Edit: gau5555
Beta: Wicca
Kỳ thực Nhạc Du Du muốn cùng Lãnh Huyền Nguyệt chơi một trò chơi rất đơn giản, chính là vung quyền (*). Nhớ ngày đó ở trường học, các nàng ngoại trừ học tập chính là luyện tập, mỗi ngày đều rất mệt nên dù muốn ăn món gì cũng đều lười làm, cuối cùng đã có người nghĩ ra kế, vung quyền, ai thua thì đi mua đồ ăn, kết quả, khi vừa mới bắt đầu, Nhạc Du Du mỗi ngày đều phải đi tới đi lui giữa căng tin và phòng ngủ, khiến cho nàng rất phiền muộn, vì muốn thoát khỏi kiếp nông nô da đen, nàng liều mạng khổ công luyện tập, rốt cuộc sau một tháng mua đồ ăn, nàng có thể thích ý nằm ở trên giường, chờ bạn cùng phòng đem đồ ăn đưa đến bên miệng của nàng .
(*) vung quyền: oảnh tù xì.
Nàng chính là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí bị gọi là “Quyền thần mỹ thực”. Đáng nhớ nhất là ở buổi liên hoan tết âm lịch trong trường học, nàng đã một hơi làm cho mười bốn nam sinh toàn bộ thua, từ đó về sau, danh xưng “Quyền thần” cũng đã vang vọng toàn trường.
Vì thế, khi Nhạc Du Du đề nghị là đã có chuẩn bị.
Có lẽ, trò chơi vung quyền này ở Băng Diễm quốc vẫn chưa có. Thế là, Nhạc Du Du cũng hướng dẫn một chút ( tin các độc giả cũng sẽ không xa lạ, nên ở chỗ này sẽ không nhiều dong dài (Lời tác giả là thế, nhưng độc giả hiểu hay không là chuyện khác = =)). Không ngờ rằng Lãnh Huyền Nguyệt có trí nhớ cùng khả năng học hỏi rất tốt, rất nhanh đã hiểu được luật lệ.
“Hoàng thượng, hoàng hậu.” Lúc Nhạc Du Du tin chắc Lãnh Huyền Nguyệt đã có thể chính thức bắt đầu, bỗng nhiên đi tới giữa điện quỳ xuống, “Nô tì muốn nhận tội với hoàng thượng cùng hoàng hậu trước”
“Nói đi.” Lãnh Húc hứng thú nhìn nàng.
“Lần này cùng thái tử điện hạ chơi một trò chơii, nếu như có thất lễ ở nơi này, kính xin hoàng thượng hoàng hậu thứ tội.” Nhạc Du Du không ngốc, lỡ như làm thái tử say quá mức, hoàng thượng lại mất hứng, chính mình sẽ lãnh hết tội .
“Vô phương.” Lãnh Húc sao có thể không biết tâm tư của Nhạc Du Du, lập tức cười cười, “Vô luận ai thua ai thắng, cũng không cho phép tính toán, Huyền nhi, được không?”
“Phụ hoàng nói rất đúng.” Lãnh Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, khóe miệng cong lên một cái, “Bắt đầu đi.”
“Vì để công bằng, nô tì sẽ để cho thái tử thử ba lần.” Nhạc Du Du mỉm cười gật đầu.
“Không cần.” Lãnh huyền Nguyệt sắc mặt trầm xuống, hắn cũng không tin hắn không thắng nổi tiểu nha đầu này.
Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng cười, Tiểu Du Du đang khích tướng.
“Là ngươi không cần ta cho ngươi chơi thử trước.” Nhạc Du Du vô tội nhún nhún vai, “Thua cũng đừng chơi xấu a.”
“Bản thái tử là cái hạng người chơi xấu sao?”
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du chân mày cau lại, nàng đang đợi hắn nói ra những lời này. Hôm nay, bản vương phi nếu như không cho ngươi được người mang ra khỏi đây, ta sẽ tkhông theo họ của ngươi.
Ách, đây là cổ đại, nữ tử lập gia đình phải theo họ của trượng phu, nhưng hiện tại Nhạc Du Du không muốn, thế nhưng, nàng cũng đã là Lãnh vương phi, vì thế, cái này bằng không.
Thế là Nhạc Du Du xuyên việt đến cổ đại lần đầu tiên vung quyền liền hoa lệ lệ (*) ở trong hoàng cung tiến hành, đối phương là thái tử hiện nay.
(*) hoa lệ lệ: cũng giống như hoa lệ (rực rỡ, huy hoàng) nhưng do một số nhà văn muốn viết thành hoa lệ lệ như ý “đổi mới từ ngữ”
Lúc đầu, Nhạc Du Du cố ý để cho Lãnh Huyền Nguyệt thắng, sau đó uống một chén rượu. Lúc sau, nàng không cho hắn thắng nữa.
“Bát con ngựa a, ha ha, thái tử ngươi thua…”
“Ngũ khôi thủ a. Đa tạ a, thái tử uống rượu đi…”
“Lục lục lục, không được như ý a, thái tử nâng cốc đều uống cạn sạch…”
Cứ như vậy, Lãnh Huyền Nguyệt chỉ thắng một lần, sau đó chẳng thắng thêm được lần nào nữa, mắt thấy sáu bầu rượu đã cạn đến đáy, Nhạc Du Du trên mặt nụ cười càng ngày càng tươi, mà ánh mắt Lãnh Huyền Nguyệt lại càng ngày càng sương mù .