• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh nắng ban mai mờ ảo, không khí ban mai mang theo hơi thở ướt át trong veo, Lâm Lạc Tang nhìn chằm chằm thẻ bài trong tay rồi im lặng một lát, lúc này mới treo nó ở đầu ngón tay rồi quay đầu hỏi Bùi Hàn Chu: “Anh biết viết cái này đối phương sẽ nhìn thấy sao?”

Anh nhắm mắt: “Tôi biết.”

Cô nhướng mày: “Làm sao mà anh biết được?”

Cái này anh cũng thăm dò trước tiên hả?

Anh bất đắc dĩ: “Lúc tôi mới vừa xuống núi đã nhìn thấy, cây bút mà em cho tôi là do một chàng trai trước đó đã viết.”

“…… À.” Cô nói thầm, “Sao tôi không thấy được.”

Bùi Hàn Chu: “Em đang bận bịu cầm điện thoại chụp mặt trời mọc.”

Lâm Lạc Tang nghẹn lời, lúc này mới vuốt ve thẻ bài bằng gỗ trong tay rồi hỏi ông cụ: “Bọn con mang cái này đi hả ông?”

“Không cần,” ông lão vươn tay nhận lấy, “Nếu là bí mật, sau khi xem xong ông sẽ đốt từng cái một.”

Rồi sau đó tiếp tục xuống núi một mạch, Lâm Lạc Tang đều đang suy tư về việc bốn ký tự vô nghĩa trong thẻ bài của mình có cần thiết phải lãng phí tài nguyên để đốt hay không.

Cũng may bọn họ đi sớm, lúc này đội quân biển người còn chưa đến, Lâm Lạc Tang quay đầu lại nhìn thấy một vùng đầu người đen nghìn nghịt sắp lan tràn lại đây nên lôi kéo tay áo Bùi Hàn Chu chạy lon ton: “Đi đi đi, nhanh lên xe.”

Thức đêm hơn nữa tùy tiện ngủ một lát, thực ra toàn bộ ý thức của cô cũng không rõ ràng lắm, lúc chạy quên che mặt, sau khi bị người qua đường nhận ra đột nhiên chụp mấy tấm thì mới ý thức được không ổn nên cô xách khăn quàng cổ xoay vài vòng, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt đến kín mít, thiếu chút nữa ngay cả tầm mắt cũng che.

Mũi miệng bị che lại, sau khi kịch liệt vận động dưỡng khí cung cấp không đủ, lúc lên xe cô suýt chút nữa đã khiến mình bị ngạt thở nên cô kéo khăn quàng cổ đến chỗ cổ để thở ra nhưng vẫn cảm thấy không làm được gì, đầu ngón tay ấn trên tay vịn đã biến thành màu trắng xanh.

Anh không còn lời nào mà cởi bỏ vài vòng khăn quàng cổ rồi kéo xuống ném trên lưng ghế.

Cuối cùng bây giờ cũng thoải mái hơn rất nhiều, lực ngón tay của Lâm Lạc Tang được nới lỏng, “Cảm ơn……”

Cảm ơn được một nửa mới nhớ đến hình như anh không thích mình nói cảm ơn, cô lại mím môi, giờ phút này, vừa lúc có một cốc nước được đưa qua lấp đầy khoảng trống trong sự im lặng của cô.

Cô quay đầu ngước mắt lên, anh vừa cầm bình giữ ấm vừa nắm chặt cốc nhỏ, đổ cốc nước ấm đưa tới trước mặt cô, có sương mù lượn lờ bốc lên.

Lâm Lạc Tang sửng sốt vài giây.

Anh nhanh chóng thúc giục: “Em không khát à?”

Lúc này cô mới chớp đôi mắt như có phản ứng, không cao không thấp “ồ” một tiếng rồi vươn tay cầm lấy cái cốc: “Khát chứ.”

Trước khi uống, cô vô thức thổi hai lần nhưng nhớ ra điều gì đó lại lần nữa nghiêm túc nhìn anh.

“Cốc nước này cũng là do La Tấn không cẩn thận để lại sao?”

Bùi Hàn Chu: “…………”

Ý thức được cô lại đang mắng mình nghĩ một đằng nói một nẻo, anh nhíu mày và trầm giọng đáp: “Em đủ chưa? Không uống thì cho tôi.”

Cô ngậm cười né tay anh nhận lấy cái ly, sau khi lật ngược lại, không có tranh giành công kích, cô bảo vệ chiếc cốc của mình.

Lúc hai tay nắm lấy cúi đầu uống, cuối cùng cô cũng không nhịn được dường như cười thành tiếng, khí cười ép từ đầu lưỡi của cô vọt tới mặt nước, bọt nước bị bắn tung tóe, có một giọt dính lên chóp mũi cô.

Nhẹ nhàng sáng long lanh.

Lông mi quyến luyến của cô bị màn sương mù nhẹ nhàng vây lấy.

Anh cứ nhìn cô một lát như vậy, vốn dĩ nhíu mày lại nhưng không biết làm sao lại phẳng ra.

Sau khi uống xong cô trả lại cốc nước rồi nhìn anh đổ một cốc.

Bùi Hàn Chu: “Sao thế?”

“Chạy quá mệt mỏi, để tôi uống thêm một miếng.”

“……”

Sau khi ăn uống đơn giản, hai người khởi hành trở về, ven đường tựa như một bộ truyện tranh, cô cảm nhận được bầu trời sáng lên từng tấc một.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến tấm thẻ bài anh viết kia.

Có rất nhiều lời nói trên môi nhưng cô lại từ bỏ sau khi nghĩ đến.

Có lẽ là cô đã quá lo lắng, lúc anh viết có thể hoàn toàn không nghĩ về phương diện kia, chỉ là bệnh nghề nghiệp của cô quấy phá mới cảm thấy trông có chút giống một bài thơ ẩn ý.

Vẫn là đừng hỏi, miễn cho anh phủ nhận và kỳ quái xấu hổ.

Cô dựa lên cửa sổ xe, cơn buồn ngủ ập đến, lúc cô gục lên cửa sổ sắp ngủ thì bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: vừa rồi lúc ở đỉnh núi, cô gối lên cái gì mà ngủ?

Đáng tiếc chưa kịp nghĩ ra đáp án thì cô nặng nề bị túm vào trong mộng.


Lúc tỉnh lại lần nữa thì xe đã tiến vào gara ngầm, cô dụi mắt, khi xuống xe còn ôm hoa ở bên cạnh chỗ ngồi.

Anh nhìn cô một cái như là đang nói hẹn hò kết thúc còn ôm hoa làm gì.

Cô giải thích: “Sau khi về nhà đặt ở bình hoa thêm nước còn có thể trồng một thời gian, chút thưởng thức này anh không biết ư?”

Bùi Hàn Chu gật đầu rồi gật đầu, vài giây sau mới xoay đầu lần nữa: “Đây là thưởng thức?”

“Đúng vậy,” cô nói, “Không ai nói với anh sao? Anh không nhận được hoa à?”

Bùi Hàn Chu nhạy bén cảm giác được vợ anh hình như không chỉ từng nhận được hoa mà còn nhận được rất nhiều lần.

“Thưởng thức này là ai dạy em?”

Cô cười híp mắt, “Anh đoán xem.”

……

Sau khi trở về cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cô nhanh chóng tắm rửa một cái là bò lên trên giường, vốn định xem Weibo rồi ngủ, kết quả đợi cả buổi, người đàn ông trong phòng tắm vẫn chưa đi ra.

Anh lái xe lại đợi mặt trời mọc, cô ngủ trước hình như không lễ phép cho lắm, vì thế nằm ở trên giường cung kính chờ đợi tổng giám đốc Bùi đại giá quang lâm. Lúc này cô phát hiện tiếng nước không chỉ có ngừng mà trong phòng tắm còn không có động tĩnh.

…… Đó không phải là do làm việc quá sức và bị ngất đi, đúng không?

Hoặc là tối hôm qua ngửi được hương nước hoa thì không thoải mái nhưng vẫn luôn ráng chống đỡ đến bây giờ mới sụp đổ?

Do dự mãi, cô quyết định đi xem.

Nhưng lại không thể trực tiếp xông vào thưởng thức anh tắm rửa, cô không có đam mê ở phương diện này.

Lâm Lạc Tang đứng ở cửa rối rắm sau một lúc lâu mới quyết định trước mở cửa ra, sau đó tắt đèn đi thử.

Bùi Hàn Chu đang nằm ở bồn tắm thư giãn, không để ý đến dòng chảy thời gian thì thình lình nghe thấy tiếng khóa cửa phòng tắm, ngay sau đó, một đôi tay vươn vào.

Những ngón tay trắng nõn của cô sờ loạn ở trên tường, đang lúc anh không rõ cô đang làm gì mà che mắt, cùng với một tiếng “tạch”, phòng tắm chìm vào bóng tối..

“……”

“Em làm gì đó?”

“Không có gì, đến xem anh còn sống hay không,” cô mơ hồ không rõ cắn giọng mũi nhắc nhở, “Anh đã tắm hai giờ rồi!”

“Tắm đến cuối cùng còn không có động tĩnh, cái này không đủ dọa người sao?”

“Tôi biết rồi,” Anh xoa bóp giữa mày, “Vậy lên.”

“Ồ.”

Cô hạ giọng xuống và sau đó đóng cửa lại bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình.

Cùng với việc cô rời đi, ánh sáng nhè nhẹ từ bên ngoài đã bị ngăn cách và phòng tắm hoàn toàn mờ mịt.

Anh mang ý tứ sâu xa thở dài một tiếng rồi đứng lên đi bật đèn, khi sắp ấn xuống chốt mở thì cửa lại bỗng dưng bị người ta mở ra. Cô như là nhớ tới mình không giúp anh bật đèn, kết quả kéo cửa nhìn thấy vòm ngực không hề bị che giấu của anh thì hoảng hốt thét lên một tiếng chạy trối chết.

Anh cầm lấy áo tắm dài vừa mặc vừa đi ra ngoài, đứng yên ở trước mặt cô rồi trầm giọng hỏi: “…… Người bị dọa hẳn là tôi mới đúng?”

Lâm Lạc Tang vốn dĩ đang đắp chăn giả chết, nghe vậy cá chép lộn mình từ trên giường dựng dậy: “Anh có cái gì mà bị dọa?”

Cô duỗi năm ngón tay của mình ra: “Vừa rồi giúp anh mở công tắc đèn là hai vật báu vô giá này.”

Bùi Hàn Chu lười lảm nhảm với cô nên ấn giữa mày đi đến mép giường, dựa lưng vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô vốn dĩ muốn tắt đèn ngủ, nhìn anh cả buổi vẫn nhịn không được hỏi: “Anh không sao chứ?”

Anh không trợn mắt: “Cái gì?”

“Thì là tối hôm qua cái kia…… không phải có rất nhiều người sao, nhìn anh hình như không thoải mái cho lắm,” cô nói, “Hiện tại đã khỏe chưa? Sẽ buồn nôn ghét bỏ gì đó sao?”

Anh nói, “Có một chút.”

“Vậy làm sao bây giờ,” cô nhìn trần nhà, “Muốn mua cái gì về ép không? Nước cam? Trần bì? Thuốc giảm đau? Thuốc say xe?”

Anh đã lâu không nói chuyện, cô nhận thấy được khác thường nên quay đầu nhìn anh.

Đôi mắt đen của Bùi Hàn Chu không chớp khóa chặt cô lại, giọng hờ hững hỏi: “Em đây là đang quan tâm tôi sao?”

Không ngờ đợi lâu như vậy anh lại nói ra một câu nhảm nhí này, cô chán nản mất một lúc lâu không nói chuyện, cuối cùng xách theo gối đầu ném qua đó: “Anh đi chết đi!”

Nói xong cô xoay người đưa lưng về phía anh, anh đã tắt đèn bên phía mình, cô cũng dần dần ngủ.

—-

Hơn hai giờ chiều, Nhạc Huy đánh thức cô bằng một cú điện thoại: “Em đang ở đâu, sao không trả lời tin nhắn của anh hở?”

“Em ở nhà,” cô khựng một lát mới nói, “Tối hôm qua em thức khuya cho nên buổi sáng không đi tập luyện.”

“Anh nói mà, chờ cả buổi cũng không chờ được em thông báo cho bọn anh xuất phát.”

Nhạc Huy nói: “Vậy buổi chiều có đi không?”

“Đi, hiện tại có còn kịp không?”

“Tới kịp, bốn giờ rưỡi đến 6 giờ có khoảng trống, em quyết định đi rồi nói cho anh để liên hệ với bên ê-kíp chương trình.”

Lâm Lạc Tang: “Vâng, bây giờ em dậy.”

“Chờ lúc em gần xong thì nói với anh, bọn anh đi đón em.”

“Ok.”

Cúp điện thoại, cô vươn vai thỏa mãn, vừa lúc liếc qua nhìn thấy anh còn đang bên gối.

Không ngờ được anh còn ở nhà, cái eo lười biếng của cô đang giãy dụa mạnh mẽ, khi phát hiện cánh tay đã không kịp thu hồi, cứ như vậy đụng thẳng vào mặt anh, rơi xuống trên xương bả vai anh, nó dường như bị một lực nhỏ tác động vào.

Auh cau mày.

Trong lòng cô nhảy dựng đang muốn làm bộ như không có việc gì mà rút tay lại thì anh lại giật, bàn tay ấm áp chui ra từ trong chăn, nắm lấy cổ tay của cô.

“Đừng quậy.” Trong giọng nói của anh kèm theo khàn khàn từ tính, “Để tôi ngủ thêm một lát.”

Lâm Lạc Tang chớp mắt, rút cánh tay từ trong lòng bàn tay anh ra, “Này, ai không cho anh ngủ hả, em vươn vai không cẩn thận đụng trúng anh mà thôi. Anh ngủ đi, ngủ đến sang năm cũng chẳng ai lo cho anh.”

Cô xốc chăn lên xuống giường, định rửa cái mặt ăn một chút gì rồi xuất phát.

Bữa trưa, cô ăn ức gà và khoai lang tím, đang dùng nĩa chọc vào thì thấy anh cũng đã dậy.

Sự mệt mỏi của anh tan biến đi không ít, nhìn dáng vẻ là không có vấn đề gì.

Lâm Lạc Tang vốn còn lo lắng hẹn hò mình có thể biến thành tội nhân thiên cổ hay không, may mắn anh không mảnh mai như cô nghĩ.

Anh đứng ở bên cạnh bàn hỏi cô, “Khi nào xuất phát?”

Cô hơi suy tư: “Anh nghe thấy em nói chuyện điện thoại à?”

Lại bỗng nhiên phản ứng lại, bắt đầu sờ soạng tìm điện thoại di động bên cạnh: “Quên nói với bọn họ đến đón em, đến……”

“Không cần,” Bùi Hàn Chu nói, “Đừng gửi.”

Cô cầm nĩa ngước mắt: “Sao vậy?”

Anh gỡ xuống áo khoác: “Tôi đưa em qua đó.”

“Anh tiện đường không? Buổi chiều không có chuyện gì chứ?”

Cổ họng anh di chuyển, sau một lúc lâu mới cụp mắt nói: “Ừm, vừa lúc phải đi bàn một chút chuyện.”

Nếu có thể xuất phát mà không cần chờ nhóm Nhạc Huy thì cô đương nhiên vui nên gửi tin nhắn cho Nhạc Huy để bọn họ trực tiếp đến trường quay chờ mình, Nhạc Huy đã gửi cái dấu chấm hỏi nhưng nhanh chóng nói duyệt.

Sau khi gửi tin nhắn xong cô vừa lòng đứng dậy, nghe anh nói: “Đi thôi.”

“Anh còn chưa ăn mà? Ăn xong rồi đi,” cô không biết anh đang gấp cái gì, “Vừa vặn em chuẩn bị cho những bông hoa này một chút.”

Anh trầm ngâm một lát cảm thấy cũng đúng nên lom khom đi vào phòng bếp làm cơm trưa. Cô mới vừa rửa sạch mấy cái bình hoa đặt ở phòng ngủ và phòng khách thì đã ngửi được mùi thơm bay tới từ phòng bếp.

Thật sự là tạo nghiệp, vì sao anh xào cơm thôi mà cũng thơm như vậy.

Lâm Lạc Tang âm thầm lẻn vào, lúc anh múc một muỗng chuẩn bị thử mùi vị thì đưa miệng qua trước, sau khi ăn xong còn đặc biệt đúng trọng tâm gật đầu đánh giá câu “cũng ngon”, công và danh ẩn sâu lần thứ hai phiêu ra ngoài.

Anh nhìn bóng lưng cô thì cứng họng không nói nên lời mất một lúc: “Sớm biết thì đã làm cho em.”

“Không cần, em chỉ ăn một miếng nhỏ là được à.”

Cô ra dấu không thành vấn đề, sau đó dùng vận tốc ánh sáng lên lầu tránh né mùi hương dụ hoặc.

Nửa tiếng sau hai người xuất phát, xe chạy được một nửa thì anh hỏi cô: “Khi nào em tập luyện xong?”

“7 giờ hơn.”

“Lúc sau thì sao?”

Cô quay đầu, nghiến răng: “Tập gym. Từ 8 giờ đến 10 giờ rưỡi.”

Bùi Hàn Chu: “Em tập gym thì nghiến răng với tôi làm gì?”

“Anh có biết ly Hey Tea tối hôm qua kia có bao nhiêu calo không,” cô sống không còn gì luyến tiếc mà ngửa ra sau, “Cuộc đời của nghệ sĩ nữ không cho phép có loại đồ uống có calo cao như thế tồn tại.”

“Phòng tập gym ở đâu?” Anh hỏi.

Lâm Lạc Tang nói: “PT ở gần công ty, nếu mà luyện trễ thì có khả năng ngủ ở công ty bên kia. Vừa đi vừa về giày vò rất mệt mỏi.”

Nói xong cô lại than một câu: “Sao tầng 1 nhà chúng ta không phải là phòng tập gym nhỉ?”

……

Đến trường quay vừa lúc đúng giờ, Nhạc Huy chờ cô ở cửa, thấy chiếc xe quen thuộc vội vàng thò qua, bò bên cửa sổ đang muốn mở miệng, kết quả nhìn thấy Bùi Hàn Chu trên ghế lái thì hoảng sợ.

Phía sau nhân viên công tác nhìn thấy Bùi Hàn Chu bước ra cũng bị dọa rồi nói vài câu chào tổng giám đốc Bùi.

Hàng rào bên cạnh là những người hâm mộ chờ cô đi làm, cô ngừng ở cửa một lúc lâu, bảo các cô ấy chụp ảnh.

Hôm nay trời lạnh, cô nói với Nhạc Huy: “Anh đợi lát nữa lấy chút miếng giữ ấm trong ngăn tủ của em chia cho các cô ấy đi, em sắp đi vào rồi.”

Nhạc Huy nói được, sau đó gọi Tiểu Noãn bên cạnh: “Tiểu Noãn em lại đây, các fan đang chụp ảnh đi làm, em đừng vào ống kính.”

Tiểu Noãn và vài nhân viên không liên quan đã rời đi, theo lý mà nói đường đi ở giữa chỉ cần để lại một nghệ sĩ là được, nhưng hiện tại……

Nhạc Huy nhìn thoáng qua người đàn ông đứng ở bên cạnh nghệ sĩ nhà mình, lặp lại vài lần há miệng thở dốc lại không dám lên tiếng.

Tiểu Noãn khẽ nói, “Muốn để Boss Bùi nhích qua bên cạnh một chút không?”

“Theo lý mà nói là muốn,” Nhạc Huy gãi khóe miệng, “Em dám không? Dù sao anh không dám.”

“Em cũng không dám.”

Nhạc Huy nói, “Bùi Hàn Chu thông minh như vậy, anh cảm thấy cậu ấy hẳn là biết nguyên tắc, có thể hiểu ý chúng ta.”

Chợt, Nhạc Huy hắng giọng, lớn tiếng nói: “Tiểu Lương! Cậu còn cách Tang Tang gần như vậy làm gì, xa một chút, không biết hình ảnh trung tâm chỉ có thể có một mình Tang Tang sao?!”

Tiểu Lương vô tội mở to hai mắt, dùng tay khoa tay múa chân, ý bảo bản thân cũng đã lui tới Đại Tây Dương rồi.

Sau đó, Tiểu Lương nhận được một tin nhắn.

Anh Huy: 【 Ngại quá, anh biết cậu không ảnh hưởng quay chụp nhưng người chân chính ảnh hưởng kia anh không dám gọi cậu ấy, chỉ có thể lớn tiếng chút nói một chút quy tắc, vừa lúc cậu cách anh xa nhất mới như vậy. 】

Tiểu Lương nghĩ đến khí thế của người đàn ông vừa mới bước từ trên xe xuống thì không khỏi cũng run rẩy nên hiểu vô vàn: 【 Em hiểu, không sao đâu. Nói như vậy anh ấy nhất định sẽ rời khỏi Tang Tang! 】

Nhạc Huy và Tiểu Lương ngẩng đầu lên với đầy cõi lòng hy vọng.

Bùi Hàn Chu chỉ thờ ơ lướt qua Nhạc Huy mới vừa rồi lớn tiếng tuyên cáo một cái, ngay sau đó, tựa như cái gì cũng chưa nghe thấy, vẫn cứ kiên định không di chuyển đứng tại chỗ, thậm chí còn theo ánh mắt của Lâm Lạc Tang nhìn vào ống kính của fan ở đối diện.

Tiểu Lương:?

Nhạc Huy:??

Không phải, quý ông cho rằng chỗ này chụp ảnh gia đình và còn cùng bà nhà của ông đứng chung một chỗ nhìn vào ống kính hả?

Dính gần đến như vậy, đến lúc đó fan hâm mộ hậu kỳ Photoshop cũng không Photoshop xong cậu có biết hay không hả!

*

Sau khi chụp ảnh đi làm, Lâm Lạc Tang và mọi người cùng vào phòng phát sóng, ở dưới sân khấu đụng phải vài khách mời mới vừa tập luyện xong nên chào hỏi từng người một, còn bị A Quái kéo đến trước máy tính: “Chị Tang tới giúp em nghe một chút, bọn họ nói đoạn này của em có tí kỳ quái!”

Cô đơn giản ngồi ở bên cạnh bàn giúp A Quái nghe giai điệu, sau khi nghe xong hai lần mới mở miệng nói: “Hình như là có chút…… Có phải tiếng kèn Souna thêm quá nhiều quá lớn nên có vẻ khá ồn hay không? Cái nhạc cụ này vốn dĩ đã rất thu hút sự chú ý, lực mà hơi mạnh sẽ khiến cho khán giả không nghe được nhạc cụ khác, em có thể điều chỉnh âm suona ít hơn một chút và thêm đàn organ nhiều hơn tí.”

A Quái suy tư sau một lúc lâu, lúc này mới gật đầu: “Có lý, đợi lát nữa em đi chỉnh sửa.”

Ân Bằng Trì thăng cấp mấy kỳ trước ở bên cạnh cười cậu: “Em cái đứa nhỏ này…… Vừa rồi bọn anh đều nói như vậy em thì không nghe, một hai phải Lâm Lạc Tang nói em mới bằng lòng nghe đúng không? Như thế nào, chị Tang của cưng nói có lý hơn à?”

Hoa Hồng Triết cũng cạn lời vỗ đầu cậu: “Em thật là, sớm biết vậy ngay từ đầu để Lạc Tang nói em, xem ra em chỉ tin em ấy.”

A Quái lẩm nhẩm lầm nhầm vài câu, bàn bên cạnh lại là một trận cười vang, lần thứ hai chuyển đề tài qua trên người Lâm Lạc Tang.

Một bên Bùi Hàn Chu khoanh tay mắt lạnh nhìn thế cục bên kia, trong giọng cũng bọc lên vài phần lạnh lẽo: “Bọn họ vẫn luôn như vậy à?”

Nhạc Huy vui rạo rực nhìn bọn họ làm ầm ĩ, qua một lát mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình nên vội vàng đáp: “Đúng đúng, đúng vậy, mọi người vẫn luôn tương đối hòa hợp……”

Bùi Hàn Chu: “Vẫn luôn có nhiều đàn ông như vậy?”

Nhạc Huy:?

“Đúng vậy, chương trình đặc biệt ít khách mời nữ, có lẽ những khách nữ có vẻ ngoài ưa nhìn đều đi show thực tế quay phim để kiếm tiền nhanh, ngoại trừ Tang Tang hình như chỉ còn lại Hi Mộ, nhưng Hi Mộ bình thường cũng ăn mặc như anh trai lạnh lùng.” Nhạc Huy càng nói càng vui, “Trên mạng đều nói mỗi một lần họp, Tang Tang giống như là cô gái duy nhất của học viện Khoa học và Công nghệ, luôn nhận hết chăm sóc và quan tâm yêu thương.”

Nhạc Huy thuộc như lòng bàn tay, đối với nghệ sĩ được hoan nghênh cảm thấy có chung vinh dự, bô bô nói một đường dài, nhưng nói xong lời cuối cùng thì cảm giác sao càng nói càng lạnh, quay đầu nhìn nét mặt của anh đã có thể xưng được với mặt đen cực độ.

Nhạc Huy run lên rồi lui về phía sau vài bước, không biết bản thân lại nói sai chỗ nào, đột ngột biến khuôn mặt đang cười của hướng dương thành khuôn mặt đang khóc, còn một hai phải nhấn mạnh một lần:

“Không biết do chỉ có một cô gái duy nhất hay là xinh đẹp tính cách tốt mà Tang Tang thật sự rất được cưng chiều.”

Nói xong anh ấy thoáng nhìn sắc mặt lại âm u vài phần của anh. Tự Nhạc Huy không thể hiểu được mà cân nhắc:

Có phải anh ấy đã nói sai không? Không có nha, chuyện vợ mình được hoan nghênh không nên vui vẻ sao!

Cuối cùng mọi người gặp mặt vui vẻ bị Bùi Hàn Chu ngắt ngang, anh nhắc nhở Lâm Lạc Tang nên lên sân khấu biểu diễn, lúc này Lâm Lạc Tang mới nhớ tới có việc phải làm và rời khỏi sân khấu càng sớm càng tốt, tổ đạo diễn cũng nhận được tin tức Bùi Hàn Chu đến nên tới hậu trường đón anh.

“Tổng giám đốc đã tới sao?”

“Là có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì,” anh nói, “Có phải mọi người chuẩn bị mở họp gì không?”

“À, có, ngày mai có một cái nhưng hôm nay có thể mở trước, dù sao mọi người đều ở đây.”

“Được.” Anh nheo mắt, “Tùy tiện để tôi mở là được rồi.”

Tổng đạo diễn nhìn sắc mặt không tốt của người này, trong lúc nhất thời ông không chắc cuộc họp này thực sự được mở ra một cách ngẫu nhiên hay là Bùi Hàn Chu đang nói mát muốn uốn nắn bọn họ một trận.

Nhưng gần đây bọn họ đối xử với Lâm Lạc Tang cũng không tệ lắm mà.

Lòng mang khẩn trương và chờ mong, nhân viên nhanh chóng đến cuộc họp đông đủ. Một cuộc họp đột ngột được triệu tập sớm như vậy, trên ghế chính vẫn có một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng.

Khương Mãn trước kia từng chỉnh Lâm Lạc Tang hoàn toàn sợ hãi, sợ tới mức giọng nói cũng run lên. Mặc dù trợ lý lần nữa tăng thêm lòng can đảm cho anh ta nói những chuyện đó đều giao cho người khác đi làm nhưng Khương Mãn vẫn cảm nhận được trong cái nhìn chăm chú muôn phần khó qua khỏi.

Không biết vì sao, rõ ràng người đàn ông kia vẫn luôn không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn về phía anh ta có vẻ còn đáng sợ hơn khi nhìn người khác.

Chủ đề của cuộc họp này cũng không có gì đặc biệt, chạy theo hình thức một lần tư duy va chạm và báo cáo mà thôi, trong đó trình bày cụ thể hướng đi chung của hai tập còn lại của chương trình, cũng như trang thiết bị đảm bảo không xảy ra sai sót trong quá trình truyền hình trực tiếp trận chung kết.

Bởi vì còn vài ngày nữa mới ghi hình tập tiếp theo của chương trình cho nên vài phần chuẩn bị còn chưa đặc biệt tường tận, có vài phân đoạn cũng kèm theo bug nhỏ, thậm chí có một số phần vẫn chưa nghĩ đến biện pháp chuẩn bị cụ thể.

Nhưng bọn họ nghĩ Bùi Hàn Chu là một người ngoài nghề hẳn là không đến mức có thể nghe hiểu, dù sao anh hoàn toàn cũng không cần thiết phải chạy đến Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy, có lẽ là lúc chờ vợ nhàm chán nên thuận tiện nghe một chút, bởi vậy lúc mọi người trình bày cũng tương đối qua loa suy đoán, không chính xác cho lắm.

Sau khi mọi người lên tiếng xong, đến phiên Bùi Hàn Chu nói chuyện nhưng mà anh chỉ nhíu mày lại không nói một lời, như là vô cùng bất mãn với một bãi bùn lầy này.

Mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt, thậm chí đạo diễn có cách xa cũng không nhịn được khe khẽ nói nhỏ với người khác.

“Không thể nào? Nhìn biểu cảm này…… Thật sự nghe hết bug rồi sao? Không nên.”

“Xem ra giống, đừng nói nữa.”

Anh gõ bàn, ra hiệu cho mọi người tập trung chú ý.

Trái tim tổng đạo diễn gần như ngừng đập.

Bùi Hàn Chu cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ không vui: “Các người có thể……”

“Hơi thường xuyên mời thêm khách mời nữ hay không?”

Tổng đạo diễn cũng làm xong chuẩn bị sợ chết khiếp nói xin lỗi, vừa định nói xin lỗi thì nghe thấy câu hỏi hoàn chỉnh của anh, không thể không thốt ra một âm tiết khó hiểu…

“Hả???”

Mọi người cũng đặc biệt khó hiểu hai mặt nhìn nhau mấy lần, nhanh chóng có người hoàn hồn đánh tỉnh tổng đạo diễn: “Người ta hỏi chuyện ông hả cái gì, nhanh chóng trả lời đi!”

Tổng đạo diễn che miệng hắng giọng, lúc này mới nói: “Chuyện là như thế này, ngay từ đầu chúng tôi tính toán là cân bằng giữa nam và nữ, còn đưa ra nhiều giả thiết về sự hợp tác giữa khách nam và nữ. Nhưng bởi vì cường độ của chương trình quá cao, hơn nữa một tuần phải ra một ca khúc gốc nên rất nhiều ê-kíp của nghệ sĩ nữ đã chối từ, áp lực cường độ ngang nhau còn không bằng tham gia các chương trình khác với nhiều tiền hơn. Các chương trình âm nhạc thực sự hạn chế hơn, không giống như các chương trình du lịch, có thể mời bất kỳ ngành nào.”

“Không phải không mời, chúng tôi thật sự mời nhưng người đồng ý không nhiều lắm, lại có một vài người chưa kịp được khán giả nhận thức đã bị loại khỏi vòng battle, hiện tại mới tạo thành cái tình huống như vậy.”

Phó đạo diễn bổ sung: “Hiện tại mời nữa cũng không còn kịp rồi, dù sao chương trình còn có hai tập nữa đã phải kết thúc.”

Anh tạm dừng một chút: “Mọi người vừa mới nói nam nữ cân bằng phải sắp xếp hợp tác?”

Tổng đạo diễn gật đầu như giã tỏi: “Phải phải phải.”

“Vậy đừng mời.”

Tổng đạo diễn:???

Cũng không biết cuộc họp theo chủ đề là gì, cuối cùng đã kết thúc. Nhạc Huy đang ghi chép livestream ở phòng nghỉ cho Lâm Lạc Tang, nghiêng đầu nhìn thấy anh đi vào thì cả người lại bị dọa giật mình.

“Anh không đi à? Chờ Tang Tang tan tầm?”

Anh ngồi vào chỗ của mình và tự rót cho mình một ly sơn trà tuyết lê: “Ừ.”



“Nhưng phải chờ em ấy đến khuya, buổi tối hôm nay còn có lớp tập gym của PT, chừng mười một giờ mới kết thúc.”

Nhạc Huy ngay từ đầu không kìm được miệng, sau đó tiếp tục nói: “Cái phòng gym kia cũng hết sức ngại, rất nhiều nghệ sĩ đều đang tìm PT, sau khi xong còn thường xuyên có thể gặp được Đoàn Thanh, khiến cho mỗi một lần trước khi bọn tôi đi đều phải thẩm tra đối chiếu xem Đoàn Thanh có ở đây không, nhưng đôi khi rõ ràng PT đều nói anh ta không có lớp nhưng vẫn có thể đụng phải anh ta, cũng mợ nó kỳ lạ.”

Đoàn Thanh.

Một cái tên tưởng chừng như rất xa xôi nhưng lại luôn xoát cảm giác tồn tại bên cạnh anh.

Anh nhớ ra rồi.

Nghe nói là bạn trai tin đồn củi khô lửa cháy với Lâm Lạc Tang.

Nghĩ ngợi, Bùi Hàn Chu đứng dậy.

Nhạc Huy không hiểu người đàn ông thay đổi trong nháy mắt này: “Sao vậy, anh lại phải đi rồi sao?”

“Ừ.”

Lúc Bùi Hàn Chu rời đi, Nhạc Huy còn mơ hồ có thể nghe thấy giọng anh gọi điện thoại, hình như là đang nói “Giúp tôi mua chút đồ trở về”.

Nhạc Huy nhìn bóng lưng anh và suy nghĩ, muốn mua cái gì mà đi nhanh như vậy?

……

Đêm đó, sau khi Lâm Lạc Tang luyện tập thể lực xong, về đến nhà đã không còn sức lực, tắm cũng không tắm trước mà nằm xoài trên sô pha không nhúc nhích.

Đang lúc cô thả lỏng tinh thần lướt vòng bạn bè thì nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng vang kỳ kỳ quái quái.

Ngay từ đầu cô tưởng hàng xóm đang làm cái gì, cũng không để ý, sau đó cô nghĩ đến việc căn biệt thự này làm gì có hàng xóm, huống hồ hiệu quả cách âm tốt như vậy, có hàng xóm đục cửa cũng không nghe thấy ấy chứ?

Cô gian nan đứng dậy, đi dọc theo nơi phát ra âm thanh rồi dán vào cửa phòng tắm lầu một, cảm giác được động tĩnh hình như đến từ dưới lầu.

Lúc này Bùi Hàn Chu vừa vặn từ lầu 3 đi xuống, cô ngửa đầu hỏi anh: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Câu trả lời của anh đương nhiên là khẳng định, “Ừ, tầng ngầm một đang sửa lại, tôi làm.”

“Tầng ngầm một? Không phải đặt một đống đồ lặt vặt sao?” Cô ngạc nhiên hỏi, “Anh bảo bọn họ hơn nửa đêm làm gì?”

Bùi Hàn Chu: “Tôi bảo bọn họ xây một phòng gym ở tầng ngầm một.”

Lâm Lạc Tang: “……………………”

Cô hé môi, chưa nói thành lời, thật vất vả mới tìm ra một chuỗi ngôn ngữ có thể giảng thuật ở trong não thì lại bị anh đột nhiên ngắt ngang.

“Ngày mốt có thể sửa được đại khái, có thể thỏa mãn nhu cầu tập luyện hằng ngày của em, thiết bị cao cấp hơn có thể được lắp xong nội trong tháng này.” Dừng một chút, bổ sung, “Lần sau đừng đi cái phòng tập gym kia nữa.”

Cô chớp mắt, nhất thời không biết phải im lặng trước hay là phải tạ chủ long ân trước.

Sau khi hệ thống ngôn ngữ trống rỗng một lúc, cô hơi hoang đường và mở miệng: “Nếu em nói muốn xây cái công viên giải trí ở lầu một anh cũng xây sao?”

“Vậy thì sẽ không.”

Anh nói: “Diện tích xây công viên trò chơi ở lầu một không đủ, ít nhất phải mua một tòa nhà mới tương đương.”

Lại nghiêng đầu hỏi cô: “Em muốn sao?”

Lâm Lạc Tang: “……”

“…… Không cần.”

Anh tháo đồng hồ đeo tay xuống: “Thật sự không cần? Em không cần nhân nhượng với tôi, muốn thì nói.”

“Em mới vừa nói hươu nói vượn anh cũng tin.”

Lâm Lạc Tang cũng không nói lên được là cảm giác gì, tư duy trong lúc nhất thời hơi hỗn loạn, nhìn thấy anh chỉnh sửa cổ tay áo thì không tự giác tiến lên thay anh sửa lại cà vạt: “Lại bị lệch, anh thậm chí còn không biết thắt cà vạt à?”

Anh cụp mắt nhìn cô gần trong gang tấc rồi thuận miệng hỏi: “Chung kết em hát cái gì?”

“Tình ca? Nhạc nhẹ?” Cô không biết hình dung như thế nào, “Tóm lại chính là một khúc……”

Đồng thời suy nghĩ hai việc, đầu óc của cô bắt đầu quay vòng khó khăn, hành động của cô trở nên không thể kiểm soát được, nhìn thấy anh cởi áo khoác ra thì những ngón tay trên cổ áo của anh không khỏi di chuyển và cởi cà vạt thay cho anh.

Tay anh dừng ở trên cúc áo, cô suy đoán có thể là anh muốn tắm rửa hoặc gì đó nên vừa nói về hiệu ứng ánh sáng “Sân khấu của em có lẽ phải thêm tương đối mông lung”, vừa trực tiếp bắt được tay anh, mình bắt đầu thay anh cởi.

Cởi đến khi nhìn thấy tám múi cơ quen thuộc, cuối cùng cô cũng ý thức được không thích hợp.

Cô đang làm gì? Cho dù là giúp chồng thay quần áo thì hình như cũng không cần làm đến một bước này ấy chứ??

Cô kịp thời buông lỏng tay ra, bịt tai trộm chuông kéo lấy quần áo đắp lên cơ bụng anh, sau đó tương đối hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh một cái, vì bản thân biện giải: “Em……”

Lúc cô phát hiện sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt anh thì cuối cùng cô cũng cảm giác được mình đã đẩy mình vào hố lửa, nhưng còn chưa kịp lui về phía sau thì cổ tay đã bị anh nắm lấy.

Lòng bàn tay nóng đến đáng sợ.

Tuy rằng khoảng cách lần vận động trước khi đi ngủ dường như đã qua một thời gian nhưng cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, giờ phút này dùng vận tốc ánh sáng rút tay mình về rồi nói với vẻ lúng túng: “Chờ một lát, em, em chưa tắm……!”

Sau đó quay người lại và im ỉm vào phòng tắm.

Dưới vòi hoa sen ba phút cô mới cảm giác được không đúng rồi.

Vì sao cô phải nói như vậy? Vì sao cô không từ chối mà nói là mình chưa tắm?

Đây không phải là ngầm đồng ý sau khi mình tắm rồi thì anh lại có thể muốn làm gì thì làm sao?

Xem ra dung lượng não nhỏ của cô thật sự không thể làm được hai việc cùng một lúc, Lâm Lạc Tang đè lên trán, vừa đưa tay lấy sữa tắm thì thấy trên bệ có một chai mới.

Là lần trước đến một cửa hàng nước hoa nhỏ với Thịnh Thiên Dạ, đồ trong tiệm đều rất đặc biệt, đều có đủ loại kiểu dáng mùi hương, có mùi nước hoa không khí và mùi nước sôi để nguội, còn có sữa tắm hương khổ qua và cà rốt.

Nghĩ đến anh rất chán ghét khổ qua, cô nhanh chóng quyết định mua ngay sữa tắm thơm hương khổ qua, cũng đang dự định phải đánh tan lúc anh hứng thú nên xoa toàn thân.

Lâm Lạc Tang đưa bộ móng vuốt tội lỗi của mình về phía chai sữa tắm hương khổ qua.

Nhưng mà cuối cùng khi xả sạch cơ thể bằng bọt biển thì lại ngửi thấy cả phòng tắm là hương linh lan anh thích, cô cảm thấy tuyệt vọng với bản thân.

Sau khi mặc quần áo lúc xong, cô đứng ở cửa gửi tin nhắn cho Thịnh Thiên Dạ: 【 Tớ quá vô dụng……】

Thịnh Thiên Dạ: 【 Làm sao vậy? 】

“Cuối cùng tớ vẫn chọn hương sữa tắm anh ấy thích” mấy chục chữ này chỉ loanh quanh trên đồng hồ báo thức một lần cũng đủ khiến người ta bóp cổ tay thở dài, cô dùng đầu đập cửa kính, hối hận gõ chữ vào.

Cô đập một cái gõ hai chữ, rốt cuộc lúc đập lần thứ ba thì cửa bị người từ bên ngoài mở ra, cô không dừng xe được mà lao vào vòng tay anh.

Giọng nói trầm ấm của anh dường như có thể cộng hưởng xuyên thấu qua ngực vang lên: “Không muốn có thể nói với tôi, không cần thiết dùng đầu tông cửa, tôi cũng sẽ không ép em.”

Cô xoa đầu, ngập ngừng: “Cũng không phải không muốn……”

Phát giác hình như lại có chỗ nào không đúng, cô vội vàng sửa đúng: “Nhưng em cũng không phải muốn ý đó!”

Rất hiển nhiên, đối với anh mà nói, lời nói nghe nửa câu là đủ rồi.

Vì thế cô mang theo mùi hương mà anh thích nhất bị anh ăn sạch sẽ hoàn toàn.

Ngay khi cô đang kiệt sức và muốn ngã đầu ngủ, điện thoại vẫn đang bám riết không tha rung liên tục, vì để cho nó yên lặng, cô gian khổ mở khóa màn hình,

Đối diện, Thịnh Thiên Dạ bị cô cho leo cây không nói gì: 【??? 】

【 Cậu đâu rồi?? 】

【 Chủ động tới tìm tớ sau đó nói một nửa thì người đi rồi phải không, cậu là người sao?? 】

Lâm Lạc Tang nhìn thẳng đồng hồ chỉ bốn giờ, suy yếu trả lời: 【 Tớ quá mệt mỏi, ngày mai nói với cậu. 】


Thịnh Thiên Dạ vận dụng năng lực suy diễn siêu mạnh của mình, nhanh chóng hiểu được cô đã trải qua cái gì: 【????? Tớ đóng phim lúc 3.30 sáng, cậu thì sao, Lâm Lạc Tang, cậu đang làm cái gì vào 3 giờ sáng?? Cậu còn có mặt mũi gửi tin nhắn cho tớ??? 】


Lâm Lạc Tang bắt đầu câu đầu tiên trích lời cặn bã, tái nhợt vô lực nhưng dễ dùng: 【 Cậu nghe tớ giải thích. 】


Thịnh Thiên Dạ: 【? 】


Thịnh Thiên Dạ: 【 Không cần, tình chị em chúng ta đến đây kết thúc. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK