơn phân nửa đều đỏ mặt.


Lâm Lạc Tang nhìn ánh mắt họ như lang như hổ thì dấu chấm lửng và dấu chấm hỏi trong lòng chồng lên nhau, cô nhìn Bùi Hàn Chu cúi đầu làm sủi cảo cũng đang hút đào hoa, yên lặng vươn tay sờ đến chỗ khẩu trang đeo trên cằm anh.


Ngay sau đó, cô kéo thanh kim loại lên trên cao nữa, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bọc anh lại từ mi mắt đến cằm, toàn bộ, gương mặt của tội ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK