Mục lục
[Dịch]Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du căn bản cũng không biết mình làm thế nào để trở lại quân doanh, Minh Nhu nói làm cho đầu óc của nàng vẫn ở trong trạng thái xoay vòng, cả đầu đều là hình ảnh thân thiết của Lãnh Hạo Nguyệt cùng Minh Nhu, cả đầu đều là thanh âm của một tiểu oa nhi đuổi theo Lãnh Hạo Nguyệt kêu cha…

Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nhạc Du Du trong nháy mắt ở vào trạng thái hoảng hốt, tâm liền hơi đau lên, thậm chí có một loại cảm giác hoảng hốt, nhìn cũng không nhìn Minh Nhu liếc mắt một cái, ôm lấy Nhạc Du Du liền hướng đi trở về, thế nhưng, nhìn ánh mắt nàng thẳng tắp bây giờ không biết nên đi an ủi như thế nào, chỉ có thể như thế lẳng lặng ôm nàng, đi từ từ, trong lòng của nàng khổ sở, trong lòng của hắn cũng không được dễ chịu, căn bản cũng không có cái loại cảm giác được làm cha sung sướng, có chỉ là phiền muộn cùng lo lắng.

Nhạc Du Du bỗng nhiên lại tựa như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên chớp ánh mắt một chút, đẩy Lãnh Hạo Nguyệt ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy. Lãnh Hạo Nguyệt lại càng hoảng sợ, hơi sửng sờ lúc vội vàng đi theo.

Cái bớt màu hồng? Nhạc Du Du trong đầu điện quang hỏa thạch bàn hiện lên một hình ảnh, nàng muốn xác nhận một chút, thế là, một hơi chạy vào lều lớn của mình, mà lúc này, Bảo Bối trên giường đang ngủ say.

Nhạc Du Du không quan tâm một tay vạch chăn ra, lúc tay đụng chạm đến thân thể Bảo Bối động tác không tự chủ được cũng mềm nhẹ hơn, nàng biết, vô luận sự thực làm sao, đứa nhỏ này đều là vô tội.

Lãnh Hạo Nguyệt đứng ở phía sau của nàng, không sáng tỏ nhìn Nhạc Du Du, trong lòng thậm chí có một loại cảm giác không tốt lắm.

Nhạc Du Du đem ngủ Bảo Bối đang ngủ say lật cái thân, sau đó đưa tay lui xuống quần lót của hắn, trên cái mông trắng nộn kia, thình lình xuất hiện một cái bớt màu hồng nho nhỏ, ở dưới ánh nến có vẻ chói mắt.

Lãnh Hạo Nguyệt bởi vì giật mình mà hơi há hốc miệng ra, cho là mình hoa mắt, sau đó bước lên phía trước một bước, dùng sức đóng ánh mắt một chút, thế nhưng, khi mở mắt ra cái bớt kia như trước thanh thanh sở sở xuất hiện ở trước mắt.

“Này…” Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn sắc mặt thập phần không tốt của Nhạc Du Du, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Nguyên lai, nàng nói đều là thật.” Nhạc Du Du lại bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn, “Nguyên lai, chàng vẫn luôn gạt ta…” Giọng nói kia tựa hồ muốn nói chuyện tình kia cùng mình không có quan hệ, chỉ có Lãnh Hạo Nguyệt biết, nàng muốn nói như vậy, đã nói lên trong lòng của nàng khó bỏ qua.

Có thể là bởi vì bỗng nhiên có cảm giác lạnh, làm cho Bảo Bối cảm thấy không thoải mái, không khỏi ngắt thân thể một chút, sau đó mở mắt ánh mắt nhập nhèm: “Nương?”

“Không có việc gì.” Nhạc Du Du trong nháy mắt thanh tỉnh lại, lệ quang biến mất trong mắt, mỉm cười, thay hắn đắp chăn xong, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể hắn, “Nương chính là tới thăm ngươi một chút, ngủ đi.”

Cục cưng nghi hoặc liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt phía sau nàng, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là lần thứ hai nhắm hai mắt lại, sau đó rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp mới

“Du Du, ta…” Lãnh Hạo Nguyệt liếm đôi môi hơi khô một chút, đưa tay muốn đem nàng ôm vào trong lòng, nàng như vậy làm cho hắn đau lòng.

“Từ lúc vừa mới bắt đầu, ta đã bị chàng đùa giỡn xoay quanh, như vậy, chàng còn có bao nhiêu bí mật lừa gạt ta?” Nhạc Du Du né tránh tay hắn, trong đôi mắt hạnh lại hiện đầy hơi nước, “Ta còn có thể tin chàng sao?” Nói xong, hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa lưng về phía hắn, “Chàng đi ra ngoài trước đi, ta một mình suy nghĩ thật tốt…” Thanh âm bất hòa mà lạnh lùng.

Lãnh Hạo Nguyệt tay hơi cương ở giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia đau đớn cùng giãy dụa, nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Nhạc Du Du liền cùng y nằm ở trên giường, chân tình nỗ lực của mình, chẳng lẽ đổi lấy cũng chỉ là lừa dối sao? Không khỏi tự giễu ngoéo… khóe miệng một cái, ông trời thực sự công bằng làm sao…

Hay là, nàng thực sự cần ngẫm lại thật tốt.

Lãnh Hạo Nguyệt thất hồn lạc phách đi ra khỏi tẩm trướng, Nhạc Du Du lạnh lùng làm cho trong lòng hắn vắng vẻ, đây là cảm giác chưa từng trôi qua. Thất tha thất thểu tiêu sái tiến vào trong lều lớn, tâm tình vô cùng phiền muộn, hắn không biết sự tình tại sao phải diễn biến đến một bước thế này, càng không biết kế tiếp hắn nên đối mặt với Nhạc Du Du, đối mặt với Bảo Bối như thế nào…

Từ trong đáy lòng hắn chưa tiếp thu được sự thực có nhi tử này.

Trong đại trướng thứ dùng để chống lạnh là rượu ngon thượng đẳng.

Lãnh Hạo Nguyệt cầm lên, hắn cũng không phải là một người thích uống rượu, thế nhưng, tối nay, hắn muốn uống thật say. Hay là say một màn sẽ thoải mái một ít đi.

Chỉ là, rượu này sao lại bỗng nhiên lại cảm thấy cay như thế đâu?

Long Ngâm đứng ở cửa lều lớn, lẳng lặng nhìn người ở bên trong, trong mắt nổi lên một trận thương tiếc. Ánh trăng làm cho đường cong của hắn nhìn qua nhu hòa rất nhiều, gió đêm rét thỉnh thoảng thổi bay tóc dài của hắn, thậm chí có loại đẹp đến cô đơn.

“Đừng uống.” Cuối cùng thì không cách nào khống chế được đi tới, Long Ngâm nhẹ nhàng đoạt được bầu rượu trong tay Lãnh Hạo Nguyệt, hắn cũng say chỉ là, rượu nhập khổ tâm buồn càng buồn, “Rượu uống nhiều quá sẽ hại thân.”

“Long ca ca?” Lãnh Hạo Nguyệt giương mắt, hắn lúc này mắt đã lờ đờ say mơ màng, phấn mặt ngậm xuân, nhất là cặp môi mỏng hồng nhạt kia, vì do rượu thế nhưng càng thêm kiều diễm ướt át, ở dưới ánh nến càng nổi bật có vẻ vô cùng mê người.

Long Ngâm nhịn không được yết hầu hơi giật mình, hắn rốt cuộc lại gọi hắn là Long ca ca.

“Đến, bồi ta uống.” Lãnh Hạo Nguyệt đưa tay kéo Long Ngâm lại, “Đêm nay cái gì cũng không muốn, uống rượu là tốt rồi…” Sau đó đem rượu còn lại trong bình rót hết vào trong miệng, “Vẫn là choáng váng thật là tốt…”

Rượu tràn ra khóe miệng chậm rãi chảy xuống, thậm chí có loại gợi cảm nói không nên lời. Long Ngâm nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, cuống quýt thõng mi mắt xuống.

Lãnh Hạo Nguyệt lại bỗng nhiên ôm ở cánh tay Long Ngâm: “Vì sao hai người yêu nhau lại khó như vậy?” Sau đó bỗng nhiên cười khổ một cái, “Minh Nhu thế nhưng lại nói sinh nhi tử cho ta… Ha hả, nhi tử… Thế nhưng ta tuyệt đối không hài lòng…”

Long Ngâm đưa tay ôm lấy Lãnh Hạo Nguyệt, há miệng, nhưng không nói gì, chỉ là, yêu thương vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.

“Ta có phải rất thất bại hay không? Ta không muốn nói dối nàng, ta cũng không biết vì sao a…” Lãnh Hạo Nguyệt vô lực tựa ở trên thân Long Ngâm, ánh mắt tựa hồ đã không mở ra được, tửu lượng của hắn giống như bốn bầu rượu này, là thật say, “Du Du, ta là thật yêu nàng…” Thanh âm đã mơ hồ không rõ.

Long Ngâm tâm kinh hoàng, cúi đầu nhìn Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng đã nhắm hai mắt lại, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không tỳ vết nào của Lãnh Hạo Nguyệt, xinh đẹp không gì sánh nổi, cuối cùng thỏa mãn khóe miệng gợi lên, đã từng bao nhiêu lần, hắn ở trong mộng tưởng tượng qua cảnh tượng như vậy.

“Hạo nhi, biết không? Ngươi yêu người khác, thế nhưng Long ca ca lại yêu ngươi…” trong mắt Long Ngâm ánh sáng nhu hòa một mảnh, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào trong tóc hồng của hắn, “Chỉ cần ngươi vui vẻ…”

Thân thể trong lòng người hơi giật mình vài cái, trong miệng nỉ non hai tiếng.

Ngón tay Long Ngâm nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi đạm phấn kia, xúc cảm mềm mại làm cho hắn rốt cuộc để đỡ không được ước mơ dụ hoặc tha thiết kia, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK