Mục lục
[Dịch]Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: Bella Ngân

Nguyệt Phách nhìn thân ảnh của Hoa Hồ Điệp biến mất ở tại cửa miếu đổ nát, lúc này mới thả người ra khỏi miếu đổ nát, sau đó đối với hắc y nhân cũng mang mặt nạ chờ ở bên ngoài, chỉ bất quá trên mặt nạ cũng có tiêu chí là đám mây nói: “Đối với Bạch ngọc Sơn, thực thi giang hồ ám nguyệt truy sát.” Dám động tới nữ nhân của hắn, chỉ có thể là sống không bằng chết, hắn lúc này nếu không có việc muốn làm, cũng sẽ không để cho nam nhân khác đưa nàng trở về.

“Dạ.” Vân Tôn người hơi giật mình, thế nhưng, nhưng chưa nói cái gì, sau đó cấp tốc ly khai.

Này ám nguyệt thời tiết và thời vụ là lệnh truy sát tối cao, một khi đã khởi động, chỉ có đối tượng bị đuổi giết bị giao hồi nguyệt các, như vậy mệnh lệnh mới có thể đình chỉ. Có thể nói, chỉ cần là bị ám thời tiết và thời vụ truy giết người, dù cho ngươi có lên trời hay xuống đất chỉ cần ngươi một lần lộ diện, sẽ lọt vào truy sát ! Đương nhiên, mệnh lệnh này bình thường chắc chắc sẽ không dùng, trừ phi là người này tội ác tày trời, nhưng đối với một Bạch Ngọc Sơn mà hạ ám nguyệt lệnh truy sát, có thể thấy được, Nguyệt Phách là hận thấu người này.

Bạch Ngọc Sơn chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Thời gian Nhạc Du Du tỉnh lại, nhưng lại phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường của khách sạn, trên bàn đã lên đèn, xem ra đã là buổi tối.

“Nương tử, ô ô, ngươi đã tỉnh?” Nhạc Du Du còn không có kịp phản ứng, đã bị một người lao vào ôm lấy, “Hạo nhi rất sợ hãi nga…”

“Tướng công?” Thời điểm Nhạc Du Du thấy rõ đối phương, trong lòng nhất thời buông lỏng xuống, cũng dùng sức ôm lấy Lãnh Hạo Nguyệt, vành mắt ủy khuất cũng đỏ, “Ta còn tưởng rằng cũng sẽ không nhìn thấy ngươi được nữa… Ô ô…”

Ngay lúc hai người ôm đầu khóc đến không biết trời đất gì, ở cửa vẻ mặt của một người có biểu tình như nuốt con ruồi, không biết thì thôi, thế nhưng hết lần này tới lần khác để hắn biết đây là người mà người người trên giang hồ đều đang thám thính, cũng không biết là bất hạnh hay không bất hạnh đây, rõ ràng nghe tên có thể cho toàn bộ người trong giang hồ đã sợ mất mật, thế mà hết lần này tới lần khác cải trang làm ra một dáng đơn thuần nhất thiên hạ, hắn không ác cảm cũng khó khăn nga…

Đúng lúc này, Linh Lung bưng chậu nước đi tới, Hoa Hồ Điệp vội vàng làm tư thế tự nhận là tương đối suất, hướng về phía nàng cười quyến rũ: “Mỹ nữ, quý danh là gì?”

Linh Lung nhướng mày, tay bưng chậu nước hơi khẽ động, tam mai ngân châm ly biệt hướng phía yết hầu cùng ngực Hoa Hồ Điệp bắn tới, Hoa Hồ Điệp sợ đến vội vàng đầu ngón chân nhấc một cái, hai tay nhấc lên, thân thể cấp tốc lui tới phía sau, lúc mắt thấy ngân châm kia sẽ đinh đến trên thân thể , đột nhiên thân thể ngửa ra phía sau, cơ hồ đều phải sát mặt đất, lúc này mới hiểm hiểm tránh khỏi tam mai ngân châm, chỉ nghe thấy leng keng mấy tiếng, không có vào trong mộc trụ phía sau .

“Nguy hiểm thật a.” Hoa Hồ Điệp đứng lên khoa trương vỗ vỗ lồng ngực của mình, sau đó nhìn Linh Lung lắc đầu, “Cùng chủ tử của ngươi giống nhau, tuyệt không đáng yêu.”

Linh Lung căn bản là không thèm nhìn hắn, giống như chưa từng có gì phát sinh, vẻ mặt quạnh quẽ đi tới, sau đó gõ cửa vào phòng.

Hoa Hồ Điệp vội vàng đi theo đi vào.

“Thỉnh vương phi chuộc tội.” Linh Lung vừa vào cửa liền quỳ xuống.

“Linh Lung, ngươi có tội gì a?” Nhạc Du Du lúc này đã cùng Lãnh Hạo Nguyệt không khóc nữa, nhìn Linh Lung quỳ xuống, vội vàng đem nàng kéo lên, “Là Bạch ngọc Sơn kia đối với ta có cừu oán, cùng ngươi không quan hệ.”

“Là nô tỳ không có bảo vệ tốt vương phi…”

“Đúng vậy, Dật ca ca nói qua, không làm tốt nhiệm vụ mọi người sẽ bị đánh đòn.” Lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt lại bỗng nhiên ngốc hề hề nói.

Lời này vừa nói ra, Hoa Hồ Điệp không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn Linh Lung, Nha đầu này thật đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK