Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Ánh mắt Nhạc Du Du tuy rằng đang nhìn mọi người, thế nhưng hai tay phía sau động tác không chút nào chậm trễ, rốt cuộc, cổ tay cũng buông lỏng, sợi dây đa bị nàng chặt đứt, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Sơn quay người lấy đao hướng nàng đâm qua, vội vàng xoay người một cái, cuối cùng cũng tránh khỏi cái dao nhỏ kia, thế nhưng cũng sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Bạch Ngọc Sơn không nghĩ tới Nhạc Du Du có thể cởi dây, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh lại vọt tới.
Nhạc Du Du không có võ công, nàng chỉ là thời gian ở trường, tiếp thu quá trình huấn luyện đơn giản mà thôi, vì thế, đối mặt có võ công của Bạch Ngọc Sơn, nàng có thể tránh thoát một lần, nhưng lần thứ hai khó có thể tránh, hơn nữa, nàng chỉ cởi được đoạn dây ở tay, còn sợi dây ở chân, nàng còn chưa kịp cởi ra a. . . . .
Nhìn ngọn dao nhỏ bóng loáng lao đến chính mình, Nhạc Du Du đành phải nhắm mắt vào thầm nghĩ: Mạng ta xong rồi! Chỉ mong sau khi chết sẽ được quay trở lại a…
Tuy nhiên, một tiếng hét thảm thiết kêu lên, Nhạc Du Du cũng không chờ đến đau đớn trong tưởng tượng, không khỏi mở mắt ra nhìn, Bạch Ngọc Sơn đang cầm cổ tay khóc thét, vội vàng tay chân đụng vào nhau, sau đó bắt đầu luống cuống tháo sợi dây ở dưới chân.
“Bổn đại gia đã nói qua, nữ nhân này đêm nay thuộc về ta, ngươi như thế nào mà lại không nghe thấy?” Nam nhân y phục rực rỡ rất là bất đắc dĩ hướng về phía Bạch Ngọc Sơn lắc đầu, “Vậy cũng không trách được ta, lúc đầu thai phải học ngoan nha…”
Bạch Ngọc Sơn sợ đến mặt không còn giọt máu, hắn không muốn chết, chậm rãi lui về phía sau, lại thừa dịp nam tử y phục rực rỡ không chú ý, ném một viên đạn xuống đất, nhất thời bốn phía tràn ngập khói đen .
Nhạc Du Du bị nghẹn họng liên tục ho khan. Chỉ bất quá, yêu đạn kia tới cũng mau mà đi cũng mau, lúc tan hết đã không còn nhìn thấy hình bóng Bạch Ngọc Sơn đâu, . .
Nam nhân y phục rực rỡ kia cũng không đuổi theo, chỉ là rất bất đắc dĩ nhún nhún vai, coi như hắn mạng lớn đi.
Nhạc Du Du lúc này đã đem sợi dây trên chân cởi ra, vừa nhìn tư thế này cũng gấp vội đứng lên không quay đầu lại.
Vừa mới chạy không được vài bước, Nhạc Du Du liền đâm vào trên ngực một người, không khỏi hét lên một tiếng, sau đó lui về phía sau, nhưng không cẩn thận lại đặt mông ngã trên mặt đất, vốn cái mông đã bị quăng ngã không nhẹ rồi, vừa nãy trên mặt đất ngồi rất lâu, lúc này lại vừa ngã, đau đớn tăng lên, nước mắt liền rớt xuống.
“Nữ nhân này ngươi cũng không có lương tâm đi?” Nam tử y phục rực rỡ kia không biết đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, thấy Nhạc Du Du ngã sấp xuống, cũng ngồi chồm hổm xuống, “Bổn đại gia cứu ngươi, ngươi cũng không biết cảm tạ ta một chút?”
“Cám ơn nhiều.” Nhạc Du Du vội vàng lau nước mắt, cái mông của nàng thì ai sẽ chiếu cố đây? Liên tiếp bị thương a, nhưng cũng chỉ có thể nhếch miệng lên, “Thời gian không còn sớm, cũng nên trở về nhà ăn cơm. . . . .” Sau đó liền đứng lên khập khiễng đi ra ngoài, Hạo nhi khẳng định là chắc đang lo lắng nàng, cả nha đầu Linh Lung kia cũng khẳng định nóng nảy…
“Chỉ một câu cám ơn là xong?” Nam tử y phục rực rỡ tựa hồ rất bất mãn với câu trả lời của Nhạc Du Du , thoáng một cái đã chặn lối đi của nàng, “Bổn đại gia rõ ràng đang ở trên nóc nhà ngủ thật tốt, nếu không phải ngươi học người ta ngữ điệu lạc lạc thanh lạc lạc tức giận, làm người khác buồn nôn nổi cả da gà, sẽ theo nóc nhà ngã xuống hay sao?” Nói xong, còn làm nũng tựa như uốn éo thân thể, sau đó vuốt cái mông của mình ủy khuất hề hề nói, “Đám người đó thiếu chút nữa cho ngươi bị thương nga, ta mặc kệ, ngươi phải phụ trách…”