Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Lãnh Hạo Nguyệt vừa diễn thuyết xong, trong quân đã có người vung tay hô to: “Tấn vương tất thắng!” Sau đó, chính là tiếng hô to kinh thiên động địa.
Thế là, đội ngũ từ trong cảm xúc cao như vậy bắt đầu xuất phát.
Nhạc Du Du nhịn không được đắc ý nhíu mày.
Vì dưới mặt đất kết băng nên đường trơn, tất cả ngựa đều phải dùng vải rách bao ở móng ngựa, như vậy không chỉ có phòng trượt, hơn nữa, thời gian đi tới trên mặt băng còn có thể giảm thiểu chấn động.
Vì có lựu đạn mở đường, nên ở phía đối diện không ngừng vang lên tiếng oanh minh, đội ngũ rất nhanh liền vượt qua Lăng hà.
Lãnh Phi Nguyệt vì đã phân một phần nhân mã cởi vây thành Phi Nhứ, vì thế, bên này số lượng chỉ còn lại mười mấy vạn nhân mã liền mất đi ưu thế, hơn nữa bây giờ nhân tâm bách tính đều hướng về quân đội Lãnh Hạo Nguyệt có thể nói là thế như chẻ tre, rất nhanh liền đạt tới bên ngoài thành Phi Nhứ.
Mà lúc này, quân đội Tấn vương nhân số không chỉ không giảm thiểu, trái lại tăng tới gần tám mươi vạn, lại cùng với ba mươi vạn đại quân của Phi hồ, chính là danh phù kỳ thực trăm vạn hùng binh .
Bất quá, làm cho Nhạc Du Du kỳ quái chính là, trong đoạn đường chiến đấu này, lại không có phát hiện ra thân ảnh của Lãnh Phi Nguyệt, chỉ huy chiến đấu cơ hồ đều là phó tướng dưới tay hắn.
Khả năng là do lần đầu tiên tận mắt thấy mặt trận của chiến tranh, Nhạc Du Du lại ngủ không được, thế là, đứng dậy ra khỏi lều lớn, đứng ở sườn núi nhỏ bên ngoài quân doanh, nhìn phương hướng thành Phi Nhứ, không khỏi cảm khái vạn phần, dù sao ở nơi đó là nơi nàng đã sinh sống, chính ở chỗ thành thân này… Vì thế, ở trong lòng nàng vẫn luôn coi nơi đây chính là gia đình của mình, là có cảm tình, hiện tại, rốt cuộc đã trở về.
Sâu hít một hơi không khí lạnh lẽo, Nhạc Du Du lại giật mình gân cốt, mới vừa đi xuống dưới sườn núi đất sườn, bỗng nhiên liền phát hiện cách đó không xa có một bóng đen, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng từ thân hình nhìn kia hẳn là nữ nhân.
Chỉ chốc lát, lại một bóng đen theo qua đây, lại đứng ở trước thân ảnh kia cách đó không xa, rõ ràng thân ảnh cao lớn vừa nhìn chính là nam nhân.
“Không phải chứ? Nơi này cũng có thể gặp những người yêu đương vụng trộm?” Nhạc Du Du nhịn không được suy đoán lung tung, lòng hiếu kỳ làm cho nàng càng thêm cẩn thận mở to hai mắt nhìn, bất quá, thân ảnh nam nhân kia thế nào mà quen như vậy?
“Hạo, ta biết ngươi sẽ đến …” Ngay lúc Nhạc Du Du nghi hoặc, nữ nhân kia bỗng nhiên xoay người, trong thanh âm tràn đầy sự vui mừng.
Nhạc Du Du tâm không khỏi trầm xuống, hiển nhiên là Minh Nhu. Chân mày cũng không tự chủ nhíu lại, Lãnh Hạo Nguyệt, sau lưng nàng lại gặp tình nhân?
“Ngươi trăm phương ngàn kế chạy tới, không phải là muốn bản vương đi ra phải không?” Lãnh Hạo Nguyệt thanh âm không có một tia phập phồng, càng nghe không ra một tia cảm tình, “Lúc trước bản vương không có giết ngươi, cũng không có nghĩa là bản vương sẽ vĩnh viễn buông tha ngươi…”
“Hạo.” Minh Nhu tiến lên một bước, “Ngươi không thể đối với ta như thế, ta biết năm đó ta lợi dụng ngươi là không đúng, thế nhưng, ta thật yêu ngươi, nhiều năm như vậy ta thực sự hối hận muốn chết…”
Lãnh Hạo Nguyệt lại đem thân thể đưa lưng về phía nàng.
“Hạo, ta biết ngươi hận ta, thế nhưng, nói như thế nào, ta cũng là nương của con trai ngươi a…” Minh Nhu khóc lên.
“Minh Nhu, bản vương lặp đi lặp lại nhiều lần buông tha ngươi, cũng là bởi vì thương hại ngươi bị Lãnh Huyền Nguyệt lợi dụng, thế nhưng, nếu như ngươi lại quấn quýt như vậy, liền đừng trách bản vương không khách khí…” Nói xong, Lãnh Hạo Nguyệt tay áo vung lên, nâng chân muốn đi.
Nhạc Du Du trong lòng thư thái một chút, ít nhất đây không phải là yêu đương vụng trộm.
“Lãnh Hạo Nguyệt, chẳng lẽ ngươi thực sự tuyệt tình như vậy?” Minh Nhu lại bỗng nhiên phát hỏa, “Ngươi có thể không để ý đến ta, thế nhưng đứa nhỏ là của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên ngày ấy chúng ta trong hoa viên uống rượu đánh đàn hay sao? Chính là ngày ấy lúc say rượu… Lúc trước, thời gian ta trở lại phủ thái tử, liền phát hiện mình có thai, ta đã tìm mọi cách cầu xin, Lãnh Huyền Nguyệt mới cho phép ta đem đứa nhỏ sinh ra, thế nhưng, từ lúc đó hắn liền đối với ta ghét bỏ vạn phần…”
Lãnh Hạo Nguyệt chân mày không khỏi cau lại, tình cảnh trong đầu cơ hồ lại hiện ra, lúc đầu, bọn họ đích thực là trong phòng khách cùng nhau uống rượu đánh đàn ngắm hoa, bởi vì hài lòng, hắn uống nhiều rượu lắm, về sau liền say, chỉ là, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện mình đang ngủ trong phòng ngủ, vẫn chưa cùng Minh Nhu cùng sàng cộng gối qua a…
Chỉ là, dựa vào trực giác, hắn lại cảm thấy Minh Nhu không nói dối, trong lòng không khỏi đứng lên, dù sao, hắn thật sự không nhớ nổi lúc say rượu đã làm gì, chẳng lẽ hắn thực sự cùng nàng…
“Hạo.” Minh Nhu khóc nhào tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lãnh Hạo Nguyệt, “Đứa nhỏ là của ngươi, ngươi nhất định phải tìm được hắn, hắn là vô tội a…”
“Hài tử đâu?” Lãnh Hạo Nguyệt ngón tay khẽ nhúc nhích, Minh Nhu liền ngã ngồi trên mặt đất.
“Lãnh Huyền Nguyệt tuy rằng cho phép ta sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng không cho phép ta giữ lại hắn.” Minh Nhu từ trên mặt đất bò dậy, sau đó lau một bả nước mắt, “Vì thế, đứa nhỏ sinh ra sau ba hôm, liền buộc ta đem đứa nhỏ ném vào trong ngôi miếu đổ nát, ta nhìn tận mắt hắn bị một tên khất cái lão đầu ôm đi…”
Minh Nhu nói giống như một cây dao nhỏ, từng chút chút cắt vào trong tâm Nhạc Du Du, bọn họ thật sự có đứa con…
“Phải không?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên xoay người, dựa vào ánh trăng chăm chú nhìn chằm chằm vào Minh Nhu, “Chẳng lẽ ngươi muốn bản vương phụ trách một đứa nhỏ không tồn tại sao?” Nói xong, không chút lựa chọn xoay người rời đi.
“Lãnh Hạo Nguyệt, ngươi không thể không quan tâm, hắn là con trai của ngươi…” Minh Nhu bỗng nhiên kêu lớn lên, “Đứa nhỏ trên mông có bớt, là một cái bớt màu hồng to bằng ngón tay cái…”
Lời này làm cho mạch suy nghĩ của Nhạc Du Du thoáng cái lâm vào hỗn loạn, nhất thời quên mất mình lúc này đang ẩn thân ở dưới sườn núi đất, đặt mông ngồi xuống.
Tiếng vang rất nhỏ không tránh được lỗ tai của Lãnh Hạo Nguyệt, Nhạc Du Du chỉ cảm thấy trong nháy mắt đã bị người nâng lên.
Lãnh Hạo Nguyệt vốn cho là là thích khách, thế nhưng, khi hắn tới trước mặt lại phát hiện ra vẻ mặt của Nhạc Du Du đang ngốc lăng ngồi ở chỗ kia, hiển nhiên, lời nói mới vừa rồi, nàng toàn bộ nghe thấy được.
“Du Du.” Lãnh Hạo Nguyệt tâm cả kinh, chăm chú đem nàng ôm vào trong ngực.
Nhạc Du Du ánh mắt vòng vo chuyển, sau đó rốt cuộc chống lại Lãnh Hạo Nguyệt: “Nàng nói là sự thật?”
Lãnh Hạo Nguyệt há miệng, nhưng căn bản không có biện pháp trả lời nàng.
“Ha ha…” Minh Nhu bỗng nhiên phá lên cười, “Đương nhiên là sự thật, Nhạc Du Du, ta nói rồi, ngươi không có khả năng độc chiếm Hạo …”
“Câm miệng, bằng không, bản vương hiện tại sẽ giết ngươi.” Lãnh Hạo Nguyệt trong mắt sát khí vội hiện lên.
“Lãnh Hạo Nguyệt, mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, chúng ta cũng không thể hoàn toàn phủi bỏ quan hệ, ta là nương con trai của ngươi, điểm ấy vĩnh viễn cũng không thay đổi được…” Minh Nhu nở nụ cười, nụ cười kia ở dưới ánh trăng giống như một đóa tuyệt vọng hoa, “Ngươi có thể giết ta, thế nhưng, nếu như nhi tử tương lai biết cha nó đã giết mẹ của nó, ngươi cảm thấy hắn sẽ như thế nào đây? Ngươi làm thế nào để đối mặt với hắn?”