• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Có, có ý gì?" Phương Thịnh nghi hoặc hỏi.

Nhà cũ nhà họ Phương bọn họ có hai tầng hầm ngầm? Anh ta tại sao lại không biết?

Ở thành phố A mỗi ngày Phương Thịnh đi làm tan làm đều dừng xe ở trong gara ngầm, nếu như thật sự có hai tầng hầm ngầm, anh ta sao có thể không biết?

Phương Thịnh có hơi nghi ngờ nhìn Diệp Triều.

Thời tiết tháng 5 đã rất nóng, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên người Phươg Thịnh khiến cho anh ta bắt đầu đổ mồ hôi.

Giọng nói Diệp Triều Nhiên một lần nữa vang lên: "Nếu như anh không biết nhà các người có hai tầng hầm ngầm, xem ra anh cũng không biết người nhà anh hai năm trước sớm đã bắt đầu thu mua thiết bị y tế mà bệnh viện đào thải đúng không?"

"Thu mua thiết bị y tế?" Phương Thịnh càng ngơ ngác.

Mỗi câu Diệp Triều Nhiên nói anh ta đều hiểu cả, nhưng ghép lại với nhau lại trở thành nội dung khó hiểu, anh ta nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được nguyên cớ.

"Em làm sao biết nhà bọn anh có hai tầng hầm ngầm? Lại từ đâu mà biết được bọn họ hai năm trước đã bắt đầu thu mua thiết bị y tế?" Phương Thịnh không khỏi chất vấn.

Diệp Triều Nhiên làm sao biết à?

Cậu không chỉ biết, cậu còn là "người bệnh" ở dưới phòng phẫu thuật đó.

Diệp Triều Nhiên sống ở nhà họ Phương tròn 2 năm, lúc ban đầu cậu cũng không biết thì ra ở dưới gara để xe, còn có một gian tầng ngầm bí mật.

Đến khi cậu bị trói tay trói chân, bịt miệng, không thể giãy giụa, càng không thể kêu cứu, dưới ánh mắt của nhà họ Phương bị nâng vào đó, cậu mới nhìn thấy bí mật lớn nhất của nhà cũ nhà họ Phương.

Tầng ngầm dưới gara để xe, có một cửa ngầm, mở cửa ra, chính là cầu thang sáng đèn, làn vào phía sâu bên trong.

Phòng tầng ngầm nhìn rất mới, cho dù là vách tường hay sàn nhà, đều lát một tầng gạch sứ trắng như tuyết. Giống y hệt sàn bệnh viện, trong không khí có một mùi nước khử mùi nồng đậm.

Cái phòng tận trong cùng của tầng ngầm, bày ra một bàn phẫu thuật, bên cạnh là dụng cụ thiết bị nhà họ Phương thu mua từ các bệnh viện lớn.

Dưới thân là giường phẫu thuật lạnh băng, trên đỉnh đầu là đèn phẫu thuật sáng đến chói mắt.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy một cái kim tiêm to như cánh tay, đồng tử cậu co rụt lại, bắt đầu giãy giụa kịch liệt trên giường.

Nhưng còn chưa được cậu gây ra động tĩnh, những người xung quanh đã vây lại đè cậu gắt gao.

"Đừng sợ, đây là kim gây mê," Có người nói, "tiêm xong gây mê là không đau nữa."

Giọng nói như là ác ma đang lẩm bẩm, luôn quanh quẩn bên tai Diệp Triều Nhiên.

Cái kim tiêm to đùng đâm vào lưng cậu, tiêm từ thần kinh trung ương.

Diệp Triều Nhiên mãi mãi không quên được sự rùng mình vì đau đớn.

Quá đau đớn.

Nhưng cơn đau đớn không tiếp tục trong thời gian dài, không bao lâu sau, cậu vì thuốc gây mê mà rơi vào hôn mê.

Chính ở bên cạnh cậu, còn có một gường phẫu thuật khác, Phương Yến cũng đồng dạng nhắm chặt hai mắt.

Bọn họ là sinh đôi, một người chờ đợi sinh mệnh đến hồi kết, một người hoan nghênh cuộc sống mới.

Diệp Triều Nhiên cũng không biết là qua bao lâu, cậu cảm thấy trước ngực đang bị dao phẫu thuật rạch ra, trước ngực giống như là bị đục một lỗ.

Cậu giãy giụa muốn ngồi dậy, rất nhanh đã bị bác sĩ ấn xuống.

"Shit! Liều lượng thuốc mê quá ít, tiêm thêm một ống nữa đi!"

Diệp Triều Nhiên nghe bác sĩ nói như vậy.

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, không có ai để ý đến sự tuyệt vọng lúc đó của Diệp Triều Nhiên.

Bác sĩ dường như là phát hiện ra nước mắt của cậu, trong lúc bận rộn quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó dùng băng gạc che mắt cậu lại.

"Tôi là Johnson, cậu yên tâm, trái tim của em trai cậu không phải là hoàn toàn không dùng được, chỉ cần lát nữa động tác của tôi nhanh một chút, chuyển trái tim cậu ta cho cậu, cậu vẫn có thể sống rất lâu."

"Điều duy nhất sợ là...."

Thuốc mê một lần nữa đánh úp cậu, Diệp Triều Nhiên lại rơi vào hôm mê.

Lúc đó Diệp Triều Nhiên không có thời gian suy nghĩ thâm ý trong câu hói của Jonhson, sau khi trùng sinh, Diệp Triều Nhiên nghĩ kỹ lại, mới cảm thấy nhiều điểm đáng ngờ.

Tại sao Johnson lại nói "trái tim của em trai cậu không phải là không thể dùng được nữa" kiểu như vậy?

Lẽ nào bệnh của Phương Yến, thực ra không có nghiêm trọng như Diệp Triều Nhiên tưởng tượng?

Không có ai giải đáp cho Diệp Triều Nhiên, cậu chỉ có thể đi điều tra tư liệu của Johnson.

Johnson năm năm trước từ chức công việc ở nước ngoài, đến Hoa quốc trở thành bác sĩ gia đình của nhà họ Phương.

Jonhson tại chức 30 năm, làm qua vô số phẫu thuật, trong đó có phẫu thuật mà ông ta am hiểu nhất, chính là cấy ghép tim.

Nhưng trước dó Johnson làm cấy ghép tim, đều là sau khi người hiến tặng chết rồi mới làm phẫu thuật cho bệnh nhân.

Bên cạnh ông ta còn rất nhiều trợ thủ, ông ta muốn mở lồng ngực cho một bệnh nhân, đổi quả tim đã được cất giữ tốt.

Nhưng lúc phẫu thuật lúc đó không giống như vậy, nằm bên cạnh ông ta là hai người đang còn sống sờ sờ.

Johnson đem trái tim thuộc về Diệp Triều Nhiên, đổi sang cho Phương Yến, rồi lại đem trái tim của Phương Yến, ghép lại trên người Diệp Triều Nhiên.

Là nột bác sĩ, không cần dùng lời nói.

Hơn nữa, thiết bị y tế dưới tầng ngầm của nhà họ Phương khi đó vốn dĩ là không đầy đủ, càng không có cung cấp thiết công nghệ bảo quản trái tim tươi mới.

Cho dù Johnson dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành phẫu thuật cho Phương Yến, lúc đến lượt Diệp Triều Nhiên, thì trái tim thuộc về Phương Yến, sớm đã mất đi sức sống rồi.

"Đồng dạng là người nhà, Phương Kỳ Sơn bọn họ nói với anh tôi là một đứa trẻ hoang dã không có lễ phép không hiểu lễ nghĩa, anh tin tưởng vô điều kiện. Kết quả đến khi tôi nói chân tướng với anh, anh lại bắt đầu chất vấn thật giả nội dung mà tôi nói?" Diệp Triều Nhiên thoát ra từ hồi ức, cậu cười nhạo, "Anh vừa nãy luôn miệng nói người nhà ruột thịt, sao lúc này lại bắt đầu nghi ngờ tôi?"

Phương Thịnh vẻ mắt cứng đờ.

Bầu trời phía xa thật trong xanh, trời quang vạn dặm, đột nhiên có một trận gió lạnh nổi lên, tầng mây dày đặc che khuất ánh nắng chói chang, nóng bức trên người Phương Thịnh được thổi tan, sau lưng dâng một cảm giác ớn lạnh.

Gió trên sân thượng thổi càng mạnh, cuốn tóc ở trước trán của thiếu niên lên, lộ ra đôi mắt không có chút độ ấm nào của Diệp Triều Nhiên.

Phương Thịnh bị ý lạnh trong đáy mắt cậu làm cho kinh sợ, không khỏi hơi lùi về sau một bước.

"Anh..." anh ta há miệng, muốn giải thích cho bản thân, "đó là vì những độ tin cậy trong lời em nói quá thấp, anh...."

"Độ tin cậy thấp?" Diệp Triều Nhiên cười nhạo, "Vậy nếu tôi nói bệnh của Phương Yến đã khỏi rồi, anh cảm thấy chuyện này độ tin cậy cao không?"

Chuyện bệnh tình Phương Yến đã khỏi rồi chỉ là suy đoán của Diệp Triều Nhiên, nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt Phương Thịnh vừa kinh ngạc lại có hơi hoảng loạn, Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng xác định được, suy đoán của cậu quả nhiên không sai.

"Em làm sao...." Phương Thịnh chấn kinh nhìn Diệp Triều Nhiên, anh ta rất nhanh ý thức được mình có hơi thất thố, nhanh chóng cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, anh ta hít một hơi thật sâu mới nói: "Lễ hội văn nghệ tối qua, Yến Yến ngất xỉu nhập viện, anh đưa em ấy đến bệnh viện Hiệp Hòa, bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa nói với anh, bệnh của Yến Yến đã được khống chế rất tốt rồi, sau này xác suất phát bệnh chỉ có 10%, em ấy bây giờ sở dĩ thỉnh thoảng tức ngực khó thở, có khả năng cao là bởi vì tâm lý."

"Chuyện này anh cũng hôm qua mới biết được," Phương Thịnh lại ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Triều Nhiên, "Em là như thế nào mà biết được?"

Diệp Triều Nhiên lúc này lại không có tâm trạng trả lời anh ta, cậu đứng ngẩn người tại chỗ, lặp lại lới nói vừa nãy của Phương Thịnh một lần nữa: "Đã không chế tốt rồi, xác suất phát bệnh chỉ có 10%?"

Phương Thịnh gật đầu, chắc chắn nói: "Bác sĩ đã nói với anh như vậy, tình huống cụ thể anh cũng không rõ, anh muốn đợi..." Anh ta nhìn Diệp Triều Nhiên, "Muốn đợi sau khi xử lý chuyện của em xong, rồi dẫn Yến Yến đến bệnh viện khác kiểm tra lại."

Diệp Triều Nhiên cười cười.

Thì ra là như vậy, thế mà lại như vậy.

Kiếp trước cậu còn thật sự cho rằng bệnh tình của Phương Yến không khống chế được, cuối cùng chỉ có thể chết, cho nên nhà họ Phương đường cùng, mới đặt chủ ý lên người cậu.

Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ được là, bệnh tình của Phương Yến thật ra có thể khống chế.

Mà nhà họ Phương bí quá hóa liều đổi tim của cậu cho Phương Yến, chỉ là vì ngăn chặn cái khả năng tái phát chỉ có 10% kia!

Diệp Triều Niên nghĩ không hiểu.

Càng không hiểu được.

Quá nực cười, lẽ nào trong mắt nhà bọn họ, chỉ có mình mạng của Phương Yến mới là mạng sao? Chỉ có mình Phương Yến mới là người nhà của bọn họ sao?

Cái gì mà huyết thống, ở trong mắt bọn họ, cậu chỉ là một cơ thể sống chứa tim.

Hai tay đặt bên hông của Diệp Triều Nhiên nắm chặt thành quyền, thậm chí móng tay đâm vào lòng bàn tay, cậu cũng không phát hiện ra.

Phương Thịnh đương nhiên cũng nhìn ra sự khác thường của Diệp Triều Nhiên, hắn đang muốn bước lên, đã nghe Diệp Triều Nhiên đột nhiên lùi về sau, lạnh giọng nói: "Đừng qua đây!"

Phương Thịnh bị dạo giật mình.

Khương Tầm Mặc đứng ở dưới tầng cũng nghe thấy động tĩnh, hắn nghĩ cũng không nghĩ ngay lập tức chạy lên.

"Có sao không?" Khương Tầm Mặc đánh giá Diệp Triều Nhiên, xác nhận cậu không có vấn đề gì, mới kéo người ra sau lưng, sau đó cảnh giác nhìn Phương Thịnh đứng trước mặt.

"Không sao." Diệp Triều Nhiên rất nhanh lấy lại tinh thần, cậu che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, "Chúng ta đi xuống thôi, tớ nói xong với anh ta rồi."

Khương Tầm Mặc đương nhiên là không có ý kiến, dẫn Diệp Triều Nhiên đi xuống tầng.

Phương Thịnh lại không muốn Diệp Triều Nhiên cứ như vậy mà đi, anh ta còn rất nhiều vấn đề còn chưa làm rõ.

"Triều Nhiên, em đợi đã..."

"Chúng ta không còn gì để nói với nhau cả," Diệp Triều Nhiên dừng bước chân, đầu cũng không quay lại, "Cái tôi biết đã nói cho anh hết rồi, còn lại thì anh tự đi mà điều tra."

"Chuyện nhà họ Phương các người anh thân nhà người nhà họ Phương không phải là càng dễ tìm hiểu nhất sao? Anh không bằng đi điều tra xem, tại sao dưới tầng hầm nhà các người lại có một phòng phẫu thuật, tại sao em trai Phương Yến của anh rõ ràng bệnh đã khỏi rồi cả nhà lại giấu anh, tại sao cả nhà các người trừ anh ra, tất cả mọi người đều không chờ được mà muốn tôi về đó?"

"Bác sĩ gia đình các người là Johnson, anh có thể bắt đầu điều tra từ ông ta, tất cả thiết bị y tế trong nhà anh đều là do ông ta mua."

Diệp Triều Nhiên nói nhiều như vậy, Phương Thịnh đã suy đoán rất nhiều khả năng, chỉ có duy nhất một kiểu cuối cùng này là anh ta chưa từng nghĩ đến.

Nghe thấy câu hỏi cuối cùng, máu huyết cả người anh ta dường như đã lạnh ngắt vào lúc này, Phương Thịnh ngơ ngác nói: "Không... chuyện này không thể nào...."

Diệp Triều Nhiên chỉ nhàn nhạt cười nhạo một tiếng, không nói nhiều thêm.

Nhưng Khương Tầm Mặc ở bên cạnh, lại hơi nhíu mày lại.

"Chuyện này không có khả năng!" Đằng sau truyền đến tiếng Phương Thịnh gào khàn cả giọng.

Diệp Triều Nhiên bước chân không dừng lại, cậu đi rất nhanh. Về đến lớp học, Diệp Triều Nhiên nằm bò lên bàn.

Lớp học vắng vẻ chỉ có cậu và Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Nhiên hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầng mây dày dặc lại tan đi, ánh mặt trời lại một lần nữa phủ kín mặt đất.

Lớp học không mở điều hòa, thậm chí còn mang theo hơi nóng nhàn nhạt, nhưng Diệp Triều Nhiên chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

"Uống chút nước đi?" Khương Tầm Mặc không biết từ đâu lấy ra một cái nước, vặn nắp chai, đặt trước mặt Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tầm Mặc, nói một tiếng cảm ơn.

Khương Tầm Mặc ngồi xuống cạnh cậu, khẽ gật đầu.

Nước khoáng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, làm cho sự nôn nóng bất an của Diệp Triều Nhiên thoáng được thả lỏng. Cậu nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, không nhịn được hỏi: "Cậu không thấy hiếu kỳ sao?"

Khương Tầm Mặc: "Hửm?"

Diệp Triều Nhiên cảm thấy cậu rất muốn nói ra, nhưng cậu không tìm được người thích hợp.

Tống Nhã Diệp Bùi quá quan tâm cậu, nếu như nói chuyện này với hai người họ, bọn họ chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Mà những người bạn khác của Diệp Triều Nhiên càng không thể nói, người duy nhất lúc này cậu có thể nói, hình như chỉ có Khương Tầm Mặc.

"Cậu không hiếu kỳ lời tôi nói vừa nãy là có ý gì sao?" Diệp Triều Nhiên hỏi.

Khương Tầm Mặc nghĩ một giây, gật đầu: "Tớ hiếu kỳ, nhưng nếu cậu không muốn nói, tớ cũng sẽ không hỏi."

Hắn mặc dù đứng dưới tầng, nhưng cách sân thượng một khoảng, cho nên Khương Tầm Mặc không hề nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Triều Nhiên và Phương Thịnh.

Diệp Triều Nhiên rất thích sự thẳng thắn của Khương Tầm Mặc, lúc này cậu cũng cần tìm một đối tượng để nói ra, vì thế cậu gần như không hề do dự mở miệng nói: "Nhà họ Phương nóng vội muốn tớ về nhà họ như vậy, là muốn đổi trái tim của tớ cho Phương Yến."

Câu nói này không nghi ngờ gì chính là một đạo sấm sét, Khương Tầm Mặc kinh ngạc nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên nhìn vẻ mặt này của Khương Tầm Mặc, không biết tại sao lại có hơi muốn cười, vì thế cậu cười hỏi: "Cậu có phải là cảm thấy rất hoang đường?"

Cậu còn tưởng Khương Tầm Măc gật đầu nói phải, nhưng không ngờ Khương Tầm Mặc lại lắc đầu, nói: "Nếu như là như vậy, lô gic của câu chuyện cũng rõ ràng rồi."

Lần này người kinh ngạc lại biến thành Diệp Triều Nhiên: "Hửm?"

Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên, có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt đi.

Chuyện này phải nói từ chuyện hắn chuyển trường.

Khương Tầm Mặc cãi nhau với ba hắn một trận, nguyên nhân chỉ là vì một chuyện rất nhỏ, cũng không biết sau đó náo loạn thế nào mà nháo đến túi bụi.

Dưới cơn tức giận, Khương Tầm Mặc đề nghị chuyển trường.

Ba hắn cũng là một người nóng nảy, chuyển thì chuyển, vì thế ngày hôm sau Khương Tầm Mặc vẻ mặt ngơ ngác bị ba hắn ném lên máy bay, còn nhét cho hắn một phần văn kiện.

Trong lòng Khương Tầm Mặc nén giận, nhưng lúc đó hối hận cũng vô dụng.

Sau khi chuyển đến lớp 1, Khương Tầm Mặc không có hứng thú với bất kỳ ai, niềm vui lớn nhất mỗi ngày, chính là chơi game.

Vì thế hắn dứt khoát không học tập nữa, mỗi tối ở nhà chơi game, ban ngày đến trường ngủ.

Cứ như vậy chơi mất nửa học kỳ, Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng cảm thấy chán, một hôm ban ngày hắn tỉnh ngủ, đang chuẩn bị chơi game, thì nhìn thấy trên điện thoại nhảy ra một tin tức mới.

#Vạn dặm tìm người thân, người thân thất lạc nhiều năm đoàn tụ#

Chơi game chơi chán rồi, ăn dưa cũng không tồi.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, nhân vật chính trong chuyện này chính là bạn học lớp hắn.

Lúc ban đầu biết được Diệp Triều Nhiên muốn về nhà họ Phương, thực ra trong lòng Khương Tầm Mặc có hơi không thoải mái. Cậu thay ba mẹ nuôi của Diệp Triều Nhiên cảm thấy không đáng, cha mẹ ruột dù có thân thế nào, ân sinh ra làm sao mà lớn hơn công nuôi dưỡng được?

Khương Tầm Mặc thiếu chút nữa là không nhịn được đi tìm Diệp Triều Nhiên nói chuyện rồi.

Vẫn may, chính vào lúc này, lại để lộ ra tin tức Diệp Triều Nhiên tuyệt đối không về cùng cha mẹ ruột

Khương Tầm Mặc lúc này mới có chút hảo cảm với Diệp Triều Nhiên.

Sau đó Phương Yến chuyển trường đến, Khương Tầm Mặc lúc đầu cũng không hiểu tại sao nhà họ Phương lại không ngừng theo đuôi Diệp Triều Nhiên như vậy, bởi vì theo như hắn thấy, chuyện này không có một chút lô gic nào.

Nhà họ Phương thiếu con cái sao?

Không thiếu, thậm chí Diệp Triều Nhiên còn là bị nhà bọn họ chủ động bỏ rơi.

Trước không nói nhà họ Phương có thích Diệp Triều Nhiên không, theo Khương Tầm Mặc thấy, nhà họ Phương không hề có tình cảm với Diệp Triều Nhiên.

Không có cảm tình lại hết lần này đến lần khác chơi bài tình cảm, chuyện này trở nên vô cùng khả nghi.

Cho nên khi Diệp Triều Nhiên nói chân tướng cho hắn biết, Khương Tầm Mặc tuy rằng là kinh ngạc, lại thấy những dấu vết để lại.

Khương Tầm Mặc giấu đi chuyện bản thân đi ăn dưa, đơn giản nói suy nghĩ của mình cho Diệp Triều Nhiên nghe.

Diệp Triều Nhiên nghe xong khóe miệng cong lên: "Vậy cậu không hiếu kỳ tớ sao lại biết được chân tướng chuyện này sao?"

Khương Tầm Mặc vấn rất thẳng thắn: "Hiếu kỳ, nhưng mỗi một người đều có sự riêng tư của mình, tớ cũng sẽ không truy hỏi."

Tia không vui cuối cùng trong lòng Diệp Triều Nhiên cũng được quét sạch, cậu nắm chặt tay, nghiêng đầu nhìn Khương Tầm Mặc, nghiêm túc nói: Khương Tầm Mặc, cậu có biết không, lúc cậu nói câu này thức sự rất đẹp trai!"

Khương Tầm Mặc nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời trong veo của Diệp Triều Nhiên. Đầu quả tim hắn có hơi ngứa, rất nhanh thu hồi tầm mắt, khóe miệng hơi cong lên hỏi: "Lẽ nào tớ bình thường không đẹp trai?"

Diệp Triều Nhiên không nhịn được nữa, lập tức vui vẻ cười ra tiếng.

Gần đến giờ vào tiết, không ít bạn học sôi nổi đến lớp.

Khoảng khắc chuông vào học vang lên, Diệp Triều Nhiên đột nhiên nói: "Vẫn luôn rất đẹp trai."

Khương Tầm Mặc không nghe rõ: "Hửm?'

Diệp Triều Nhiên cười cong cong mắt, không nói gì nữa.

........

Mặt trời buổi chiều vô cùng gắt, Phương Thịnh không biết mình đã đứng ở trên sân thượng bao lâu, đợi đến khi anh ta nghĩ ra phải rời đi, vừa định bước đi, trước mắt anh ta tối sầm, thân hình lảo đảo.

Nhiệt độ trên mặt đất rất nóng, Phương Thịnh bị nóng kêu rên một tiếng.

Anh ta lúc này mới mượn lực đứng dậy, chậm rì rì đi xuống cầu thang.

Những lời Diệp Triều Nhiên nói vừa nãy như kim cắm vào đầu anh ta, làm cho toàn bộ suy nghĩ của anh ta bị đảo loạn.

Phương Yến có hơi mờ mịt, càng cảm thấy hoang đường.

Đổi tim?

Làm sao có thể?

Bệnh của Yến Yến cũng không phải là không thể trị được, chỉ cần sau này tiếp tục trị liệu, không dừng thuốc, sức khỏe của em ấy mặc dù không thể khôi phục như người bình thường, nhưng ít nhất cũng sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Cản bản không cần đổi tim.

Đúng.

Phương Yến nghĩ đến đây không khỏi thở phào, khóe miệng anh ta cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Triều Nhiên nhất định là lừa anh ta, cậu ta còn chưa về nhà với anh ta, cậu ta làm sao biết được bác sĩ gia đình của nhà họ...

Vẻ mặt Phương Thịnh lại cứng đờ.

Johnson.

Đúng vậy.

Diệp Triều Nhiên còn chưa theo họ về, sao lại có thể biết được tên của bác sĩ gia đình?

Phương Thịnh biết trước mắt cách đơn giản chính là đi điều tra Johnson.

Chỉ cần lấy được chứng cứ Johnson không có âm thầm mua thiết bị y tế của bệnh viện, chân tướng chuyện này sẽ lộ ra.

Nhưng Phương Thịnh không dám.

Trong lòng anh ta có một cỗ ẩn ẩn sợ hãi, lúc này ngăn cản anh ta lại. Ý nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, đã bị chính anh ta bóp chết.

Phương Thịnh hung tợn nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, chuông điện thoại của anh ta vang lên.

Phương Thịnh không nhìn là ai gọi, nhận điện thoại.

Bên kia vang lên giọng nói nôn nóng của tài xế: "Thiếu gia, tiểu thiếu gia vừa nãy lại cảm thấy tim có chút không thoải mái, anh xem có nên quay về nhìn xem..."

Phương Thịnh bực bội nhíu mày.

Sao mà cùng một vở kịch lại còn diễn đến hai lần?

Thật sự nghĩ rằng mỗi lần anh ta cũng mắc mưu chứ?

"Không thoải mái thì anh đưa đến bệnh viện, tôi là bác sĩ à? Tôi có thể giảm đau trị bệnh cho nó à?" Giọng nói Phương Thịnh kìm nén tức giận, nói xong rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại tài xế vẫn đang bật loa ngoài, Phương Yến nghe thấy giọng nói kìm nén tức giận của Phương Thịnh, sắc mặt lập tức trắng bệnh.

"Anh...."

Lời cậu ta vừa nói ra, Phương Thịnh bên kia đã cúp điện thoại.

Phương Yến cũng không nhịn được nữa, nước mắt như đê vỡ bờ.

Phương Thịnh có lúc nào mà dùng giọng nói không kiên nhẫn như vậy nói chuyện với mình?

Trong lòng Phương Yến vùa ấm ức vừa hoảng loạn, trên mặt còn có sự xấu hổ và tức giận.

Nhất định là chuyện tối hốm qua cậu ta giả vờ ngất xỉu bị anh trai nhìn ra, sớm biết tối hôm qua cậu ta đã không giả bệnh rồi.

Nhưng cũng không thể trách cậu ta, cậu ta không giả vờ ngất xỉu, ánh mắt anh trai sẽ dính trên người Diệp Triều Nhiên.

Lỡ như anh trai thật sự thích Diệp Triều Nhiên thì phải làm sao?

Diệp Triều Nhiên không thuộc về nhà bọn họ, tác dụng duy nhất của Diệp Triều Nhiên là cung cấp tim cho cậu ta, anh trai không thể thích Diệp Triều Nhiên! Diệp Triều Nhiên cũng không thể xuất hiện trong nhà mình, Phương Yến không cho phép có người thứ hai chia sẻ tình thương của cậu ta.

Vậy hiện tại cậu ta nên làm thế nào?

Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng vô dụng. Phương Yến phải nghĩ cách làm thế nào để anh trai bớt giận, chỉ cần anh trai bớt giận, tất cả sẽ tốt lên.

Không chỉ như vậy, cậu ta còn phải nghĩ cách để anh trai về thành phố A, không thể để anh ấy và Diệp Triều Nhiên tiếp xúc thêm nữa.

Phương Yến dựa vào sô pha, trái tim vốn dĩ không đau, không biết tại sao lại bắt đầu nổi lên cơn đau.

Tài xế nhìn sắc mặt Phương Yến khó coi, không khỏi nói: "Tiểu thiếu gia, tôi đưa cậu đến bệnh viện?"

Phương Yến lắc đầu, cậu ta cắn môi nói với tài xế: "Anh gọi lại cho anh trai, nói tôi đợi anh ấy về đưa tôi đi bệnh viện, trừ anh ấy ra, tôi không cho ai đụng vào hết."

Tài xế khó xử nhìn Phương Yến, anh ta rất muốn nói tiểu thiếu gia hà tất phải như vậy.

Nhưng nghĩ nghĩ, tiểu thiếu gia bình thường bị nuông chiều quen, nếu cậu ta đã nói như vậy rồi, vậy anh ta cứ làm như vậy là được.

Còn về kết quả, dù sao chuyện anh ta nên làm thì cũng làm rồi, nên nói cũng đã nói rồi, không có liên quan đến anh ta.

Tài xế làm theo lời Phương Yến nói gọi điện thoại cho Phương Thịnh.

Nhưng không ngờ Phương Thịnh lần này không nghe máy, tài xế đợi nửa tiếng sau lại gọi lần nữa, bên kia nhắc nhở đã tắt máy.

Tài xế không còn cách nào khác, chỉ có thể nói chuyện này cho Phương Yến.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Phương Yến ngồi trên sô pha, tài xế bị dọa sợ.

Chỉ thấy Phương Yến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từ trên trán chảy ra, đau đến mức không nói lên lời.

Tài xế không dám chậm trễ, không quan tâm đến phản đối của Phương Yến, trực tiếp đưa người đi bệnh viện.

Lúc này, Phương Thịnh đang ngồi trên máy bay về thành phố A.

Chuyến bay gần nhất của thành phố Nam không còn khoang hạng nhất, Phương Thịnh rất không vui ngồi khoang thương gia, nhưng vì có thể nhanh chóng biết được chân tướng, anh ta cảm thấy cũng không phải là không nhẫn nhịn được.

Anh ta quyết định âm thầm về thành phố A, không cần biết lời Diệp Triều Nhiên nói là thật là giả, anh ta chỉ cần điều tra Johnson là biết ngay.

Nếu như là giả, đương nhiên là tốt nhất.

Nếu như là thật...

Trong mắt Phương Thịnh toàn là mờ mịt.

Nếu lời Diệp Triều Nhiên nói là thật, vậy anh ta nên làm thế nào đây?

Người nhà anh ta yêu thương nhất lại giấu diếm anh ta lên kế hoặc âm mưu để giết một người em trai đi lạc bên ngoài để kéo dài mạng sống cho Yến Yến.

Đây chính là phạm tội mà!


Phương Thịnh vô cùng thống khổ, anh ta thật sự không biết mình nên làm cái gì.


Anh ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng tất cả những gì Diệp Triều Nhiên nói đều là giả.


Đây đều là cái cớ để Diệp Triều Nhiên không muốn về nhà họ Phương mà thôi.


Chỉ cần anh ta điều tra những chuyện này đều là do Diệp Triều Nhiên bịa ra, anh ta lập tức dẫn Yến Yến về thành phố A.


Diệp Triều Nhiên không muốn về, thì không về là được rồi.


Nhà họ Phương bọn họ cũng không phải nhất định muốn cậu ta phải về, bọn họ sống tốt cuộc sống của bọn họ là được rồi.


Phương Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy như vậy, tâm trạng thế mà lại bình tĩnh đến quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK