Khương Tầm Mặc lạnh mặt, dùng giọng điệu hiểu rõ nói: "Tớ biết rồi."
Hắn đã nhận rất nhiều thư tình, mỗi người đến tỏ tình với đều nói như vậy.
Diệp Triều Nhiên nhìn thấy Khương Tầm Mặc thần sắc tự nhiên ngồi xuống chỗ của mình, vươn tay nhận thư tình trong tay cậu, thuận tay đặt thư tình lên bàn.
Khương Tầm Mặc chắc là không có hiểu lầm đầu?
Diệp Triều Nhiên quyết định giải thích thêm một câu: "Tớ vừa nãy gặp nữ sinh lớp bên cạnh, bạn ấy biết tớ đổi chỗ ngồi ngồi cùng với cậu, nên nhờ tớ đưa cho cậu."
Khương Tầm Mặc khẽ gật đầu.
Còn bịa ra một nữ sinh không tồn tại, không cần thiết.
Hắn có thể hiểu.
Cố Nghiêu quả thật không đẹp trai bằng hắn, di tình biệt luyến cũng là bình thường.
Diệp Triều Nhiên không có thuật đọc tâm, đương nhiên cũng không biết lúc này nam thần đẹp trai lãnh khốc cùng bàn với mình đang nghĩ gì.
Sắc mặt Khương Tầm Mặc bình thường, cậu liền cho rằng Khương Tầm Mặc không có hiểu lầm, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc chuông vào học vang lên, Diệp Triều Nhiên thu hồi suy nghĩ đầy trời, đem tầm mắt đặt lên sách giáo khoa trước mặt.
Kiếp trước Diệp Triều Nhiên quay về nhà họ Phương xong, cũng không đến trường học nữa.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa mượn cớ mời thầy cô giáo về nhà dạy cho Diệp Triều Nhiên, thực ra từ lúc đó bắt đầu, bọn họ đã bắt đầu kế hoạch để Diệp Triều Nhiên tử vong một cách 'bình thường'.
Muốn thần không biết quỷ không hay đổi thân phận của Diệp Triều Nhiên với Phương Yến cho nhau, bọn họ phải tận lực cắt đứt tất cả mối quan hệ xã hội của Diệp Triều Nhiên.
Người biết đến Diệp Triều Nhiên càng ít càng tốt, đến lúc đó bọn họ lấy tim cả Diệp Triều Nhiên thay cho Phương Yến, chuyện hai người đổi thân phận cho nhau càng ít khả năng bị người khác phát hiện.
Cho nên nhà họ Phương mới không cho phép Diệp Triều Nhiên liên lạc với Tống Nhã Diệp Bùi, càng không đưa cậu đến trường học, đến tụ hội nhà họ Phương, Diệp Triều Nhiên cũng bị bài trừ ở bên ngoài.
Lúc đó Diệp Triều Nhiên không hiểu, chỉ cho rằng cậu còn chưa hoàn toàn được người nhà tiếp nhận, vì thế càng cần thận lấy lòng mọi người, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của những người đó.
Đến khi kiếp trước bị ngời nhà họ Phương ấn trên bàn phẫu thuật, Diệp Triều Nhiên mới lập tức hoàn toàn hiểu rõ mấu chốt vấn đề.
Giống như có một tấm lưới kím mít bao xung quang người Diệp Triều Nhiên, ngực cậu phập phồng kịch liệt, hô hấp trở nên dồn dập.
"Cậu có sao không? " Một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên lấy lại tinh thần, vừa quay đầu đã đối điện với đôi mắt bình tĩnh của Khương Tầm Mặc, đồng tử của nam sinh rất đen, càng làm nổi bật lên đôi mắt thâm sâu của cậu ấy.
"Sao..."
Khương Tầm Mặc liếc nhìn tay Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên mới phát hiện cậu không biết từ khi nào đã nắm chặt áo ngoài của Khương Tầm Mặc, áo khoác màu trắng xanh bị cậu nắm đến nhăn nheo, Khương Tầm Mặc thậm chí còn hơi dựa gần lại.
Diệp Triều Nhiên lập tức thu tay lại, gần như là như đạn bắn.
"Xin lỗi, tớ..."
"Không sao." Khương Tầm Mặc chỉnh lại áo khoắc, dùng ánh mắt "tôi hiểu" nhìn Diệp Triều Nhiên.
Mỗi một người yêu thầm hắn, mỗi lần đều sẽ tìm cơ hội xoát độ tồn tại trước mặt hắn, hắn đã quen rồi.
Có điều Diệp Triều Nhiên lại không có đáng ghét như những người khác, cậu ấy có khương mặt dễ nhìn, trên người có nhàn nhàt...mùi sữa bò?
Rất dễ ngửi, Khương Tầm Mặc cũng không quá để ý.
Nhưng kéo dài như vậy cũng không được, hắn phải nhanh chóng tìm thời gian từ chối Diệp Triều Nhiên, miễn cho Diệp Triều Nhiên vì ngồi cùng bàn với hắn mà càng ngày càng thích hắn thì làm thế nào bây giờ?
Lên lên quá đẹp trai cũng là một phiền phức!
Diệp Triều Nhiên không có suy nghĩ nhiều như Khương Tầm Mặc, thấy Khương Tầm Mặc nói không sao, Diệp Triều Nhiên tự mình xấu hổ một hồi, cũng ném chuyện này ra sau đầu nghe giảng.
Kiếp trước Diếp Triều Nhiên bị cưỡng chế nằm lên bàn phẫu thuạt, lúc đó đúng lúc là kết thúc ngày thi đại học thứ hai.
Cho nên hiện giờ bắt đầu học lại lớp 11, Diệp Triều Nhiên cũng không có gì mà không thích ứng được, rất nhanh đã theo kịp tiết tấu của thầy giáo.
Thời gian mấy tiết học chớp mắt đã trôi qua, tiết học cuối cùng buổi chiều là tiết học thể dục.
Thầy giáo thể dục dẫn cả lớp làm động tác khởi động đơn giản, lại dẫn bọn họ chạy hai vòng, rồi tuyên bố giải tán.
Tinh lực của học sinh cấp ba vĩnh viễn là tốt nhất, thầy giáo thể dục vừa mới tuyên bố giải tán, bên đó đã có người lập nhóm đi đánh bóng rổ.
Phó Tân cũng nóng lòng muốn thử, hắn hỏi Khương Tầm Mặc: "Anh Mặc, anh chơi không?"
Khương Tầm Mặc lười biếng lắc đầu, con người hắn có chút bệnh sạch sẽ.
Mặc dù khả năng vận động của hắn vẫn luôn rất tốt, nhưng lại không thích cảm giác dính nhớp nhớp trên người.
Nếu như vận động xong không thể lập tức tìm một nơi tắm rửa, Khương Tầm Mặc thà rằng cứ ngồi im bất động.
Phó Bác đã quen với dáng vẻ lười biếng này của Khương Tầm Mặc, nhìn thấy hắn từ chối cũng không nói nữa, tự mình xoay người tìm người đánh bóng rổ.
Tiết thể dục của lớp 1 vẫn luôn học cùng với lớp 6 mũi nhọn, hôm nay thời gian rảnh rỗi, cán bộ thể dục hai lớp tính toán, dứt khoát tổ chức trận thi đấu nhỏ.
Lớp 1 là lớp bổ thông, học sinh mặc dù thành thích mặc dù không cao, nhưng nói đến đánh bóng rổ, người này còn giỏi hơn người kia.
Lớp 6 cũng không muốn thua, đem hy vọng đặt trên người Cố Nhiêu.
"Anh Cố, chúng ta nhất định phải thắng!" cán bộ thể dục ôm vai Cố Nghiêu, vẻ mặt cầu khẩn.
Cố Nghiêu không từ chối được, liền gật gật đầu.
Mùa xuân mặt trời không gắt, nhưng ánh nắng mặt trời buổi chiều không ngừng chiếu xuống sân bóng rổ, khiến nhiệt độ sân bóng rổ khó tránh được nâng cao lên.
Nói là một trận đấu nhỏ, những học sinh xung quanh đều vây lại, tiếng reo hò cổ vũ, và tiếng 'bịch bịch' trên sân bóng rỗ vang lên, thu hút những học sinh lớp khác đến xem.
Thi đấu suy cho cùng cũng có thắng thua, theo một cú ba điểm của Phó Tân, kết thúc cho trận đấu nhỏ này.
Lớp 1 thắng rồi, học sinh lớp 1 bắt đầu đắc ý.
Cán bộ thể dục lớp 6 kéo lấy Cố Nghiêu, tiếc nuối nói: "Chỉ thiếu một chút!"
Cố Nghiêu hơi nhíu mày, hiếu thắng như hắn không có nhẹ nhõm như cán bộ thể dục, hắn liếc mặt nhìn học sinh ban một đang hưng phấn chúc mừng thắng lợi, âm thầm nhớ rõ mặt bọn họ.
Cố Nghiêu đẩy cán bộ thể dục ra xoay người đi về chỗ để quần áo.
Đám người vây xem có chút xao động.
Có người nhỏ giọng nói: "Ấy, đó là Diệp Triều Nhiên sao?"
Tay cầm áo khoác của Cố Nghiêu hơi dừng lại.
"Chậc chậc chậc, tớ nói vừa nãy sao không nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, thì ra là đi mua nước cho anh Cố của chúng ta." Có người hừ cười.
"Ấy, lúc trưa rõ ràng còn cố ý giả vờ không quan tâm, lúc này lại dễ dàng bị dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của anh Cố bắt được rồi."
"Đàn ông mà, chính là khẩu thị tâm phi."
Từ xa, đã nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đang đi về phía này.
Có người cảm thán: "Diệp Triều Nhiên lớn lên thật sự rất dễ nhìn."
"Rất...xinh đẹp!" Mặc dù từ này hình dung có không hợp lý, nhưng đặt trên người Diệp Triều Nhiên lại rất thích hợp.
"Đáng tiếc, nếu không phải là Diệp Triều Nhiên thích anh Cố của chúng ta, tớ đã muốn theo đổi cậu ta rồi!"
"Đúng vậy, Diệp Triều Nhiên lớn lên đẹp mắt, thành tích lại tốt, được người như vậy theo đuổi, cũng chỉ có anh Cố là không bị dao động, đổi lại là tớ, sớm đã bị nắm lấy tâm rồi!"
Cố Nghiêu vốn dĩ đã chuẩn bị rời đi, nhưng nghe câu nói này, hắn lại không biết vì sao chần chừ một chút, nhìn về phía Diệp Triều Nhiên.
Mặt trời buổi chiều có hơi nóng, thiếu niên cởi áo ngoài, để lộ cánh tay trắng nõn như bơ, theo bước chân cậu ta đi lại gần, ngũ quan càng thêm rõ ràng. Đôi mắt dưới mái tóc đen mang theo ý cười, mũi cao, khéo miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Trái tim Cố Nghiêu đột nhiên khẽ động một chút, trước đây hắn sao lại không phát hiện Diệp Triều Nhiên dễ nhìn như vậy?
Ma xui xủy khiến, Cố Nghiêu lúc này lại có hơi mong chờ Diệp Triều Nhiên đi về phía hắn.
Hắn thậm chí còn bắt đầu phản tỉnh, thái độ trước đây của mình với Diệp Triều Nhiên có phải là quá lạnh nhạt không.
Vậy lần này Diệp Triều Nhiên đưa nước cho hắn, hắn liền miễn cưỡng nhận lấy đi.
Tâm trạng Cố Nghiêu không tốt vì thua chơi bóng rổ thua lập tức được quét sạch.
Theo bước chân Diệp Triều Nhiên đi càng ngày càng gần, ánh mắt xem kịch vui càng trở nên kích động.
Sau đó quần chúng mở to mắt nhìn Diệp Triều Nhiên vòng qua Cố Nghiêu, đi đến chỗ ngồi bên cạnh, gọi một tiếng: "Khương Tầm Mặc."
Toàn bộ sân bóng rổ rộng rãi lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chấn kinh nhìn Diệp Triều Nhiên.
Cậu ta không phải mua nước cho Cố Nghiêu sao?
Sao lại đi tìm người khác?
Khương Tầm Mặc lại là ai?
Sống lại một đời, Diệp Triều Nhiên sớm đã không còn để ý đến những ánh mắt đánh giá trên người cậu.
Vừa nãy thầy giáo thể dục tuyên bố giải tán xong, cô Vương tìm Diệp Triều Nhiên, nói cậu đến phòng làm việc một chuyến.
Cô Vương đơn giản hỏi một chút tình hình hôm nay của Diệp Triều Nhiên, thấy sắc mặt thả lỏng, cô Vương cũng có thể thở phào.
Còn may Diệp Triều Nhiên không có bị chuyện hôm qua ảnh hưởng đéne.
Nói chuyện một hồi, chủ đề nói đến lần thi tháng này.
"Thế nào? Phong cảnh ngồi cuối lớp thế nào?" Cô Vương cũng không nhịn được mà hỏi.
Diệp Triều Nhiên nở nụ cười, mới nói:"Thật ra cũng không tồi, bạn cùng bàn mới cũng rất dễ ở chung."
Cô Vương nghe đến câu này liền cười cười: "Em là muốn nói cậu ta ngủ cả ngày không ảnh hưởng đến việc học tập của em đi?
Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt: "Đã bị cô nhìn ra rồi."
Cô Vương bất đắc dĩ thở dài, nhắc đến Khương Tầm Mặc, cô cũng có chút đau đầu, lại nghĩ đến thành tích thi tháng này của Khương Tầm Mặc, cô hơi nhíu mày, nói với Diệp Triều Nhiên: "Bỏ đi bỏ đi, em đi tìm cậu ta giúp cô, cô nói chuyện với cậu ta, không thể để cậu ta cứ ngủ tiếp như vậy được."
Trước khi Diệp Triều Nhiên rời đi, cô Vương thuận tay nhét cho cậu một chai nước ép: "Phí vất vả."
Diệp Triều Nhiên cũng không khách khí với cô, cầm nước ép đến sân bóng rổ tìm người.
Trên sân bóng rổ có vài người rất nổi bật, Diệp Triều Nhiên tự nhiên chú ý đến Cố Nghiêu đang nhìn cậu. Chỉ đáng tiếc, Diệp Triều Nhiên năm đó yêu Cố Nghiêu sớm đã chết rồi.
Bầu không khí sân bóng rổ lập tức căng thẳng lên.
Học sinh lớp 6 không nhịn được mà cẩn thận nhìn sắc mặt Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu nhìn bóng lưng Diệp Triều Nhiên, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống.
Hắn cầm áo khoác, đầu cũng không quay lại mà bỏ đi.
Bạn tốt của Cố Nghiêu đổi theo: "Anh Cố!"
Bên kia, Khương Tầm Mặc cũng không nhịn được, khéo miệng cong lên.
Diệp Triều Niên quả nhiên thích hắn.
Khương Tầm Mặc người này trời sinh tuấn mỹ, chỉ là bình thường gương mặt lạnh lùng, nhìn rất khó đến gần. Nhưng cậu ấy vừa cười, băng giá như được tan ra.
Diệp Triều Nhiên bị nụ cười này làm cho lóa mắt.
Không đợi cậu phản ứng lại, Khương Tầm Mặc đã đưa tay lấy nước ép trong tay Diệp Triều Nhiên.
"Cảm ơn." Khương Tầm Mặc đứng lên, đi ra ngoài trưởng học.
Diệp Triều Nhiên: "?"
Chai nước ép đó cậu đã uống rồi!
Nhìn bóng lưng nam sinh đi xa, nghĩ đến mình còn chưa nói cô Vương tìm cậu ấy, Diệp Triều Nhiên lập tức đuổi theo.
Trên sân bóng, mọi người nhìn bóng lưng Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đi xa, ai cũng có vẻ mặt đặc sắc.
Thật là một ở kịch hay.