Mục lục
[Dịch]Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: Wicca

Phản ứng của Trình Dật làm cho Nhạc Du Du rất tức giận, tròng mắt trong nháy mắt trừng lên, mà phản ứng của mọi người lại làm cho nàng rất phiền muộn, đành phải lấy Trình Dật trút giận. Tuy nhiên, không đợi nàng dạy dỗ hắn, thì bỗng nhiên cảm thấy xung quanh không khí có vẻ khác lạ.

Vài người cũng dường như phát hiện không khí xung quanh trở nên kỳ lạ, đều đem nụ cười thu lại.

Nhạc Du Du vuốt tóc, sau đó lôi kéo Linh Lung “Bọn họ đều làm sao vậy?”

“Bọn họ…” Linh Lung cũng có chút nói lắp, “Bọn họ dường như, có vẻ đang nhìn vương gia…” Trên mặt còn có chút quấn quýt, vừa nghẹn cười đến quá mức, muốn nàng luôn luôn trầm ổn, không muốn hình tượng bị hủy ở trên người chủ tử mình…

Nhạc Du Du nhìn lướt qua mọi người, sau đó bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bên cạnh, một thân trường sam nguyệt sắc, mặt hoàn mỹ đến không thể soi mói, bị gió thổi lên mái tóc dài đỏ rực, lại hợp với con ngươi trong suốt giống như đầm nước … Yêu nghiệt a a a.

Nhìn lại người chung quanh, cho dù là nam nhân hay nữ nhân, đều nhìn chằm chằm Lãnh Hạo Nguyệt đến xuất thần, thậm chí có người nước bọt đều chảy đầy trên mặt đất, máu mũi giàn giụa.

Mà Lãnh Hạo Nguyệt có vẻ như bị dọa, lui về phiá sau, bàn tay còn muốn nắm lấy tay Nhạc Du Du “Nương tử…”

Nhạc Du Du triệt để choáng váng, triệt để buồn bực, chỉ là còn không chờ nàng cảm khái, cũng không đợi nàng bảo vệ Hạo nhi, bọn họ liền động thủ, hùng dũng chạy qua đây, chạy về phía Lãnh Hạo Nguyệt, Nhạc Du Du bị đẩy ra .

“Chớ đẩy.” Nhạc Du Du nổi giận, hô to liều mạng đi về phía trước, nàng không thể xa Hạo nhi, chỉ là, nàng đã quên sức mạnh của mọi người, cho nên tiếng la của nàng căn bản là không làm nên chuyện gì, không có ai để ý nàng, thậm chí còn có nữ nhân từ phía sau níu chặt tóc của nàng đem nàng kéo ra ngoài.

“Nhan sắc như vậy còn muốn cùng bản tiểu thư cướp soái ca?” Một cái eo so với thùng nước còn to hơn, thô nữ nhân chỉ vào Nhạc Du Du nói, “Thức thời cũng nhanh, tỷ muội, đem nàng đá văng ra.”

Thế là, Nhạc Du Du liền bị một đám nữ nhân dùng tư thế đường pa-ra-bôn ném ra ngoài.

“Phu nhân, người không sao chứ?” Linh Lung vội vàng chạy tới đỡ Nhạc Du Du lên, bị dọa đến một thân đổ mồ hôi lạnh, nếu như vương phi có gì không hay xảy ra, vương gia còn không phải sẽ lột da của nàng sao?

Nhạc Du Du xoa xoa cái mông đau đớn, bi ai nhìn cách đó không xa đám người điên cuồng kia, phần lớn là nữ nhân, thật hết chỗ nói rồi, thế giới này quá điên cuồng. Có lẽ, điều làm cho nàng an ủi nhất chính là thấy Trình Dật cùng Long Ngâm bảo vệ Lãnh Hạo Nguyệt cấp tốc chạy đi hướng xa xa, hoàn hảo, Hạo nhi không bị vây trong tay đám điên này, bằng không, sợ rằng quần áo cũng bị lột sạch…

“Phu nhân?” Linh Lung ở trước mặt Nhạc Du Du quơ quơ tay, không phải là ngã đến ngu chứ?

“Không có việc gì.” Nhạc Du Du hoàn hồn, “Chúng ta đuổi theo tướng công cùng bọn họ đi.” Nói xong, nhấc chân lên để chạy.

“Phu nhân, đừng đuổi theo.” Linh Lung nhìn đoàn sương mù dần dần đi xa, “Trình Dật cùng Long Ngâm hẳn là sẽ đem công tử mang về khách sạn.”

Nhạc Du Du gật đầu, hai người bọn họ võ công không kém, mới có thể bảo vệ tốt cho Hạo nhi: “Chúng ta trở về khách sạn nhanh đi.” Có lẽ sẽ yên tĩnh lại thôi, Nhạc Du Du bỗng nhiên liền phát hiện thì ra cái mông đau như thế? Không khỏi nhếch miệng hét lên một tiếng, “Cái mông của ta khả năng biến thành bốn cánh hoa rơi…”

Linh Lung nhịn không được nở nụ cười, nào có cái mông nào có bốn cánh hoa? Sau đó đỡ Nhạc Du Du khập khiễng chậm rãi hướng khách sạn đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK