• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Trần, Khương Tầm Mặc nhéo nhéo ngón tay Diệp Triều Nhiên, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng."

Diệp Triều Nhiên gật đầu.

Tài xế mở cửa cho hai người.

Khương Tầm Mặc xuống xe trước, lại vươn tay với Diệp Triều Nhiên.

Động tác của hắn quá tự nhiên, Diệp Triều Nhiên cũng không nghĩ nhiều, đặt tay mình lên.

Quản gia nhà họ Trần nhìn thấy Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, bước nhanh qua.

Diệp Triều Nhiên lấy thiệp mời ra, quản gia nhận lấy, lại nhìn 10 tên bảo tiêu sau lưng Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc.

Quản gia nhận ra Khương Tầm Mặc, sắc mặt có chút khó coi hỏi: "Khương thiếu gia, những người này...."

"Không thể đi vào à?" Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nâng mắt.

Quản gia xấu hổ toát mồ hôi.

Tiểu thư nhà bọn họ là mở tiệc, cậu đem nhiều bảo tiêu đến như vậy, là đến tham gia hay là đến phá rối.

Quản gia không dám đắc tội với Khương Tầm Mặc, chỉ nói: "Tôi gọi cho tiểu thư hỏi một chút."

Trần Dĩnh nghe được Khương Tầm Mặc cũng đến, vô cùng vui mừng, nhưng cô ta vừa vui vẻ, rất nhanh đã không vui nổi.

Cô ta rõ ràng là không mời Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc sao có thể biết cô ta tổ chức bữa tiệc này?

Trần Dĩnh nghĩ đến một khả năng, sắc mặt rất khó coi: "Anh ấy đến cùng với ai?"

Quản gia đầu dây bên kia nói: "Là đứa trẻ nhà họ Diệp."

Quản gia không gọi Diệp Triều Nhiên là thiếu gia, vì làm việc ở nhà họ Trần nhiều năm, ông ta vô cùng hiểu rõ tính cách tiểu thư nhà mình, sẽ không nói lời chọc Trần Dĩnh không vui. Hơn nữa trong lòng quản gia, Diệp Triều Nhiên quả thật không được tính là thiếu gia gì đó. Chỉ là một đứa nhỏ nhà họ Phương nhỏ bé, có thể gánh được một tiếng thiếu gia của ông ta sao?

Sắc mặt Trần Dĩnh lúc này đã rất khó coi rồi.

Ngay khi cô ta đưa thiếp mời đến cho Diệp Triều Nhiên cô ta đã đoán được khả năng này rồi, nhưng lúc đó trong lòng cô ta còn ôm một chút may mắn.

Kết quả bây giờ Khương Tầm Mặc lại cùng đến với Diệp Triều Nhiên.

Trần Dĩnh lạnh giọng nói: "Ông ngăn bọn họ lại, tôi lập tức qua ngay."

Quản gia cúp điện thoại xong, nói lại lời của Trần Dĩnh với Khương Tầm Mặc.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng lên cao, Khương Tầm Mặc phát hiện Diệp Triều Nhiên đã đứng bên ngoài một lúc rồi, chóp mũi cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn nghe thấy quản gia nói, lập tức cười nhạo một tiếng: "Xem ra nhà họ Trần các người không có thành ý mời người khác rồi? Vậy chúng tôi cũng không cần đi vào nữa, đi thôi."

Diệp Triều Nhiên đương nhiên là không có ý kiến, xoay người đi theo Khương Tầm Mặc.

Quản gian lúc này cũng gấp rồi, vội vàng nói: "Khương thiếu gia, cậu đợi đã..."

Trần Dĩnh từ xa đã nhìn thấy Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên sắp lên xe, nhanh hóng hét lên: "Anh Mặc!"

Trần Dĩnh một đường chạy nhanh đến, thậm chí còn không quan tâm đến lễ phục mặc trên người.

Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên không dừng lại.

"Anh Mặc!" Trần Dĩnh lại gọi một tiếng, lồng ngực cô ta khẽ phập phồng, vội vàng hỏi: "Sao còn chưa đi vào, đã đi rồi?"

Nói xong, Trần Dĩnh liếc nhanh nhìn Diệp Triều Nhiên, trong mắt lướt qua một tia oán hận, miễn cưỡng nở nụ cười.

Diệp Triều Nhiên khẽ gật đầu với Trần Dĩnh, không chủ động mở miệng chào hỏi.

Khương Tầm Mặc nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ cảm thấy nhà các cô hình như không hoan nghênh chúng tôi mà thôi."

"Làm sao có thể?" Trần Dĩnh lập tức phủ nhận, lập tức nói, "Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài nữa, bên ngoài nóng, đi vào trước đi."

Khương Tầm Mặc lúc này mới quay đầu, nhẹ nhàng nói với Diệp Triều Nhiên: "Đi thôi."

Diệp Triều Nhiên gật đầu.

Giọng nói của Khương Tầm Mặc biến hóa quá lớn, Trần Dĩnh không muốn chú ý cũng khó.

Cô ta âm thầm cắn chặt răng, rồi lên tiếng nói: "Đúng rồi, em nghe quản gia nói, anh Mặc anh dẫn theo bảo tiêu?"

"Phải." Khương Tầm Mặc nói.

Trần Dĩnh cười: "Tại sao lại dẫn theo bảo tiêu, em hôm nay chỉ là tổ chức tiệc nhỏ giữa bạn bè với nhau, anh Mặc anh cũng không khỏi không tin tưởng em đi?"

Khương Tầm Mặc lập tức nói: "Là không tin tưởng"

Câu trả lời này vượt qua dự liệu của Trần Dĩnh, ý cười trên khóe miệng cô ta lập tức không duy trì nổi, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ bất an nồng đậm.

Không thể nào?

Lẽ nào Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên đã nhận ra cái gì rồi?

Không thể nào, kế hoạch của cô ta và Phương Yến căn bản không có người thứ 3 biết được, bọn họ không thể nào biết được!

Lẽ nào có người tiết lộ?

Trần Dĩnh cười khan: "Anh Mặc anh nói như vậy là quá đáng rồi, không thì anh cho em mặt mũi đi, đừng dẫn bảo tiêu...."

"Cho nên tôi mới nói nhà các người không có thành ý mời người khác." Khương Tầm Mặc lạnh lùng nhìn cô ta.

Trần Dĩnh bị ánh mắt của hắn nhìn đến lạnh cả người, cô ta mím mím môi.

"Chúng ta đi thôi," Khương Tầm Mặc nắm tay Diệp Triều Nhiên, "Sớm biết vậy đã không đến."

Diệp Triều Nhiên nhún vai, không hề quan tâm.

Trần Dĩnh nhìn chằm chằm hai người nắm tay nhau, sự chua xót không ngừng dâng lên trong ngực.

Cô ta và Khương Tầm Mặc quen biết nhiều năm như vậy, đừng nói là nắm tay, đến lại gần Khương Tầm Mặc trong vòng nửa mét, Khương Tầm Mặc cũng sẽ lập tức tránh đi.

Người này, dựa vào cái gì mà thành ngoại lệ?

Trần Dĩnh nắm chặt tay, móng tay dài đâm cả vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến, cô ta mới hơi bình tĩnh lại: "Anh Mặc, anh đừng đi! Xin lỗi..."

Khương Tầm Mặc lại một lần nữa dừng lại.

Hắn hôm nay vô cùng có kiên nhẫn, Khương Tầm Mặc chủ yếu là vì màn biểu diễn hôm nay, chuẩn bị nhiều phóng viên thế rồi, nếu như bỏ lỡ sân khấu bữa tiệc hôm nay, hắn lại phải tự mình tổ chức một bữa tiệc.

Tổ chức tiệc là chuyện nhỏ, chủ yếu là Khương Tầm Mặc không mốn kéo dài nữa.

Khương Tầm Mặc đang đợi Trần Dĩnh nói tiếp.

Trần Dĩnh nhìn thấy Khương Tầm Mặc dừng lại, thở phào, cắn răng, dứt khoát nói: "Bảo tiêu cũng không phải là không thể dẫn vào, nhưng chỉ có thể dẫn hai..." dừng lại một chút, cô ta nói tiếp: "Dù sao em cũng là tổ chức tiệc, anh Mặc anh cũng không thể dẫn theo mười mấy người vào cùng chứ? Nếu không người ta lại cho rằng anh đến phá rối...ha ha."

Kương Tầm Mặc vẫn không nói gì.

Diệp Triều Nhiên nhéo nhéo tay hắn.

"4 người, hai người đi theo chúng tôi, những người còn lại không cần đi theo." Khương Tầm Mặc đưa ra yêu cầu.

Trần Dĩnh cắn chặt răng, gật đầu đồng ý.

Khương Tầm Mặc lúc này mới vừa lòng, kéo Diệp Triều Nhiên vượt qua Trần Dĩnh, đi về phía hội trường buổi tiệc.

Trần Dĩnh nhanh chóng đuổi theo, lúc đi qua quản gia, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn quản gia.

Đến một chút chuyện nhỏ cũng không xử lý được, còn phải để cô ta đích thân chạy một chuyến!

Sắc mặt quản gia cũng có chút khó coi, cúi đầu không nói gì, trong lòng lại chửi Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên.

Một đường đi, Khương Tầm Mặc luôn nói chuyện với Diệp Triều Nhiên, cả quá trình không cho Trần Dĩnh một ánh mắt. Trần Dĩnh tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

Lúc này nhà họ Trần đã đến không ít người, mọi người đều là người trong giới, nhìn thấy Khương Tầm Măc và Diệp Triều Nhiên kết bạn đi vào, ánh mắt mọi người lướt qua một tia kinh ngạc.

Ngay từ hôm lễ thành niên của Khương Tầm Mặc, đã truyền ra tin tức nhà họ Khương và nhà họ Diệp liên hôn, lúc đó bọn họ cũng không qua coi trọng chuyện này, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, nghĩ đến tin tức có tám chín phần là thật rồi.

Chính là không biết Khương Tầm Mặc có biết thân phận thật sự của Diệp Triều Nhiên không, nếu như cậu ta biết thân phận thật sự của Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc còn đồng ý chuyện liên hôn này không?

Nghĩ đến đây, trong mắt không ít người đều có sự bỡn cợt.

Nghe Trần Dĩnh nói hôm nay trong bữa tiệc còn có chuyện thú vị muốn tuyên bố, bọn họ thật sự là càng ngày càng mong chờ rồi.

Cùng lúc này, Trần Dĩnh đang ở trong phòng gọi điện cho Phương Yến.

".....Cậu hôm nay, chỉ sợ là không thể đến rồi?"

Phương Yến nghe thấy tin tức này lập tức nóng nảy: "Tại sao? Lúc đầu chúng ta không phải đã bàn xong rồi sao!"

Trần Dĩnh cắn răng, cô ta đương nhiên biết là đã bàn xong, nếu như không phải là Khương Tầm Mặc xuất hiện, cô ta sẽ không lâm thời đổi ý!

Không còn cách nào khác, Trần Dĩnh chỉ có thể nói tình huống ở đây cho Phương Yến.

"Anh Mặc anh ấy dẫn theo bảo tiêu đến, chắc chắn đã phá hiện ra cái gì rồi, tôi cũng không tiện ngăn cản anh ấy, ngăn cản anh ấy, cả anh ấy và Diệp Triều Nhiên đều cũng sẽ về cả, cho nên chỉ để cho 4 bảo tiêu đi vào...."

"Chỉ có 4 bảo tiêu?" Phương Yến nghe đến đây, lập thức thở phào, "Vậy thì vấn đề không lớn."

Trần Dĩnh nhíu mày: "Sao lại không phải là vấn đề lớn? 4 bảo tiêu cũng là bảo tiêu! Đây nói lên rằng anh ấy chắc chắn có phòng bị, cậu đến lúc đó sao có thể...."

"Tôi sao có thể đem anh trai tôi đi không cần cậu lo lắng, nhưng nếu như thật sự bỏ lỡ hôm nay, chỉ sợ sau này tôi sẽ không còn cơ hội mang anh tôi đi nữa." Giọng Phương Yến rất bình tĩnh.

Phương Thịnh sở dĩ ra nước ngoài, chính là vì biết được bí mật dưới tầng ngầm nhà họ Phương. Phương Thịnh không đồng ý gáng vác nguy hiểm và trách nhiệm, Phương Yến không trách anh ấy.

Cái Phương Yến trách là Phương Thịnh có khả năng cao đã nói chuyện này cho Diệp Triều Nhiên!

Người anh trai cậu ra yêu quý nhất, lại vì một người ngoài, mà tiết lộ bí mật của cậu ta.

Bây giờ người nhà bọn họ, từng người từng người đều không đồng lồng với cậu ta, đến ông bà nội yêu thương cậu ta nhất, cũng không ủng hộ đổi tim cho cậu ta nữa.

Phương Yến biết chuyện này có lẽ đã bại lộ, nhưng cậu ta không còn cơ hội khác, cũng không còn thời gian.

Cho dù lần này nguy hiểm có lớn đến đâu, cậu ta cũng phải thử.

Cậu ta đã liên hệ với bác sĩ Johnson rồi, chỉ cần đưa được Diệp Triều Nhiên lên xe, phẫu thuật của bọn họ có thể lập tức bắt đầu.

Cái Phương Yến muốn cũng không nhiều, cậu ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi.

Trẫn Dĩnh không ngờ Phương Yến lại kiên trì như vậy, cô ta rối rắm hồi lâu, mới do dự hỏi: "Vậy không cần tôi giúp sao? Chuyện này chúng ta đã bàn xong rồi trước rồi, tôi sẽ cung cấp bất cứ sự giúp đỡ nào...."

Trần Dĩnh không biết Phương Yến muốn làm gì, nhưng trực giác của cô ta nói cho cô ta biết chắc chắn chuyện này không phải là chuyện gì tốt đẹp, cô ta không thể bị kéo vào.

Cho dù cuối cùng thật sự xảy ra chuyện gì đó, đến lúc đó điều tra thì cũng không điều tra đến người cô ta được.

Phương Yến chắc nịch nói: "Cô chỉ cần nói quản gia của nhà cô cho tôi và bảo tiêu của tôi đi vào là được."

Trần Dĩnh cũng coi như được thở phào: "Được, vậy cậu chuẩn bị qua đây đi, tôi cũng chuẩn bị bắt đầu rồi."

Cúp điện thoại xong, Trần Dĩnh ngồi trên giường một lát, mới đứng lên đi tắm rửa thay quần áo.

Khương Tầm Mặc người này có bệnh sạch sẽ, cô ta vừa nãy một đường chạy đến, trên người chảy ra một tầng mồ hôi, nếu như bị Khương Tầm Mặc ngửi thấy, chắc chắn sẽ ghét bỏ cô ta.

.....

Cùng lúc đó, Diệp Tông nhận được điện thoại của thuộc hạ, nói phát hiện bảo tiêu nhà họ Phương lái ba chiếc xe đang đi đến nhà họ Trần.

Trong mắt Diệp Tông tràn đầy âm u: "Phái theo 6 chiếc xe đi theo, nhìn chặt cho tôi!"

Cúp điện thoại, Diệp Tông tìm Đàm Tranh: "Tôi phải qua đó một chuyện, nhà họ Phương quả nhiên vẫn còn chưa chết tâm!"

Sắc mặt Đàn Tranh thay đổi, bà lập tức nói: "Tôi cũng đi, ông thuận tiện liên lạc với mấy cánh phóng viên!"

Diệp Tông cũng nghĩ đến điều này, ông lập tức gật đầu: "Tôi sẽ để thư ký mang những tài liệu khác theo."

Nếu như nhà họ Phương vẫn còn không chết tâm, vậy thì ông cũng không ngại hôm nay sẽ cho nhà bọn họ đòn chí mạng cuối cùng.

......

Đình viện nhà họ Trần.

Diệp Triều Nhiên vừa rút tay mình ra, rất nhanh đã bị Khương Tầm Mặc nắm lại.

Trên mặt cậu hiện lên một tầng hồng nhạt, nhìn chằm chằm Khương Tầm Mặc.

Khóe miệng Khương Tầm Mặc hơi hơi cong lên, có làm ra vẻ không biết chuyện gì: "Sao vậy?"

Diệp Triều Nhiên hơi cong ngón tay lại: "Nóng."

Lòng bàn tay đã chảy ra một lớp mồ hôi rồi, còn muốn nắm.

Khương Tầm Mặc lấy tay ra từ kẽ ngón tay Diệp Triều Nhiên, sau đó lập tay Diệp Triều Nhiên lại, hướng lòng bàn tay lên trên, tiếp tục đặt vào tay mình.

"Cứ như vậy hong khô là được rồi."

Diệp Triều Nhiên bị động tác của hắn chọc cười.

Cậu nghĩ đến cái gì đó, nói: "Tớ nhớ trước đây cậu là một người có bệnh sạch sẽ mà."

"Đó là nhằm vào những người khác," Khương Tầm Mặc nghĩ cũng không cần nghĩ, "Không bao gồm cậu."

Mặt Diệp Triều Nhiên hơi nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống: "Cậu đi đâu học được những lời như vậy thế?"

Khương Tầm Mặc có vài phần kinh ngạc: "Cậu làm sao biết được là do tớ học?"

Diệp Triều Nhiên càng kinh ngạc hơn: "Cậu còn thật sự học à?"

Khương Tầm Mặc vừa này còn rất bình tĩnh, lúc này cũng có chút xấu hổ.

Hắn ậm ừ đáp một tiếng: "Ừm, là học một chút, dù sao cũng là lần đầu tiên, không biết nên làm thế nào."

Diệp Triều Nhiên: "......"

Nói cứ như là cậu biết lắm vậy.

Trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập loạn nhịp, từng tiếng từng tiếng, bên tai còn có tiếng thịch thịch thịch thịch vang lên.

Khương Tầm Mặc lại bổ sung thêm một câu: "Có điều cậu là ngoại lệ cũng là thật."

Diệp Triều Nhiên ngước mắt nhìn hắn.

Khương Tầm Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, sườn mặt đẹp trai sáng mịn, ánh mắt trời bên ngoài khúc xạ chiếu vào mắt hắn, hai mắt sáng ngời: "Bệnh sạch sẽ của tớ không nhằm vào cậu."

Nói đến cũng kỳ lạ, Khương Tầm Mặc rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác, lại thích ngày ngày nắm tay Diệp Triều Nhiên.

Không thích mùi mồ hôi, lại cảm thấy mồ hôi chảy ra sau khi Diệp Triều Nhiên vận động thuận theo cần cổ trắng nõn của cậu rơi xuống cực kỳ gợi cảm.

Chỉ cần là chuyện dính dáng đến Diệp Triều Nhiên, Khương Tầm Mặc đều rất thích.

Nghĩ đến đây, có lẽ ngay ở buổi sáng lần đầu tiên chạy bộ trong sân thể dục, thân thể nhanh hơn não một bước đã lựa chọn Diệp Triều Nhiên rồi.

Tâm trạng Khương Tầm Mặc rất tốt, lại nhét tay mình vào kẽ tay của Diệp Triều Nhiên, sau đó nắm chặt.

Diệp Triều Nhiên lại nhìn hắn.

Khương Tầm Mặc giả vờ không nhìn thấy.

Gió ngày hè, mang theo một chút khô nóng nhè nhẹ, từ định viện thổi qua, thôi bay lá xanh trên cây, lại không thổi mất ám muội giữa hai người.

Nhưng đáng tiếc, sự yên tĩnh thuộc về hai người, lại không thể duy trì được lâu.

Trần Dĩnh đổi xong quần áo, không chờ được mà chạy đến tìm Khương Tầm Mặc.

Phương Yến không bao lâu nữa sẽ đến, trước lúc đó, cô ta phải nghĩ cách dẫn Khương Tầm Mặc đi.

Khương Tầm Mặc không có ở đó, ai còn quan tâm đến Diệp Triều nữa?

Ở trong đại sảnh nhà mình tìm kiếm một lúc lâu, Trần Dĩnh cũng không tìm thấy hai người, vẫn phải đi hỏi người hầu, mới viết Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên đang ngồi nói chuyển ở đình viện.

Trần Dĩnh từ xa nhìn lại, đã nhìn thấy hai người ngồi rất gần, tư thế thân mật.

Cho dù là ai nhìn thấy, đều có thể đoán được quan hệ của họ.

Trần Dĩnh ghen tỵ dữ dội, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Cô ta rõ ràng mới là người cùng Khương Tầm Mặc trưởng thành, Diệp Triều Nhiên dựa vào cái gì mà thay thế vị trí của cô ta?

Trần Dĩnh bước nhanh qua, thân mật gọi một tiếng: "Anh Mặc, anh sao lại ngồi ở đây? Em tìm anh rất lâu đó."

Trần Dĩnh vừa đến, ý cười trên khóe miệng Diệp Triều Nhiên cũng nhạt xuống.

Trước đó cậu không có hảo cảm gì với Trần Dĩnh, nhưng nghe Khương Tầm Mặc kể chuyện Trần Dĩnh lén vào phòng cậu ấy xong, cậu quả thật không có hảo cảm với Trần Dĩnh.

Khương Tầm Mặc không nói gì, Diệp Triều Nhiên càng không mở miệng.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Nụ cười trên khóe miệng Trần Dĩnh cũng cứng đờ vài phần, cô ta xấu hổ nhìn Khương Tầm Mặc, lại cực kỳ phẫn nộ nhìn Diệp Triều Nhiên.

Lại không ngờ Diệp Triều Nhiên cũng không nhìn cô ta, mà cúi đầu chơi đùa ngón tay Khương Tầm Mặc.

Ngón tay Khương Tầm Mặc trắng sạch, đốt ngón tay thon dài, rất dễ nhìn.

Diệp Triều Nhiên trước đó vẫn luôn kiên định cho rằng mình là một tên nhan khống, nhưng lúc này nhìn tay Khương Tầm Mặc, tim cậu đột nhiên đập lỡ một nhịp, Diệp Triều Nhiên nghĩ, chỉ sợ sau này cậu còn thêm cho mình một cái 'tay khống' nữa.

Đôi tay này thật sự rất đẹp á!

Trần Dĩnh hoàn toàn bị lạnh nhạt, cô ta không cam tâm bị hai người này hoàn toàn xem nhẹ, đột nhiên nói với Diệp Triều Nhiên: "Cậu là Diệp Triều Nhiên phải không?"

Diệp Triều Nhiên còn đang quan sát tay Khương Tầm Mặc, căn bản không chú ý đến Trần Dĩnh đang nói chuyện với mình, còn Khương Tầm Mặc lại lạnh lùng liếc cô ta một cái.

Trần Dĩnh lại không để ý chút nào, ngược lại còn cười: "Nói ra, khoảng thời gian trước tôi có nghe thấy một lời đồn, cũng không biết có phải là thật không."

Diệp Triều Nhiên cuối cùng ngước mắt lên, cậu nhìn Khương Tầm Mặc trước, rồi mới nhìn Trần Dĩnh: "Cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Trong lòng Trần Dĩnh bùng lên lửa giận!

Cô ta cắn răng nói: "Đương nhiên rồi, hình như ở trong này có mình cậu tên là Diệp Triều Nhiên đi?"

Diệp Triều Nhiên: "Ồ."

Trần Dĩnh: "....."

Cô ta không thể bị tình địch chọc tức, tuyệt đối không thể.

Trần Dĩnh kéo ra một nụ cười, cố ý giương cao giọng nói: "Có điều tôi cũng rất hiều kỳ, bởi vì ba mẹ tôi cũng có quen biết với ông nội Diệp, cũng là lần đầu tiên nghe thấy ông nội Diệp có cháu trai. Cho nên hôm đó lần đầu nhìn thấy cậu, tôi còn rất kinh ngạc. Cậu thật sự là con cháu nhà họ Diệp sao?"

Trần Dĩnh thân là nhân vật chính của bữa tiệc, nhìn thấy cô ta từ đại sảnh đi ra đình viện, rất nhiều người cũng cùng đi qua.

Lúc này nghe thấy những lời cô ta nói, biểu tình trên mặt mọi người đều rất đặc sắc.

Trần Dĩnh thật dũng cảm, lại trực tiếp hỏi luôn.

Có điều bọn họ cũng rất hiếu kỳ Diệp Triều Nhiên lúc này sẽ trả lời thế nào.

Dù sao khoảng thời gian này đã truyền ra khắp bên ngoài rồi, nói Diệp Triều Nhiên không phải là con nhà họ Diệp, là người nhà họ Phương.

Vẻ mặt Diệp Triều Nhiên không thay đổi, sắc mặt Khương Tầm Mặc lại lạnh xuống, hắn đang muốn nói gì đó, Diệp Triều Nhiên đột nhiên nắm lấy tay hắn.

"Tôi không phải là con cháu nhà họ Diệp, lẽ nào cậu phải sao?" Giọng nói Diệp Triều Nhiên rất không khách khí.

Ở đây có nhiều người như vậy, đều là đến xem náo nhiệt.

Bọn họ đều cảm thấy Diệp Triều Nhiên sẽ chột dạ, sẽ bởi vì vấn đề thân thế mà thấy tự ti. Nhưng bọn họ không biết là, Diệp Triều Nhiên sớm đã không còn bị những chuyện này làm phiền đến rồi.

Bọn họ căn bản không biết Diệp Triều Nhiên có bao nhiêu hạnh phúc, cho dù là Tống Nhã hay là Diệp Bùi, hoặc là Đàm Tranh Diệp Tông, bọn họ đều coi Diệp Triều Nhiên là bảo bối.

Cho dù không có quan hệ huyết thống thì đã sao?

Sắc mặt Trần Dĩnh cứng đờ, thần sắc cũng lạnh xuống nói: "Xem cậu nói kìa, tôi cũng chỉ là không biết tình huống cụ thể, hiếu kỳ hỏi một câu mà thôi....hơn nữa tôi có một bạn học, lớn lên rất giống cậu, hôm nay tôi cũng mời cậu ấy đến cùng tham gia tụ hội, đến lúc đó hai người vừa vặn có thể gặp nhau."

Trần Dĩnh nói câu này trần đầu ác ý, cố ta nói xong còn cười hì hì nhìn Diệp Triều Nhiên.

Nhưng đáng tiếc, Diệp Triều Nhiên làm cô ta thất vọng rồi.

Biểu tình trên mặt Diệp Triều Nhiên đến đổi cũng không đổi một cái, thậm chí còn trực tiếp nói ra tên người: "Cậu nói Phương Yến sao?"

Trần Dĩnh nhướng mày: "Cậu quả nhiên không phải..."

"Tôi và cậu ta, còn có nhà họ Phương sớm đã không còn quan hệ gì nữa, tin tức của cậu linh thông như vậy, lẽ nào không biết lúc còn nhỏ tôi đã bị nhà họ Phương bỏ rơi sao?" Diệp Triều Nhiên không hề để ý người khác bàn luận thân thế của cậu, "Tôi họ Diệp, không phải họ Phương. Bây giờ cậu biết rồi, còn có gì muốn hỏi nữa không?"

Trần Dĩnh nhìn Diệp Triều Nhiên trước mắt, vẻ mặt Diệp Triều Nhiên rất bình tĩnh, nửa điểm cũng không thấy hổ thẹn tự ti, càng không nổi giận lôi đình như trong tưởng tượng của cô ta.

Tại sao?

Diệp Triều Nhiên tại sao lại không tức giận? Cậu ta tại sao lại bình tĩnh như vậy, giống như chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới vậy?!

Vẫn may Diệp Triều Nhiên không có thuật đọc tâm, nếu không lúc này Diệp Triều Nhiên sẽ trả lời Trần Dĩnh: "Chuyện này quả thật là chuyện nhỏ không quan trọng, thậm chí còn không quan trọng bằng việc nghiên cứu ngón tay của Khương Tầm Mặc nữa kìa."

"Cậu tại sao lại không tức giận?" Trần Dĩnh ngơ ngác hỏi.

Diệp Triều Nhiên không ngờ cô ta lại hỏi như vậy, nhất thời ngẹn lại, không biết nên trả lời thế nào.

"Vấn đề cô hỏi cũng nhiều thật," Khương Tầm Mặc đột nhiên mở miệng, "Vậy tôi cũng hỏi một câu, cô có còn nhớ chuyện năm năm trước không?"

Ánh mắt hóng hớt của mọi người lại nhìn sang.

"Năm năm trước?"

"Chuyện gì vậy?"

"Đm, đm, tôi sao lại đột nhiên hứng phấn như vậy chứ?"

Trần Dĩnh sửng sốt một lúc lâu, mới nhớ ra chuyện mà Khương Tầm Mặc nói. Huyết sắc trên mặt cô ta tiêu tán toàn bộ, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Anh, anh Mặc?"

"Đừng có gọi tôi như vậy," Khương Tầm Mặc phiền chán nhíu mày, "Rất ghê tởm."

Thân hình Trần Dĩnh lão đảo.

Những người khác không ngờ Khương Tầm Mạc lại nói ra ba chữ này, lập tức có chút trợn mắt há mồm.

Có vài người vẫn ủng hộ Trần Dĩnh, lập tức nói giúp Trần Dĩnh: "Khương Tầm Mặc, cậu nói như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?"

"Đúng vậy, Tiểu Dĩnh cũng không làm gì, cậu lại chửi người ta như vậy?"

"Cậu làm ơn có một chút phong độ lịch sự đi, cô ấy không phải chỉ là thích cậu tôi sao? Có cần phải đối xử với người theo đuổi mình như vậy không?"

"Cậu mới ghê tởm."

Diệp Triều Nhiên nhíu mày, đang muốn mở miệng, Khương Tầm Mặc cũng nhéo tay cậu.

Diệp Triều Nhiên nhìn hắn.

Khương Tầm Mặc cười với cậu: "Chúng ta cùng nhau xem một chút là biết ngay thôi."

"Xem cái gì?" Có người khó hiểu.

Diệp Triều Nhiên dùng ánh mắt hỏi hắn.

Trần Dĩnh lúc này đã cảm thấy có chút không ổn, cô ta nghĩ cũng không nghĩ ngăn cản hai người: "Anh Mặc, anh đợi đã...."

Khương Tầm Mặc dùng lại, khéo miệng hắn cong lên một nụ cười trào phúng: "Trần Dĩnh, tôi lúc đó sở dĩ lựa chọn không công bố ra ngoài, cũng là vì suy nghĩ cho cô. Nhưng cô hết lần này, đến lần khác kiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của tôi, chuyện này cũng là do cô gieo gió gặp bão."

"Anh Mặc, em, em biết sai rồi, anh đừng như vậy có được không?' Trần Dĩnh nhỏ giọng cầu xin.

Những người vây xem lúc này thật sự không nhìn nổi nữa.

Sao lại còn làm cho người ta khóc luôn rồi?

"Khương Tầm Mặc, cậu có chuyện gì không vậy?

"Đây là bữa tiệc nhà họ Trần, Khương Tầm Mặc cậu nếu không phải thật lòng muốn đến tham dự thì đi là được rồi? Sao cứ phải làm chọc cho người ta khóc lên.

"Không thích thì trực tiếp từ chối là được rồi, hai tên con trai lại đi ức hiếp một cô gái thì tính là cái gì?"

Âm thanh khiển trách từng đợt này đến đợt khác, người hầu nhà họ Trần nghe thấy động tĩnh cũng chạy qua.

Trần Dĩnh lúc này đã khóc đến thở hổn hển, cô ta thật sự hoảng rồi, cô ta sợ Khương Tầm Mặc công bố chuyện này ra, cô ta chỉ có thể dùng tiếng khóc của mình để giành lấy sự đồng tình của Khương Tầm Mặc.

Lúc này Trần Dĩnh thật sự rất hối hận, lại có chút oán hận Diệp Triều Nhiên.

Lúc đó Khương Tầm Mặc rõ ràng đã đồng ý với cô ta, sẽ không công bố chuyện này ra ngoài, bây giờ lại vì cái tên Diệp Triều Nhiên này, Khương Tầm Mặc lại đối xử với cô ta như vậy.

Tiếng khóc của Trần Dĩnh càng ngày càng to, bên ngoài biệt thự có mấy chiếc xe dừng lại, một nhóm bảo tiêu mặc tây trang đen đi về phía này, đứng trước mặt bọn họ là bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Phương yến đến rồi.

Tay đặt bên hông của Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà nắm chặt, cơ thể cũng có chút cứng đờ.

Khương Tầm Mặc nắm chặt tay Diệp Triều Nhiên, khẽ an ủi nói: "Có tớ ở đây, đừng sợ."

Dây thần kinh căng chặt của Diệp Triều Nhiên mới từ từ thả lỏng, cậu nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc nhìn sâu vào mắt Diệp Triều Nhiên, giọng nói chắc nịch: "Lần này, không có ai có thể làm tổn thương đến cậu."

Lời hắn vừa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói non nớt có chút quen thuộc từ loa truyền đến.

"Cô đang làm cái gì?!"


Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bên ngoài biệt thự nhà họ Trần, không biết lúc nào đã có một tấm màn hình chiếu dài mấy chục mét được người ta dựng lên, đang chiếu một đoạn video giám sát rất rõ nét.


Cảnh trong đó là phòng ngủ của Khương Tầm Mặc!


Lại tập trung nhìn vào, người nói chuyện hình như rất giống với Khương Tầm Mặc.


Còn về nữ sinh bên cạnh hắn...


Không ít người quay đầu nhìn Trần Dĩnh đang còn khóc, sao lại giống Trần Dĩnh như vậy?


====


Phương Yến xuất hiện, đoán xem Phương Yến có thành công mang bạn nhỏ Nhiên Nhiên đi không nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK