• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như suy đoán của mọi người, lại nghe tiếng nam sinh vang lên:

"Trần Dĩnh, cô đang làm gì trong phòng của tôi?"

"Còn thật sự là Trần Dĩnh? Đm, vậy người này là Khương Tầm Mặc rồi?"

"Đây là đang làm gì?"

"Trộm đồ sao?"

"Trần Dĩnh trộm đồ của của Khương Tầm Mặc lúc nào vậy?"

Mọi người ồn ào nghị luận.

Trần Dĩnh điên cuồng lắc đầu: "Không có, tôi không có...."

Nhưng những người ở đây nào có để ý đến lời ngụy biện của Trần Dĩnh, video vẫn còn tiếp tục, tất cả mọi người đều nhìn phía trước.

Bị chủ nhân phát hiện đi vào phòng hắn trộm đò, Trần Dĩnh cả người hoảng loạn gấp gáp, cô ta nghĩ cũng không nghĩ đã phủ nhận: "Không, em không có làm gì cả, em chỉ là muốn vào phòng tìm anh Mặc anh..."

Góc quay camera giám sát là ở trên đỉnh đầu, không nhìn rõ sắc mặt của Khương Tầm Mặc, lại có thể nhìn thấy Trần Dĩnh không ngừng lùi về phía sau, thậm chí còn theo bản năng giấu đồ trong tay cô ta ra sau lưng

"Trong tay cô đang cầm cái gì?" Khương Tầm Mặc lạnh lùng hỏi.

Trần Dĩnh hoàng loạn lùi về sai, không ngừng phủ nhận: "Không, thật sự không có gì...."

Chỉ nhìn thấy Khương Tầm Mặc nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đoạt lấy đồ Trần Dĩnh giấu sau lưng.

"Cô trộm quần áo của tôi?" giọng Khương Tầm Mặc lạnh lẽo.

Nhìn thấy chuyện đã bại lộ, nước mắt Trần Dĩnh lập tức rơi xuống: "Xin lỗi....anh Mặc xin lỗi, em không phải là muốn trộm quần áo của anh...em chỉ là muốn đi vào nhìn xem, nhìn thấy bộ quần áo này của anh, em liền....hu hu hu...."

"Anh Mặc, em sai rồi, em xin lỗi em xin lỗi. Anh đừng nói chuyện này cho ba mẹ em biết được không..."

Video chỉ phát đến đây, mọi người xung quanh ai cũng trợn mắt há mồm.

"Đây là chuyện gì vậy?"

"Trộm, trộm quần áo?"

"Đây hẳn là chuyện của mấy năm trước? Trần Dĩnh tại sao lại muốn trộm quần áo của Khương Tầm Mặc?"

Có người nhỏ giọng nói: "Hình như là biến thái..."

Chuyện xấu hổ nhất bị bày ra trước mặt mọi người, chính mình còn bị mọi người nghị luận, Trần Dĩnh hỏng mất: "Là ai! Là ai ở bên ngoài phát ra! Gỡ hết cho tôi! Nhanh! Gỡ hết cho tôi! Là giả! Toàn bộ đều là giả! Đây là bôi nhọ tôi! Là đang bôi nhọ tôi!"

Người lớn nhà họ Trần không có ở nhà, người làm nghe tiếng hét của Trần Dĩnh, mới dẫn người đi ra gỡ màn hình.

Nhưng trước màn hình bên ngoài, đã có hơn 30 bảo tiêu vây quanh, người làm đến lại gần cũng không làm được gì!

Video vẫn còn tiếp tục.

Khương Tầm Mặc trong video vẫn không nói gì.

Trần Dĩnh khóc trước, nhìn thấy Khương Tầm Mặc không nói gì không tỏ thái độ gì, dứt khoát quỳ xuống ôm lấy chân Khương Tầm Mặc.

"Em thật sự không làm những chuyện khác...em chỉ là thích anh, cho nên muốn trộm một bộ quần áo của anh đem đi...."

"Anh đừng tức giận...cầu xin anh!"

"Anh Mặc, em cầu xin anh, anh nếu như nói chuyện này ra ngoài, em...em sẽ không sống nữa!"

"Anh hẳn cũng không muốn nhìn em đi tìm cái chết chứ?"

Mọi người nhìn Trần Dĩnh đang thét chói tai bên cạnh, lại nhìn video trên màn hình, chỉ cảm thấy một màn này vô cùng tương tự.

"Đây không phải là trói buộc đạo đức sao?"

"Tôi coi như cũng hiểu được tại sao vừa nãy Khương Tầm Mặc lại dùng thái độ đó đối xử với cô ta rồi..."

"Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không có cách nào...thật ghê tởm!"

"Thật sự không ngờ Trần Dĩnh lại là loại người này, mệt cho tôi còn cảm thấy cô ta đáng thương..."

"Lại còn trói buộc đạo đức, lại còn ý đồ chia rẽ người ta, cô ta có phải đầu óc có vấn đề không?"

"Chúng ta sau này cách xa loại người này một chút...."

Video đến đây cũng kết thúc.

Trần Dĩnh thét chói tai vài tiếng vang vọng cả biệt thự, vốn dĩ còn có người vây quanh cô ta, lúc này cũng đã tản hết rồi.

Bọn họ không muốn làm bạn với một người điên.

Còn những người đã nói giúp Trần Dĩnh trước đó, lúc này bọn họ đã vô cùng xấu hổ đến mặt cũng không nâng lên được.

"Tôi lúc đó đại khái là bị ma xui quỷ khiến."

"Thực xin lỗi Khương Tầm Mặc....."

"Tôi sớm đã cảm thấy Trần Dĩnh có vấn đề...."

Cả người Trần Dĩnh hoảng hốt, cô ta nhìn những gương mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng càng lạnh.

Bọn họ rõ ràng vừa nãy còn đứng ở bên cạnh an ủi cô ta, bây giờ lại bắt đầu nói giúp cho Khương Tầm Mặc rồi!

Còn có Khương Tầm Mặc, anh ấy rõ ràng biết cô ta thích anh ấy, còn đối xử với mình như vậy.

Trần Dĩnh lúc này là khóc thật rồi, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người cô ta không ngừng run rẩy, quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc: "Khương Tầm Mặc anh sao lại có thể đối xử với em như vậy? Anh rõ ràng biết là em thích anh...anh trước đó cũng đồng ý với em rồi, sẽ không công bố chuyện này ra ngoài!"

"Tiền đề để lúc đó đồng ý với cô không công bố chuyện này ra ngoài, là cô sau này không quấn lấy tôi nữa, cô tự mình đặt tay lên ngực hỏi xem, cô đã làm được chuyện cô đồng ý với tôi chưa?" giọng nói Khương Tầm Mặc rất lạnh.

Trần Dĩnh lắc đầu, cô lúc này cái gì cũng không nghe lọt tai, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ --- xong đời.

Hoàn toàn xong đời.

Từ hôm nay về sau, Trần Dĩnh cô đã trở thành trò cười cho cả thành phố A! Tất cả mọi người đều sẽ ở sau lưng chê cười cô ta!

Giống như mấy ngày trước, cô cho người đi khắp nơi tuyên truyền thân thế của Diệp Triều Nhiên vậy.

Nghĩ đến đây, cả người Trần Dĩnh không nhịn được mà đánh rùng mình một cái: "Nhưng em thích anh mà...em cũng không có cách nào để lại gần anh...."

"Cô đây mà gọi là thích sao, nói khó nghe một chút thì gọi là quấy rối, nếu như đổi giới tính khác, Khương Tầm Mặc người ta cũng có thể báo cảnh sát bắt cô rồi! Biến thái!" Có người vây xem không nghe được nữa, không nhịn được mà chửi một câu.

Cả người Trần Dĩnh run lên, cô ta vô lực mà lùi về sau, ngước mắt liếc nhìn những người đứng trước mặt.

"Là cậu ta...." Trần Dĩnh từ nước mắt mông mông lung nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đứng bên cạnh Khương Tầm Mặc, ánh mắt cô ta vô cùng ác độc, "Nhất định là cậu ta! Nếu không phải vì cậu ta, anh Mặc sẽ không trở mặt với tôi?! Mày thật là ác độc."

"Tao phải giết chết mày." Trần Diệp lập tức nhào về phía Diệp Triều Nhiên.

Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên không nhúc nhích, bảo tiêu đã ngăn Trần Dĩnh lại.

Mà những thiên kim tiểu thư vây xung quang, cũng kinh ngạc vì lời nói vừa rồi của Trần Dĩnh:

"Giết người? Cmn nó điên rồi đúng không?"

"Vốn dĩ là chuyện cô làm sai, bị công khai cũng không có bất cứ vấn đề gì đi..."

"Kẻ điên."

"Đm, thật sự là đầu óc có vấn đề, cmn nó sau này đừng đến nhà họ Trần nữa..."

"Ấy! Video lại bắt đầu phát rồi! Vừa nãy tôi vội quá, quên không ghi hình lại, tôi phải ghi hình lại..."

Một người giơ điện thoại lên, những người khác cũng như tỉnh mộng, đều ồn ào giơ điện thoại lên bắt đầu ghi hình.

"Diệp Triều Nhiên..."

"Tao phải giết mày!"

"Diệp Triều Nhiên!"

Lời nói của Trần Dĩnh vô cùng chói tai, Khương Tầm Mặc chán ghét nhíu mày.

Diệp Triều Nhiên chỉ nhìn cô ta một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, cậu lúc này không có tâm trạng đi quản Trần Dĩnh, từ lúc Phương Yến bước vào biệt thự nhà họ Trần, sự chú ý của Diệp Triều Nhiên hoàn toàn đặt trên người Phương Yến.

Phương Yến đi rất chập, hôm nay mặt trời bên ngoài quá gắt, bảo tiêu che ô cho cậu ta, cậu ta đi đường một bước thở một bước.

Không dễ gì mới đi được một nửa, lại nhìn thấy trò khôi hài trên màn hình, vì thế cậu ta cũng dừng chân lại, thưởng thức một lát.

Đợi đến khi video phát lại lần nữa, Phương Yến mới chậm rãi đi vào.

Cậu ta vừa nhìn đám đông đã thấy Diệp Triều Nhiên, phát hiện Diệp Triều Nhiên đang nhìn mình, gương mặt trắng bệch của Phương Yến cuối cùng cũng có một tia huyết sắc.

Cậu ta đợi cơ hội này lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt cậu ta.

Quá tốt rồi, chỉ cần qua hôm nay, cậu ta không cần phải vì mạng sống của mình mà lo lắng nữa.

Phương Yến rất vui vẻ, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta lộ ra nụ cười xán lạng: "Anh trai, lâu rồi không gặp."

Mọi người vốn dĩ còn đang xem video, nghe thấy một tiếng anh trai không nhịn được mà ồn ào quay đầu sang.

Người này sao lại giống Diệp Triều Nhiên như vậy.

Cậu ta gọi Diệp Triều Nhiên là anh trai! Cậu ta không phải là...

"Phương Yến." Diệp Triều Nhiên chứng thực thân phận của cậu ta.

Khóe miệng Phương Yến càng tươi hơn: "Lại gặp được anh rồi."

Sắc mặt Phương Yến như thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận, mọi người rất nhanh sẽ phát hiện, dưới vẻ mặt cười nói của Phương Yến, cất giấu một tia điên cuồng.

Sự điên cuồng này, thậm chí còn không ít hơn Trần Dĩnh đang phát điên.

"Đây là do Trần Dĩnh mời đến à?' Có người nhỏ giọng hỏi.

"Trước đó không phải Trần Dĩnh muốn chúng ta đến xem náo nhiệt sao? Có lẽ cái này mới là...." người đó hơi dừng một chút, nói tiếp, "Chỉ là chính Trần Dĩnh cũng không ngờ được, cô ta mới là náo nhiệt nhất của bữa tiệc này."

"Cậu là đến tìm tôi sao?" Diệp Triều Nhiên âm thầm nắm chặt tay.

Phương Yến cười: "Đương nhiên, anh là anh trai của tôi mà, tôi không đến tìm anh, còn có thể tìm ai?"

Cậu ta nói xong rồi liếc nhanh nhìn Trần Dĩnh đang náo loạn một bên, hạ giọng nói: "Anh trai có tiện qua một bên nói chuyện với tôi không?".

Khương Tầm Mặc theo bản năng kéo tay Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên biết cậu ta muốn nói gì, nhẹ nhành nhéo tay Khương Tầm Mặc, sau đó bất động thanh sắc mở chức năng ghi âm.

"Không tiện, cậu có chuyện gì, có thể nói ở đây luôn." Diệp Triều Nhiên không dao động.

Phương Yến sớm đã biết Diệp Triều Nhiên sẽ trả lời như vậy, nhưng cậu ta không nhịn được hỏi nhiều một câu, dù sao cậu ta cũng không muốn ra tay trước mặt mọi người.

Những người này mặc dù đang xem náo nhiệt, nhưng lát nữa cậu ta thật sự để bảo tiêu đưa người đi, bọn họ chắc chắn sẽ bước lên ngăn cản.

Hơn nữa càng quan trọng hơn là, sau khi Phương Yến đưa Diệp Triều Nhiên đi, sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật, lỡ như cậu ta thuận lợi đưa người đi, nhưng những người xem náo nhiệt này tìm Diệp Triều Nhiên thì phải làm sao?

Phẫu thuật đổi tim cần thời gian dài, càng không thể bị quấy rầy.

Cho nên Phương Yến tốt nhất là không nên đả thảo kinh xà.

Phương Yến nghĩ đến đây, thở dài.

"Cái em nói, đều là chuyện của nhà chúng ta, anh cảm thấy nói ở đây có tiện không?" Phương Yến nói.

Diệp Triều Nhiên cười nhạo một tiếng: "Cậu nói sai rồi, không phải là 'chúng ta', là các người."

Phương Yến cười: "Anh trai, anh vẫn là không đồng ý xem bọn em là người nhà sao?"

"Tôi biết, chắc chắn trước khi anh cả đi, đã nói những gì với anh, khiến anh hiểu lầm. Nhưng anh phải biết, cả nhà thật sự rất mong chờ anh có thể về nhà, cả nhà chúng ta đoàn tụ."

"Đoàn tụ?" Diệp Triều Nhiên, "Nhà các người còn có thể đoàn tụ?"

Vẻ mặt Phương Thịnh vặn vẹo trong thoáng chốc, sau đó cậu ta đã điều chỉnh lại, ánh mắt nhìn Diệp Triều Nhiên tràn đầy âm độc.

Anh ta biết!

Anh ta quả nhiên biết hết mọi chuyện!

"Đó còn không phải do anh ban cho?" Phương Yến lạnh lẽo nói, "ba mẹ cũng không có làm chuyện gì quá đáng với anh? Anh lại trực tiếp báo cảnh sát..."

"Bắt cóc ngay trên đường còn không gọi là quá đáng?' Diệp Triều Nhiên ngắt lời đầy bịa chuyện của cậu ta, "vừa nhìn là biết cậu không học tốt pháp luật, Phương Yến, chuyện này đã liên quan đến phạm tội hình sự rồi."

Lời hai người nói như một đạo sấm sét, mọi người vây xem trợn tròn mắt.

"Bắt cóc?"

"Đm, người nhà họ Phương vào tù rồi?"

"Khó trách.....ba tớ nói một thời gian dài rồi không nhìn thấy Phương Kỳ Sơn."

"Bắt cóc ai?"

"Diệp Triều Nhiên sao?"

"Tôi sao lại cảm thấy....Phương Yến và Trần Dĩnh giống nhau, cmn đầu óc đều có vấn đề."

Người làm nhà họ Trần không quản được màn hình trước cổng, chỉ có thể quay lại an ủi Trần Dĩnh.

Nhìn thấy Trần Dĩnh bị bảo tiêu ấn trên mặt đất, tức giận cãi nhau với bảo tiêu.

Trần Dĩnh cũng không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì, giống như là một người đàn bà đanh đá vậy, lúc này nằm trên mặt đất vừa khóc vừa kêu.

Nhóm thiên kim tiểu thư thiếu gia nhà giàu đã khi nào mà gặp qua cảnh này, bọn họ nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể giơ điện thoại quay hết lại.

Người hầu nhìn thấy những người này quay video, mí mắt giật giật, nhanh chóng đi qua ngăn cản: "Đừng có ghi hình nữa, cầu xin mọi người đừng ghi hình nữa..."

"Nhanh! Gọi điện cho lão gia!"

"Tiểu thư! Tiểu thư cô mau đứng lên..."

Hiện trường hỗn loạn lại có chút buồn cười.

Còn có người một lúc quay Trần Dĩnh, một lúc lại quay Phương Yến Diệp Triều Nhiên, ăn dưa hai đầu, bận chết bọn họ rồi!

Vẻ mặt Phương Yến không thay đổi: "Nhưng bọn họ là cha mẹ ruột sinh ra anh."

"Cha mẹ ruột bỏ rơi tôi lúc tôi 1 tháng tuổi à?" Diệp Triều Nhiên cười lạnh, "Cậu sẽ nhận cha mẹ ruột như vậy sao?"

Phương Yến không nói gì.

Diệp Triều Nhiên tiếp tục nói: "Nói ra thì tôi cũng rất hiếu kỳ, nhà các người rốt cuộc tại sao lại kiên trì muốn tôi về nhà họ Phương như vậy? Không phải là có ý đồ gì khác chứ?"

Trong mắt Phương Yến lướt qua một tia hoảng loạn, cậu ta có chút lo lắng Diệp Triều Nhiên sẽ nói ra chân tướng trước mặt nhiều người, cậu ta lập tức nói: "Đương nhiên là vì anh là người nhà họ Phương rồi, máu chảy trên người anh là máu nhà họ Phương chúng ta!"

Diệp Triều Nhiên buồn cười: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

Những người khác vây xem cũng có người không nhịn được xem miệng vào: "Nói thật tôi cũng không tin."

"Sinh ra rồi đem người ta bỏ rơi, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, mới nhớ tìm người ta về, quả thật có chút vấn đề."

"Cảm thấy trong đó chắc hắn có gì đó."

"Mê tín?" Có người kinh ngạc nói.

"Chính là tìm một vài đại sư tính tài vận trong nhà... không phải là vì cái này chứ?"

"Nói như vậy, cũng có chút đạo lý."

Diệp Triều Nhiên cũng nghe được những lời này.

Thực ra cậu sớm đã đoán được nguyên nhân này, chỉ là cậu vẫn luôn không có cách đi chứng thực mà thôi.

Có điều bây giờ chuyện này đối với Diệp Triều Nhiên mà nói cũng không còn quan trọng nói.

"Tôi sẽ không đi về với cậu." Diệp Triều Nhiên lạnh lùng nói.

Phương Yến biết Diệp Triều Nhiên sẽ không về với cậu ta, nhưng cậu ta chỉ cần tìm một cơ hội ở riêng với Diệp Triều Nhiên.

Phương Yến rũ mắt, che giấu sự điên cuồng trong mắt.

Không phải là lúc, bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Lại đợi thêm đã, lại đợi thêm đã....

Trần lão gia tử sau khi nhận được tin tức của người làm trong nhà, lập tức quay về nhà.

Hôm nay Trần Dĩnh muốn tổ chức tiệc trong nhà, bọn họ làm phụ huynh tốt nhất là không nên ở nhà, tránh cho đám tiểu bối không được tự nhiên, cho nên cả nhà bọn họ, hôm nay đã ra ngoài từ sớm.

Kết quả không ngờ được, chỉ có thời gian chốc lát như vậy, Trần Dĩnh thế mà lại xảy ra chuyện!

Người hầu trong điện thoại ấp a ấp úng, cũng không nói rõ được cái gì, Trần lão gia tử gấp không chịu được, một đường giục tài xế nhanh chóng lái xe về nhà.

Đợi Trần lão gia tử về đến nhà, đến màn hình lớn ở trước cửa cũng không có tâm trạng nhìn, trong lòng chỉ nghĩ đến Trần Dĩnh, nhưng đợi ông ta bước vào biệt thự, cái ông ta nhìn thấy lại là Trần Dĩnh nằm dưới đất khóc nháo...

Những người khác đều đang làm cái gì?!

Bọn họ lại còn đang giơ điện thoại ghi hình!

Đầu óc Trần lão gia tử sung huyết, ông ta quát lên: "Các người đang quay cái gì?! Nhanh chóng xóa video cho tôi!"

Trần Dĩnh náo loạn lâu như vậy, cuối cùng người có thể chống lưng mà cô ta mong đã về rồi, cô ta hai mắt đẫm lệ ngồi dậy, đáng thương gọi một tiếng: "Ông nội...."

Trần lão gia tử đau lòng muốn chết, ông ta bước nhanh đến, một tay ôm Trần Dĩnh dậy: "Làm sao vậy? Tiểu Dĩnh, không sao, ông nội về rồi đây!"

Khương Tầm Mặc không muốn xem trò khôi hài này, liếc mắt nhìn Phương Yến bên cạnh, nắm tay Diệp Triều Nhiên: "Chúng ta đi về trước nhé."

Diệp Triều Nhiên gật đầu.

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đặt ở bên Trần lão gia tử và Trần Dĩnh, hai người đi ra bên ngoài.

Sự chú ý của Phương Yến luôn đặt trên người Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, cậu ta biết đâu là cơ hội cuối cùng của cậu ta, vì thế cậu ta hét to: "Là Khương Tầm Mặc!"

Trần lão gia tử sửng sốt.

Phương Yến giương cao giọng nói: "Là Khương Tầm Mặc bắt nạt Tiểu Dĩnh...."

Cậu ta nói một câu hàm hồ như vậy. Những người vây xem thực ra đều biết chuyện gì xảy ra, chỉ là bọn họ không muốn kích động Trần lão gia tử mà thôi.

Bây giờ Phương Yến nói như vậy, những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó lên tiếng phản bác:

"Nói linh tinh cái gì vậy?"

"Rõ ràng là vấn đề của Trần Dĩnh."

"Dừng nghe cậu ta nói linh tinh!"

Nhưng Trần lão gia tử nào có nghe lời bọn họ nói?

Trần Dĩnh khóc thành như vậy, tim ông ta sắp vỡ nát theo, nghe thấy được người xướng tên, ông ta mới không cần biết là nguyên nhân gì, chỉ muốn làm cho người đó phải trả giá!

"Khương Tầm Mặc!" Trần lão gia tử giao Trần Dĩnh cho người làm bên cạnh, đứng lên ngăn hai người lại: "Cậu phải cho tôi một lời giải thích!"

Sắc mặt Khương Tầm Mặc không vui.

Diệp Triều Nhiên hơi hơi nhíu mày, cậu đột nhiên cảm thấy, Trần Dĩnh sở dĩ có thói quen không nói đạo lý, nói không cùng không thoát khỏi quan hệ với người nhà của cô ta.

"Có lẽ ông có thể tự mình đi xem video bên ngoài kia." Diệp Triều Nhiên nói trước khi Khương Tầm Mặc mở miệng.

Trần lão gia tử sửng sốt, lúc này mới ngước mắt nhìn màn hình bên ngoài.

Video vừa khéo phát lại từ đầu, đợi Trần lão gia tử xem xong video, ông ta nói ra lời y hệt Trần Dĩnh: "Không thể nào! Đây chắc chắn là video ghép lại! Cậu đang bội nhọ Tiểu Dĩnh!"

Khương Tầm Mặc không muốn nhiểu lời với Trần lão gia tử, quay người dẫn Diệp Triều Nhiên đi.

"Hai người không thể đi!" Trần lão gia tử lại một lần nữa mở miệng ngăn lại, đồng thời nói với quản gia, "Gọi bảo tiêu đến, ngăn hai người họ lại"

Khương Tầm Mặc lần này thật sự tức giận rồi, hắn vốn dĩ là muốn bản thân sạch sẽ dứt khoát giải quyết, nhưng Trần lão gia tử lại ngăn không cho bọn hắn đi.

"Ông không sợ tôi đem video giám sát này công bố lên mạng sao?" Khương Tầm Mặc lạnh lùng nói.

Trần lão gia tử sửng sốt, sau đó là hung tợn uy hiếp: "Cậu dám!"

Nghĩ đến đây, ông ta lại quay đầu nhìn những người đang vây xem, lấy ra tư thế trưởng bối: "Các cô cậu cũng đem video quay được xóa cho tôi! Không xóa hôm nay đừng nghĩ rời khỏi nhà họ Trần nửa bước!"

Những người vây xem này, đều là phú nhị đại có tiếng trong giới, bọn họ sẽ bị Trần lão gia tử uy hiếp sao?

Quả thật là nực cười.

Không ít người vốn dĩ cũng không nghĩ nhất định đem video này phát tán ra ngoài, nhưng lúc này nghe lời Trần lão gia tử nói, tức đến bật cười:

"Tôi còn sợ nhà họ Trần các người à?"

"Uy hiếp tôi? Tôi lớn như vậy rồi còn chưa bị người hiếp này!"

"Nhắc tỉnh tôi này, tôi lưu lại một phần, rồi đăng lên vòng bạn bè cho mọi người cùng thưởng thức!"

"Chỉ dựa vào ông cũng muốn uy hiếp tôi? Hợp đồng nhà các người không muốn ký với nhà tôi nữa à?"

Trần lão gia tử bị chọc giận: "Các người..."

Mắt nhìn thấy hiện trường lại một lần nữa mất khống chế.

Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên đi ra ngoài.

Phương Yến cho bảo tiêu một ánh mắt, nhanh chóng đi theo.

Cảm giác được đằng sau có người không ngừng lại gần, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đột nhiên dừng bước chân.

"Phương Yến." Diệp Triều Nhiên quay đầu nhìn Phương Yến.

Phương Yến và bảo tiêu đồng thời dừng bước chân.

"Làm sao vây, anh trai?" Cậu ta lộ ra nụ cười có vài phần vặn vẹo.

Diệp Triều Nhiên nói: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, cậu có thể nghiêm túc trả lời tôi không?"

Phương Yến không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên có thể."

Diệp Triều Nhiên cười cười, nói với Khương Tầm Mặc: "Cậu ra ngoài trước đợi tớ nhé."

Khương Tầm Mặc lập tức biến sắc, nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "không được...."

Diệp Triều Nhiên trấn an nhéo nhéo ngón tay hắn, hạ giọng nói: "Tin tớ, tớ sẽ bảo vệ tốt cho bản thân mình."

Khương Tầm Mặc vẫn không hề dao động.

Diệp Triều Nhiên có hơi đau đầu, liền nói điều kiện với Khương Tầm Mặc: "Vậy cậu có thể cách xa tớ một chút không? Tớ có vài lời muốn nói với Phương Yến."

Khương Tầm Mặc ngước mắt nhìn bảo tiêu đằng sau Phương Yến, cuối cùng cũng mở miệng: "Bảo tiêu của cậu cũng phải đi cùng tôi."

Phương Yến suy nghĩ giây lát, gật đầu.

Khương Tầm Mặc nhẹ giọng nói: "Tớ xe không đi quá xa, sẽ luôn nhìn cậu."

Diệp Triều Nhiên nở nụ cười trấn an với hắn.

Nhìn Khương Tầm Mặc và bảo tiêu đồng thời lùi xa, Diệp Triều Nhiên mới nhìn Phương Yến.

Trước khi đến đây, Diệp Triều Nhiên đã nghĩ đến một vấn đề, Phương Yến thân là vị thành niên, đến lúc chuyện này bại lộ, cậu ta có phải chịu trừng phạt không?

Diệp Triều Nhiên tra rất nhiều tư liệu, đưa ra một kết quả là: Có, nhưng trừng phạt rất nhẹ.

Một là Phương Yến vốn dĩ có bệnh tim, hai là cậu ta không hề tham gia vào chuyện thu mua thiết bị y tế bị đào thải, giống như lúc bắt cóc cậu, Phương Yến cũng không tham gia vào kế hoạch.

Chỉ mà một người biết chuyện không báo, quá nhẹ.

Căn bản không đủ để trả hết thảy những gì mà Diệp Triều Nhiên phải chịu ở kiếp trước.

Nếu như lấy thân mạo hiểm, Khương Tầm Mặc nhất định sẽ tức giận, ba mẹ ông nội bà nội biết sẽ càng lo lắng, cho nên Diệp Triều Nhiên sẽ không làm như vậy, cậu chỉ là muốn thử thăm dò có thể từ miệng Phương Yến biết được càng nhiều hơn.

Khương Tầm Mặc đứng cùng, Phương Yến sẽ vô cùng cảnh giác, chắc chắn sẽ hỏi không ra, bây giờ Khương Tầm Mặc đi rồi, Diệp Triều Nhiên cũng không có nắm chắc mười phần có thể cạy được thứ gì từ miệng Phương Yến.

Nhưng cậu vẫn muốn thử.

Lúc Diệp Triều Nhiên quan sát Phương Yến, Phương Yến cũng đang quan sát Diệp Triều Nhiên.

Khương Tầm Mặc đi rồi, Phương Yến thở phào một hơi, lúc này cậu ta khó có thể kìm nén dục vọng trong mắt mình.

Diệp Triều Nhiên đứng trước mặt cậu ta, cậu ta chỉ cần đưa Diệp Triều Nhiên lên xe, phẫu thuật của cậu ta sẽ được bắt đầu!

Cuộc sống mới ngay trước mặt, có nói thế nào Phương Yến cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Cậu ta vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức bắt đầu nuốt nước miếng.

Diệp Triều Nhiên bị Phương Yến nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, cậu hơi lùi về sau nửa bước, quyết định trấn an cảm xúc của Phương Yến trước: "Phương Yến, tôi không phải là không thể đi về cùng cậu."

Quả nhiên, Phương yến nghe Diệp Triều Nhiên nói câu này, điên cuồng trong mắt bị cậu ta từ từ che giấu đi.

"Ồ?" Cậu ta dùng hết sức lực, cuối cũng mới nặn ra được một nụ cười, cố làm ra vẻ kinh hỉ nói: "Anh trai anh cuối cùng cũng nghĩ thông rồi!"

Diệp Triều Nhiên cảm thấy người người lạnh lẽo ghê tởm, cậu không khỏi lùi về sau nửa bước.

Phương Yến lại giống như là không nhìn thấy sự phòng bị trong mắt Diệp Triều Nhiên, trực tiếp bước một bước dài.

"Vậy thì lúc nào, nếu không thì bây giờ đi?' Phương Yến nói, "gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, anh cả ra nước ngoài, ông nội bà nội đều sinh bệnh, anh có thể về thật sự là quá tốt!"

Diệp Triều Nhiên không nhúc nhích, cũng không tiếp lời, chỉ nói: "Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cậu."

"Anh trai anh nói đi." Trong mắt Phương Yến lập lòe tia sáng hưng phấn, cậu ta không nhịn được đưa tay vào trong túi, sờ đến ống tiêm mà cậu ta sớm đã chuẩn bị.

Một bước, hai nước, ba nước.

Chỉ cần ba bước, cậu ta có thể đi đến trước mặt Diệp Triều Nhiên.

Cắm vào chỗ nào thì tốt?

Cổ?

Hay là cánh tay?

Không được, cánh tay còn có quần áo, không dễ tiêm.


Vậy thì cổ đi.


Cậu ta sẽ rất nhẹ nhàng, nhất định sẽ không làm cho Diệp Triều Nhiên cảm thấy đau đớn. Phương Yến chỉ cảm thấy máu huyết trong người bắt đầu sôi sùng sục.


Diệp Tiều Nhiên bị ánh mắt của Phương Yến nhìn sởn tóc gáy, cậu không lùi về sau nữa, chỉ ngước mắt nhìn xung quanh.


Nơi bọn họ đứng cách cửa rất gần, bên cạnh có đèn đường, bên trên có một camera giám sát vừa vặn nhắm chuẩn vào chỗ của bọn họ.


"Cậu có biết trước khi Phương Thịnh ra nước ngoài, anh ta đã đến tìm tôi không?"


Gần như khi lời Diệp Triều Nhiên vừa dứt lời, Phương Yến đã lấy ống kim tiên trong túi quần ra, bước nhanh bổ nhào về phía Diệp Triều Nhiên.


Khương Tầm Mặc đứng ở xa đồng tử co rụt lại, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, hàn quang chợt léo qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK