• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ phận công chúng nhà họ Trần phát hiện quá muộn, dư luận trên mạng đã nghiêng về một phía, cách duy nhất có thể cứu được công ty bọn họ, là bây giờ lập tức thanh minh, nói Trần Dĩnh và tập đoàn Trần thị không có quan hệ gì, Trần Dĩnh cũng không phải là người thừa kế của tập đoàn Trần thị.

Quản lý bộ phận quan hệ công chúng nói xong câu này, Trần lão gia tử đã nổi giận lôi đình: "Con bé là cháu gái ruột của tôi! Tôi chỉ có một đứa cháu gái như vậy, tương lai con bé chính là người thừa thế tập đoàn Trần thị! Cậu bây giờ muốn tôi đăng thanh minh, vậy sau này Tiểu Dĩnh còn tiếp tục ở công ty thế nào dược? Các cổ đông sẽ nhìn con bé thế nào?"

Quản lý bộ phận quan hệ công chúng đau đầu, chỉ có thể nhẫn nại giải thích ý nghĩa trong đó.

Nhưng Trần lão gia tử cố chấp hơn anh ta nghĩ nhiều, cứ không đồng ý, để cho quản lý bộ phận tự mình nghĩ cách, phải xoay chuyển dư luận trên mạng.

Cúp điện thoại xong, quản lý bộ phận quan hệ công chúng tức không chịu được.

Tự mình nghĩ cách?

Anh ta thì có thể có cách gì?

Đồn cảnh sát thành phố A đã công bố kết quả điều tra, cư dân mạng tin bọn họ hay là tin cảnh sát?

Anh ta đã nghĩ được cách giải quyết tốt nhất nói cho Trần lão gia tử rồi, ông ta không đồng ý tiếp thu, mình cũng không có cách gì.

Nhân lúc còn chưa tan làm, quản lý bộ phận quan hệ công chúng trực tiếp bỏ gánh.

Anh ta không làm nữa!

Tùy tiện cho Trần lão gia tử ông ta muốn giày vò thế nào thì giày vò, dù sao lần này nhà họ Trần không lật người nổi, anh ta cũng lười quản.

Quản lý bộ phận quan hệ công chúng vừa bỏ gánh, chuyện này hoàn toàn không có người quản.

Dư luận trên mạng sớm đã nghiêng về một phía, sau khi đợi cả một buổi tối, thấy nhà họ Trần không có làm bất cứ hành động nào, những doanh nghiệp có quan hệ hợp tác lâu năm với nhà họ Trần, cuối cũng cũng thất vọng với nhà họ Trần.

Sau khi đăng thanh minh ngừng hợp tác, từng cái từng cái tấm thư của luật sư gửi đến bộ pháp vụ tập đoàn Trần thị.

Sáng sớm ngày hôm sau, thậm chí có một người đầu tư vẫn luôn đầu tư vào tập đoàn Trần thị, tuyên bố rút với với bên ngoài, cổ phiếu tập đoàn Trần thị một đường rớt giá.

Hai tin tức xấu liên tiếp truyền đến, Trần lão gia tử cuối cùng cũng nhận ra không đúng.

Không phải chỉ là một chuyện nhỏ sao?

Sau người đầu tư lại rút vốn?

Trần lão gia tử lập tức gọi điện cho đối phương, ngại tình cảm ngày xưa, người đầu tư vẫn nhận điện thoại.

Nhưng người đầu tư còn chưa nói được hai câu, bên kia đã truyền đến giọng nói oán giận của Trần lão gia tử: "Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, anh sao có thể nói rút là rút đầu tư? Tôi trước đây đã kiếm không ít tiền cho anh đứng không? Hiện giờ nhà chúng tôi đang bận chuyện của Tiểu Dĩnh, anh đừng thêm loạn cho chúng tôi nữa được không?"

Người đầu từ nghe được câu này lập tức nổi giận.

Ông ta còn cho rằng Trần lão gia tử gọi điện đến là để xin lỗi ông ta, ông ta vốn dĩ còn nghĩ đến tình nghĩ nhiều năm của hai người, cũng không phải là không thể giúp được một thời gian.

Kết quả xin lỗi không đợi được, lại đợi được một đống oán giận.

Người đầu tư cười lạnh một tiếng: "Tôi thêm loạn cho ông? Lão Trần, ông thật sự không hiểu rõ! Tiền đầu tư của tôi giúp cho công ty ông vượt qua bao nhiêu lần khó khăn, trong lòng ông hẳn là hiểu rõ, rốt cuộc là tôi giúp ông nhiều, hay là ông giúp tôi kiếm nhiều! Chúng ta đừng có không sờ lương tâm mà nói những lời vô chịu trách nhiệm!"

"Ấy, không phải..."

Người đầu tư không có kiên nhẫn: "Được rồi, tôi cũng không còn gì để nói với ông, nếu như ông cảm thấy tôi không giúp được gì cho ông, vậy ông đi tìm một người khác tốt hơn đi, sau này chúng ta cùng liên lạc với nhau nữa!"

Nói xong, ông ta không hề lưu tình cúp điện thoại.

Trần lão gia tử cầm điện thoại, hoàn toàn chết lặng.

Nhưng tất cả còn chưa kết thúc.

Thị trường chứng khoáng của tập đoàn Trần thị sau khi rớt giá, càng ngày càng nhiều người đầu tư tuyên bố dừng hợp tác với tập đoàn Trần thị, đến mấy vị cổ đông của công ty, cũng bắt đầu bán cổ phiếu công ty với giá thấp.

Còn tiếp tục như vậy, tập đoàn Trần thị chỉ sợ sẽ phá sản.

Trần lão gia tử cuối cùng cũng bắt đầu sốt ruột rồi, nhưng lúc này mới nghĩ cách, quả thật là quá muộn rồi.

Lại một lần nữa đại hội cổ đông không vui mà giải tán, Trần lão gia tử cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ông ta nói với con trai ở bên cạnh: "Con chuẩn bị một vài món quà, đi một chuyến đến nhà họ Diệp..." hơi dừng một chút, Trần lão gia tử hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, cắn răng nói, "Cứ nói, thay Tiểu Dĩnh, đến nhà họ nhận lỗi với đứa nhỏ nhà họ!"

Con trai nghe câu này, sắc mặt lập tức thay đổi: "Để con đi xin lỗi tiểu bối?"

"Không thì sao?" Trần lão gia tử quát, "con đến lúc này còn không hiểu sao? Đây đều là nhà họ Diệp nhằm vào nhà chúng ta, nếu như chúng ta không nhượng bộ, con cảm thấy công ty nhà chúng ta có thể mở nữa không?"

Trên mặt con trai đều là âm u, nhưng nghĩ đến khốn cảnh trước mắt của công ty, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

.....

Quản gia nói tin tức nhà họ Trần đến chơi nói cho Diệp Tông.

Diệp Tông còn chưa nói gì, Đàm Tranh bên cạnh đã cười lạnh: "Nói bọn họ từ đâu đến thì về chỗ đó, mắt thấy công ty không kinh doanh được nữa, cuối cũng cũng nghĩ đến xin lỗi Nhiên Nhiên nhà chúng ta à? Sớm biết như vậy trước đó đừng làm?"

Diệp Tông có cùng suy nghĩ với Đàm Tranh, chỉ là lời nói của ông càng không khách khí: "Nói bọn họ cút đi!"

Con trai nhà họ Trần ăn canh bế môn, kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Trần lão gia tử, lại không dám bỏ đi, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa đợi, xem xem Diệp Tông có thay đổi ý không.

Lúc Diệp Bùi lái xe đến, cả nhà nhìn thấy một màn này.

Tống Nhã nhận ra người này, nhíu mày: "Là con trai nhà họ Trần."

Diệp Bùi nhàn nhạt nói: "Không để ý đến hắn."

Diệp Triều Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nói gì.

Diệp Bùi và Tống Nhã hai ngày trước đã đến thành phố A, hai người mua vé máy bay tối muộn, sáng sớm đã đến thành phố A.

Diệp Tông đã sớm phái người đến sân bay đón người, hai người về đến nhà họ Diệp, đến ngụm nước cũng chưa uống, đã lên phòng xem Diệp Triều Nhiên trước.

Lúc đó Diệp Triều Nhiên còn đang ngủ, một phen bị Diệp Bùi từ trên giường xách dậy.

Diệp Triều Nhiên bị dọa giật mình, theo bản năng phản kháng, sau khi nhìn thấy là Diệp Bùi, cậu lập tức héo rũ.

Vô cùng chột dạ gọi một tiếng: "Ba."

Tống Nhã ở phía sau đi vào, Diệp Triều Nhiên lại gọi một tiếng: "Mẹ."

Diệp Bùi không đáp lại Diệp Triều Nhiên, Tống Nhã cũng không để ý đến cậu.

Diệp Triều Nhiên: "....."

Diệp Bùi lật người Diệp Triều Nhiên trên giường nhìn một lượt, xác nhận cậu thật sự không có bị thương, mới lạnh lùng hừ một tiếng: "Con cũng to gan nhỉ?"

Diệp Triều Nhiên nào dám hé răng?

Vẫn may Diệp Tông và Đàm Tranh rất nhanh cũng theo vào, tạm thời giải vây khốn cảnh của Diệp Triều Nhiên.

Sau đó cả nhà cùng ăn sáng, Tống Nhã và Diệp Bùi định đến đồn cảnh sát một chuyến.

Diệp Tông và Đàm Tranh còn có Diệp Triều Nhiên hôm nay cũng phải đi, liền cùng đi luôn.

Lúc ngồi xe, Diệp Triều Nhiên vốn dĩ tính ngồi cùng với Diệp Tông và Đàm Tranh, nhưng còn chưa đợi cậu lên xe, Diệp Bùi đã ôm vai cậu: "Ngồi với ba."

Diệp Triều Nhiên nào dám phản kháng, nhăn mặt theo ba cậu lên xe.

Sau khi lên xe, Diệp Triều Nhiên trải qua một loại câu hỏi của hai vợ chồng.

Đến khi xe từ từ chay vào đồn cảnh sát, màn gặng hỏi này mới kết thúc.

Sau khi xuống xe, Diệp Triều Nhiên nhân lúc Diệp Bùi không chú ý, lấy điện thoại gửi cho Khương Tầm Mặc một emo đáng thương hề hề.

Khương Tầm Mặc không trả lời, Diệp Triều Nhiên lại đi làm ghi chép.

Đợi từ phòng làm ghi chép ra, đã là buổi trưa.

Khương Tầm Mặc trả lời lại tin nhắn: [Bị mắng rồi?]

Đây chỉ là bị mắng!

Diệp Triều Nhiên nghĩ đến vẻ mặt Diệp Bùi lúc lên xe, trong lòng ưu sầu, vẫn may nhà bọn họ giáo dục con cái không động đến roi, nếu không....

Diệp Triều Nhiên đánh rùng mình một cái, trả lời Khương Tầm Mặc: [So với mắng còn khủng bố hơn! Tớ hai ngày nay ở trước mặt ba mẹ tớ phải ngoan ngoãn một chút thôi.]

Vừa giả vờ ngoan ngoan, đã hết cả hai ngày.

Diệp Bùi và Tống Nhã mặc dù người về nhà thành phố A, nhưng hai người không ở nhà họ Diệp, đến Diệp Triều Nhiên cũng dọn ra khỏi trang viên nhà họ Diệp đến khách sạn.

Diệp Tông có ý kiến rất lớn với chuyện này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Bùi, chỉ có thể nuốt câu nói đến họng vào bụng.

Đàm Tranh thì lại không nói gì, chỉ nói Diệp Bùi mỗi ngày đến giờ cơm dẫn Diệp Triều Nhiên về.

Diệp Triều Nhiên về, Diệp Bùi và Tống Nhã đương nhiên cũng không tiện rời đi, vì thế thời gian hai ngày này, người một nhà cùng nhau ngồi lại ăn cơm.

Quan hệ của Diệp Tông và Diệp Bùi, dường như cũng hòa hoãn không ít.

Diệp Bùi vừa dừng xe lại, Đàm Tranh đã nghe thấy tiếng động đi ra, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên, bà lập tức lộ ra nụ cười: "Nhiên Nhiên tối qua ngủ thế nào?"

Diệp Triều Nhiên cười: "Rất ngon ạ."

"Vậy thì tốt, mau vào đi." Đàm Tranh quay đầu nhìn Tống Nhã Diệp Bùi, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi."

Cả nhà còn chưa ăn xong, Diệp Tông đã nhận được điện thoại của cảnh sát gọi đến.

Diệp Tông càng nghe càng nhíu mày, ánh mắt cả nhà đặt trên người ông.

Cúp điện thoại, Đàm Tranh mở miệng trước: "Làm sao vậy? Bên cảnh sát nói gì? Vẻ mặt khó coi như vậy?"

Diệp Tông đặt điện thoại xuống, thở dài, rồi mới nói: "Giám định thần kinh của Phương Yến đã có kết quả rồi...."

Câu còn lại không cần ông nói, những người khác nhìn vẻ mặt ông cũng hiểu được.

Diệp Triều Nhiên mím môi, cũng giống như cậu đã suy đoán.

Con người Phương Yến rất cố chấp, thứ càng không có được, cậu ta càng muốn có được. Càng không có được, càng muốn.

Dục vọng chôn trong lòng thời gian dài, sẽ biến thành chấp niệm.

Chỉ là Diệp Triều Nhiên cũng không ngờ được, Phương Yến chỉ kiên trì được nửa năm ngắn ngủi.

Có điều cậu ta sở dĩ biến thành như vậy, có lẽ có liên quan đến Phương Thịnh đội nhiên đi khỏi nhà, Phương Kỳ Sơn Thái Liên Hoa vào tù.

Mặc dù trừng phạt này đối với cậu ta là rất nhẹ, nhưng cũng như Khương Tầm Mặc nói, ngày tháng sau này của Phương Yến sẽ bị giám sát, như vậy cũng đủ rồi.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Diệp Bùi nói một câu: "Tiện nghi cho cậu ta."

Những người khác tán đồng gật đầu.

"Còn Phương lão gia tử thì sao?"" Đàm Tranh hỏi, "Không phải nói ông ta bị đưa vào bệnh viện rồi sao? Gần đây thế nào rồi?"

Diệp Tông lắc đầu: "Cánh sát không nói, có điều tôi đoán hẳn là có thể thẩm vấn lại sớm thôi?!"

Đáng tiếc, Diệp Tông đoán sai rồi.

Phương lão gia tử khoảng thời gian trước vừa bị bệnh nặng một hồi, lần này hộc máu bị đưa đến bệnh viện, từ phòng cấp cứu ra, bác sĩ đã lắc đầu với cảnh sát: "Bây giờ tình huống của bệnh nhân vô cùng phức tạp, các trị liệu tốt nhất chắc chắn là cắm ống thở, nhưng một ống thở bị cắm xuống, trừ cái đó...ra thì, nếu làm cũng không thể gỡ xuống được nữa. Tốt nhất là thông báo một tiếng với người nhà bệnh nhân, xem xem ý kiến của người nhà bệnh nhân."

Cảnh sát về thương lượng với cấp trên, đem chuyện này nói cho Phương lão thái thái.

Phương lão thái thái sau khi biết Phương lão gia tử bị bệnh nặng, khóc đến mắt sưng vù.

Bà ta không ngừng cầu xin cảnh sát để cho bà ta đi thăm Phương lão gia tử, cảnh sát chỉ nói: "Bà nếu như phối hợp điều tra, chúngt a sẽ tận lực giúp bà tranh thủ cơ hội đi thăm."

Phương lão thái thái lúc này chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đáng tiếc cái gì bà cũng không làm được.

Trải qua một ngày dài giãy giụa, bà ta cuối cùng cũng mở miệng.

Phương lão thái thái khai hết những gì bà ta biết, bao gồm cả chuyện Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa cũng tham dự vào chuyện này.

Cảnh sát thẩm vấn biết Phương Thịnh đã ra nước ngoài, hỏi: "Phương Thịnh có tham dự không?"

Phương lão thái thái xoay chuyển tròng mắt, lắc đầu phủ nhận: "Cả nhà chúng tôi biết chuyện này tội nghiệp nặng nề, không muốn để cho Thịnh Thịnh cũng dính vào chuyện này..."

Cảnh sát không hỏi gì thêm, nhưng không đại biểu tin lời Phương lão thái thái nói.

Không dễ gì mới có được cơ hội đến bệnh viện, Phương lão thái thái vừa xuống khỏi xe cảnh sát, đã khóc đến không thể tự đi.

Đợi bà ta nhìn thấy Phương lão gia tử nằm trên giường bệnh, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

"Cầu xin các người, cảnh sát, tôi cầu xin các người, các người cứu ông ấy...." Phương lão thái thái gào khóc bên giường bệnh.

"Bà yên tâm, bác sĩ bệnh viện đã bắt đầu cứu chữa rồi." Cảnh sát dìu Phương lão thái thái ở mép giường dậy.

Thời gian thăm bệnh của Phương lão thái thái không nhiều, bà ta không dám khóc quá lâu, chỉ có thể nắm chặt tay Phương lão gia tử, gọi tên lão gia tử hết lần này đến lần khác.

"Ông yên tâm, tôi sẽ nói cảnh sát liên lạc với Thịnh Thịnh, đợi Thịnh Thịnh về rồi, nó chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho ông..."

"Không sao đâu, lão thái bà tôi đây vào tù thì vào tù, lão gia tử ông phải chăm sóc tốt cho bản thân...."

Phương lão thái thái lải nhải nói rất nhiều, lúc cảnh sát dẫn bà ta đi, bà ta vẫn còn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phương lão gia tử trên giường bệnh.

Bà ta chỉ có một lần thăm bệnh này, lần từ biệt này, có lẽ là tử biệt.

Phương lão thái thái càng nghĩ càng bi thương, lại trực tiếp khóc ngất đi.

Cảnh sát không có cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng đưa Phương lão thái thái đi cấp cứu.

Cảnh sát phụ trách áp giải quả thật là to cả đầu.

"Chuyện này có nói cho Phương Yến biết không?" Có cảnh sát hỏi.

"Ý của cấp trên là cũng phải thông báo, mặc dù cậu ta bây giờ nhìn vẫn còn có chút điên điên khùng khùng, nhưng cũng coi như có lúc thanh tỉnh."

Cảnh sát gậy đầu, không hỏi thêm nữa.

......

Tối hôm đó cảnh sát đi gặp Phương Yến, nói dẫn cậu ta đi gặp Phương lão thái thái và Phương lão gia tử.

Phương lão thái thái vừa mới tỉnh, ồn ào muốn gặp Phương Yến, sau khi cấp trên thương lượng, đã đồng ý.

Dù sao cho dù thế nào Phương lão thái thái cũng tốt mà Phương lão gia tử cũng được, hai người già này có lẽ là không sống được bao lâu nữa....

Nghe thấy tin tức này cảnh sát cũng rất kinh ngạc: "Tại sao lại nói..."

"Cậu còn không biết à? Phương lão thái thái khám ra bệnh ung thư....có lẽ không đợi được đến khi lúc tố tụng bắt đầu..."

Cảnh sát càng kinh ngạc hơn, đồng thời cũng có chút cảm thán, ác có ác báo, ông trời luôn công bằng như vậy.

Bác sĩ nói hôm nay cảm xúc của Phương Yến coi như ổn định, cảnh sát nhìn thấy Phương Yến, đơn giản nói lại tình huống của Phương lão thái thái.

Trên mặt Phương Yến không có biểu tình gì, hỏi một câu: "Ông nội tôi thì sao?"

Cảnh sát đem tình huống của Phương lão gia tử nói cho cậu ta.

Phương Yến nghe thấy vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi, cậu không tin được hỏi: "Ông nội tôi...bệnh nặng?"

Cảnh sát cho rằng cậu ta không tiếp nhận nổi, chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm: "Cậu mau mặc quần áo, tôi dẫn cậu qua đó."

Trạng thái tinh thần Phương Yến không tốt, cho nên phía cảnh sát giám sát cậu ta rất nghiêm.

Cảnh sát mặc dù để cho Phương Yến mặc quần áo, nhưng cũng không có ý rời đi.

Phương Yến tim như đánh trống.

Phương lão gia tử bệnh nguy.

Ông nội cậu ta sắp chết rồi?

Phương Yến không nhịn được nữa, khóe miệng thế mà từ từ cong lên, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Quá tốt rồi.

Thật sự quá tốt rồi!

Nếu như Phương lão gia tử sắp chết rồi, vậy tim của Phương lão gia tử có phải là có thể cho cậu ta không?

Ông ta bây giờ đã cắm ống thở rồi, cũng không còn cơ hội tiếp xúc với Diệp Triều Nhiên, nhưng Phương lão gia tử không giống vậy, cậu ta còn có thể đi gặp Phương lão gia tử!

Chỉ cần có được tim của Phương lão gia tử, cậu ta chắc chắn có thể sống tiếp!

Nhưng vấn đề bây giờ là, cậu ta làm sao có thể móc được tim ông ta ra đây?

Trong mắt Phương Yến lướt qua một tia điên cuồng và hưng phấn.

"Cậu đã xong chưa?" Cảnh sát giục lần nữa.

Phương Yến xuống giường, tùy tiện mặc quần áo, cố gắng che giấu sự hưng phấn trên mặt mình, gặt đầu nói: "Xong rồi."

Cảnh sát dẫn Phương Yến lái xe đến bệnh viện của Phương lão gia tử và Phương lão thái thái.

Phương lão thái thái lúc này đã tỉnh rồi, nhìn thấy Phương Yến, nước mắt bà ta lại rơi ra.

"Yến Yến...Yến Yến tốt của bà!"

Phương lão thái thái đưa tay ôm Phương Yến vào lòng, nhưng bà đến ngồi cũng không ngồi dậy được, chỉ có thể vươn tay, muốn vuốt ve Phương Yến một chút.

Phương Yến đứng ở bên giường, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Phương lão thái thái, trên mặt cậu ta không có biểu tình gì, hoặc là có thể nói là lạnh nhạt.

Phương lão thái thái thật sự quá thương tâm, căn bản không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Phương Yến, còn kéo lấy tay cậu ta nói rất nhiều.

"Đừng sợ Yến Yến, còn có anh trai cháu, đợi anh trai cháu về, nó chắc chắn sẽ nghĩ cháu đưa cháu ra ngoài, ông nội và bà nội có thể không ra được nữa, nhưng không sao cả..."

"Chỉ cần cháu và anh cháu sống tốt, ông nội bà nội cũng có thể yên tâm..."

"Đứa bé ngoan, cháu mau đi thăm ông nội cháu đi...."

Phương Yến chỉ đợi câu này, nghe vậy cậu ta lập tức hất tay Phương lão thái thái nói: "Vậy cháu đi thăm ông nội."

Phương lão thái thái cho rằng cậu ta lo lắng cho Phương lão gia tử, cũng không nghi ngờ cậu ta, chỉ mắt đẫm lệ gật đầu.

Nhìn bóng dáng Phương Yến đi xa, nước mắt Phương lão thái thái càng rơi nhiều hơn.

Hôm nay là ngày tồi tệ cuối cùng.

Bà ta trước tiên là gặp Phương lão gia tử lần cuối, lại gặp Yến Yến lần cuối.

Vừa nghĩ đến sau này hôm nay, bọn họ có thể không còn gặp được nhau nữa, nước mắt Phương lão thái thái càng rơi nhiều hơn.

Phương Yến lại không hề thấy được sự bị thương của Phương lão thái thái, vẻ mặt vui mừng đi ra khỏi phòng bệnh, nói với cảnh sát: "Đi thăm ông nội tôi."

Cảnh sát nhìn thấy thần sắc cậu ta vui vẻ, có chút khó hiểu: "Cậu rất cao hứng?"

Phương Yến lặp lại: "Đi thăm ông nội."

Cảnh sát nghĩ trong lòng, Phương Yến chắc là lại phát bệnh rồi, chỉ thở dài trong lòng, không nói cái gì nữa.

Dẫn Phương Yến đến phòng bệnh, cảnh sát còn có chút không yên tâm, không tính đóng cửa phòng lại.

Lại không nghĩ Phương Yến lại đưa tay đóng cửa phòng lại, cảnh sát đang muốn ngăn lại, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt Phương Yến.

Cảnh sát trầm mặc hai giây, không ngăn cản nữa.

Phương Yến đóng cửa lại, cuối cũng cũng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Phương lão gia tử nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, ông ta nhắm chặt hai mắt, nhìn giống như là đang ngủ vậy.

Phương Yến bước nhanh đến giường bệnh, hưng phấn khoa tay múa chân với Phương lão gia tử.

"Nếu như là ngủ, ngủ chắc chắn sẽ không sợ đau, vậy thì không cần thuốc mê!" Trong mắt Phương Yến tràn đầy hưng phấn, "Vậy thì không thể chậm trễ, chúng ta bây giờ bắt đầu, chỉ là....cháu nên làm thế nào mới móc được tim của ông ra đây?"

Phương Yến nhìn thiết bị trên người Phương lão gia tử, có chút khó khăn.

Cậu ta đi xung quanh phòng bệnh một vòng, cuối cùng phát hiện trên cửa sổ trong phòng vệ sinh có một lổ thủng không nhỏ.

Đúng vậy!

Thủy tinh là được rồi!

Từ chỗ trái tim Phương lão gia tử đâm vào, cẩn thận móc quả tim ra....

Nụ cười trên khóe miệng Phương Yến càng lớn hơn, cậu ta đóng cửa phòng vệ sinh, nhẹ tay nhẹ chân dùng cây lau nhà, đập rớt một miếng thủy tinh.

Thủy tinh sắc bén cắt qua lòng bàn tay cậu ta, cảm giác đau đớn truyền đến, Phương Yến lại không quan tâm đến.

Máu tươi dọc theo tay cậu ta rời tí tách xuống đất, Phương Yến lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Ông nội, cháu nghĩ ông chắc cũng sẽ đồng ý đúng không? Dùng tim của ông, đổi lấy sức khỏe để cháu sống tiếp."

"Ông nội, ông đừng trách cháu, đều tại các người, lúc đầu đã đồng ý rồi, sau đó lại đổi ý. Các người đổi ý cái gì, các người nếu không đổi ý, cháu cũng không nghĩ đến dùng tim của ông!"

Phương Yến cầm trong tay hai miếng thủy tinh, cậu ta một bên nhắm vào tim của mình, một bên nhắm chuẩn ngực Phương lão gia tử.

"Muốn làm cùng không? Johnson nói trái tim một khi lấy từ cơ thể người ra, rất khó bảo tồn, cho nên lúc lấy tim của ông ra đồng thời, cháu cũng phải lấy tim của cháu ra...." Phương Yến hạ giọng lẩm bẩm, giống như là cổ vũ cho chính mình, "Cháu sẽ tận lực nhanh một chút, nhanh một chút, không đau đâu, ông nội không đau, Yến Yến cũng không đau....."

Hai mảnh thủy tinh léo lên hàn quang, thủy tinh sắc nhọn đồng thời xuyên qua lồng ngực hai người.

......

"Hôm nay vẫn đi làm ghi chép sao?" Giọng Khương Tầm Mặc truyền từ đầu dây bên kia.

Diệp Triều Nhiên thở dài, gật đầu: "Còn phải đi một lần nữa, có điều nghe nói hôm nay hẳn là lần cuối cùng, sau này không cần đến nữa. Có điều có lẽ lúc tòa án thẩm vấn, vẫn phải đi xem xem."

"Chuyện tòa án thẩm vấn cũng là chuyện mấy tháng sau." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên cười: "Đúng vậy."

Cuối cùng cũng có thả lỏng một chút rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên vô cùng thoải mái. Cậu nằm lên giường, nghĩ đến trước đó đã hẹn với Khương Tầm Mặc đi đại học A, đã kéo dài đến bây giờ chưa đi, không nhịn được mở miệng hỏi: "Đúng rồi, ngày mai cậu có thời gian không?"

Khương Tầm Mặc: "Hửm?"

Diệp Triều Nhiên mím môi, có hơi căng thẳng lại có chút mong chờ, nhỏ giọng nói: "Tớ trước đó không phải nói với cậu rồi sao, tớ muốn đi dạo đại học A. Sau khi làm ghi chép kết thúc, ba mẹ tớ có lẽ cũng đi về, tớ cũng phải về theo, nếu như còn không đi, nói không chừng không còn thời gian...."

Khương Tầm Mặc nghe xong có hơi trầm mặc.

Diệp Triều Nhiên đã mời hắn rồi, nói cái gì hắn cũng không nên từ chối.

Nhưng Khương Tầm Mặc nghĩ đến hắn còn chưa tìm Diệp Triều Nhiên tính sổ, nếu như bây giờ đồng ý với Diệp Triều Nhiên, cùng cậu ấy đi chơi, vậy hắn sau này còn tìm Diệp Triều Nhiên tính sổ thế nào được.

Diệp Triều Nhiên yên lặng đợi mấy giây, cũng không đợi được câu trả lời của Khương Tầm Mặc, trái tim cậu thắt lại.

Khương Tầm Mặc ngày mai không phải là có chuyện gì chứ? Cho nên mới không lập tức đồng ý với cậu.

Chắc chắn là như vậy.

Diệp Triều Nhiên tự mình an ủi mình xong, lại mở miệng lần nữa: "Ngày mai cậu bận sao? Không sao, nếu như không có thời gian thì thôi..."

Diệp Triều Nhiên còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.


"Nhiên Nhiên?" Giọng nói Tống Nhã trần đầy nôn nóng.


Diệp Triều Nhiên có chút chột dạ, nhanh chóng tắt điện thoại đi, nhất thời cũng quên không cúp điện thoại.


"Làm sao vậy? Mẹ?" Diệp Triều Nhiên đứng lên, có chút chột dạ sờ sờ mũi.


Sắc mặt Tống Nhã rất khó coi, nhìn Diệp Triều Nhiên, dơ dự một lúc, Tống Nhã vẫn quyết định mở miệng: "Phương Yến...cậu ta chết rồi."


Lời nói này như sét đánh ngang tai, Diệp Triều Nhiên sửng sốt đứng yên tại chỗ.


===


P/s: Đột nhiên hiểu được vì sao trước đó Phương Thịnh sau khi biết được chân tướng lại lựa chọn ra nước ngoài. ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK