Thế mà lại là quần lót....
Cũng trách cậu, vừa nãy căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Diệp Triều Nhiên xoa xoa gương mặt đỏ bừng của cậu, đứng ở bên cửa sổ đợi bản thân bình tĩnh một chút, rồi mời đẩy cửa ra ngoài.
Diệp Bùi buổi sáng còn phải đến công ty, đã ăn sáng rồi, nghe thấy động tĩnh nhìn cậu một cái:
"Tiểu Khương đâu?"
"Đang tắm ạ." Diệp Triều Nhiên đột nhiên có chút chột dạ.
Tống Nhã nói: "Vậy con đợi lát nữa cùng ăn với Tiểu Khương luôn."
Diệp Triều Nhiên gật đầu, lại nghĩ đến chuyện tối qua, không nhịn được nói: "Tối hôm qua....bọn con về nhà thế nào vậy ạ?"
Diệp Bùi nghe thấy lập tức trợn trắng mắt.
Tống Nhã cười: "Hai đứa sau này không thể uống rượu thì đừng uống, tránh gây phiền phức cho người khác."
Diệp Triều Nhiên nóng tai: "Bọn con cũng không uống bao nhiêu...."
Diệp Bùi nói: "Tửu lượng còn phải luyện thêm."
Cả nhà ba người nói nửa ngày, cũng không nói Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc rốt cuộc về nhà thế nào, sao lại ngủ trên một chiếc giường.
Đợi Khương Tầm Mặc tắm xong đi ra, Diệp Bùi và Tống Nhã đã ra ngoài rồi.
Chớp mắt trong phòng chỉ còn lại Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc, không khí xấu hổ vừa nãy vẫn còn, hai người cũng không dám nhắc đến, ăn xong Khương Tầm Mặc nói hắn về nhà trước.
Diệp Triều Nhiên hận không thể có thời gian ở riêng, lập tức đồng ý.
Đợi sau khi Khương Tầm Mặc rời đi, Diệp Triều Nhiên mới về phòng.
Chăn trên gường đã được gấp gọn gàng, đặt cùng một chỗ với gối.
Diệp Triều Nhiên đi đến bên giường, đang muốn ngồi xuống, lại nghĩ đến tối qua Khương Tầm Mặc nằm ở chỗ này...
Nhiệt độ trên mặt Diệp Triều Nhiên lại một đường thẳng tắp tăng cao.
Không thể tiếp tục nghĩ nữa!
Còn nữa, cậu và Khương Tầm Mặc bây giờ đã ở bên nhau rồi, nằm ngủ trên một chiếc giường cũng không tính là chuyện gì lớn!
Diệp Triều Nhiên an ủi bản thân xong, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu.
Cuối tháng 4, thành phố Nam có một trận mưa lớn.
Một đêm qua đi, nhiệt độ không khí chợt tăng cao, năm nay nhà trường cũng sớm đã mở điều hòa rồi.
Đầu tháng 5, tròn một tháng nữa là thi đại học, tất cả mọi người đều căng thẳng cả lên.
Diệp Triều Nhiên thực ra không hề lo lắng, thành tích của cậu luôn rất ổn định, chỉ cần lúc thi phát huy ổn định là được.
Nhưng không biết có phải do các bạn học xung quanh đều trở nên căng thẳng, cho nên dẫn đến cậu cũng có chút căng thẳng.
Tất cả các môn học của lớp 1 đã kết thúc rồi, bây giờ mỗi ngày chỉ không ngừng làm đề thi.
Diệp Triều Nhiên trước đây có thể rất nhanh bình tâm lại, nhưng gần đây khoảng thời gian này vừa mới bình tâm được mấy phút, cậu lại thất thần một hồi.
Có lúc là nhìn chằm chằm Khương Tầm Mặc, trước khi Khương Tầm Mặc quay đầu lại nhìn cậu, cậu sẽ nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Có lúc là lấy điện thoại ra, chơi game một lúc, hoặc là đọc tin tức.
Sáng hôm nay tiết toán lại làm đề, Diệp Triều Nhiên chưa làm được hai phút, tư duy đã bay xa ra ngoài cửa sổ.
Khương Tầm Mặc đột nhiên đưa tay, nhéo nhéo ngón tay Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đột nhiên cả kinh, ngước mắt nhìn giáo viên trên bục giảng, lập tức giấu tay dưới bàn, đồng thời dùng ánh mắt hỏi Khương Tầm Mặc làm cái gì.
Khóe miệng Khương Tầm Mặc cong lên, hạ giọng hỏi: "Trốn tiết không?"
Diệp Triều Nhiên sửng sốt: "Trốn tiết?"
"Hoặc là chúng ta tìm giáo viên xin nghỉ." Khương Tầm Mặc đề nghị
Diệp Triều Nhiên suy nghĩ hai giây, gật gật đầu.
Dù sao mấy ngày nay ngồi trong lớp học cũng học không vào, còn không bằng ra ngoài thả lỏng.
Sau khi hết tiết, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đi tìm cô Vương, nói muốn xin nghỉ nửa ngày, lý do là đi thả lỏng một chút.
Cô Vương cạn lời trợn trắng mắt: "Hai đứa thật sự đến nói dối cũng không bịa ra một cái được à?"
Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc cười cười.
"Viết đơn xin nghỉ rồi đi đi," Cô Vương phất tay, "Nhớ đừng có đi quán nét, gần đây trường chúng ta bắt rất nghiêm."
Diệp Triều Nhiên lập tức nói: "Cô yên tâm!"
Từ trường học đi ra, Diệp Triều Nhiên mới cảm thấy dây thần kinh luôn căng chặt của cậu hoàn toàn được thả lỏng.
Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Diệp Triều Nhiên quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc.
Sau khi ở bên nhau, mặc dù bọn họ thường xuyên ở cùng một chỗ, nhưng nghiêm túc mà tính thì, Diệp Triều Nhiên còn chưa đi hẹn hò với Khương Tầm Mặc lần nào.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ra ngoài đi chơi.
Khương Tầm Mặc hỏi: "Cậu có nơi nào muốn đi không?"
Diệp Triều Nhiên nghĩ nghĩ, thật sự có, nhưng thời gian một ngày chắc chắn không đủ.
Diệp Triều Nhiên thở dài: "Nếu như bây giờ thi đại học thì tốt biết bao."
Khương Tầm Mặc vươn tay ra với cậu, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Bây giờ mà thi cậu chắc chắn căng thẳng."
Diệp Triều Nhiên vốn muốn phản bác, lại cảm thấy không cần thiết.
Cậu gần đây quả thật rất căng thẳng, bồn chồn thấp thỏm, không có hứng thú làm bất cứ cái gì. Nếu thật sự thi đại học lúc này, thành tích của cậu ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Diệp Triều Nhiên cũng đột nhiên phản ứng lại tại sao Khương Tầm Mặc lại đưa cậu ra ngoài.
Chắc chắn là Khương Tầm Mặc nhìn ra được sự căng thẳng của cậu.
Diệp Triều Nhiên chỉ cảm thấy lồng ngực bị một luồng khí nhét đầy, rất ngọt ngào.
Cậu lắc lắc cánh tay Khương Tầm Mặc, nói: "Chúng ta tùy tiện đi dạo đi? Đi đến đâu tính đến đó."
Khương Tầm Mặc nghe Diệp Triều Nhiên.
Hai người không gọi xe, đến bến xe buýt, tùy tiện ngồi lên một chuyến xe buýt, không biết điểm đến ở đâu, lên xe lại tùy tiện chọn một chỗ ngồi.
Trong lúc đó hai người luôn nắm tay nhau, có nói có cười, nhìn thấy ảnh đẹp, còn dùng điện thoại chụp lại.
Cứ như vậy đi dạo một ngày, đến khi sắc trời đã tối xuống, hai người mới gọi xe về nhà.
Buổi tối lớp 12 đều là tiết tự học, Diệp Triều Nhiên lúc này về nhà, chắc chắc Diệp Bùi và Tống Nhã sẽ nghi ngờ, mặc dù hai người sẽ không nói gì nhiều, nhưng Diệp Triều Nhiên vẫn không muốn làm hai người lo lắng, nên theo Khương Tầm Mặc về nhà.
Đi dạo một ngày, Diệp Triều Nhiên đã sớm mệt rồi, vừa vào phòng, đã quen đường quen lối ngã xuống sô pha.
"Mệt chết tớ rồi!"
"Muốn uống nước hay đồ uống?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên đến đầu cũng lười động, chớp mắt nói: "Tớ nhớ ở chỗ cậu có trà bưởi mật ong."
Trà bưởi mật ong là dì dọn vệ sinh cho Khương Tầm Mặc làm, biết Diệp Triều Nhiên thích, liền làm một bình đầy.
"Tớ đi pha." Khương Tầm Mặc xoay người vào bếp.
Diệp Triều Nhiên lăn lộn trên ghế sô pha, đổi một tư thế thoải mái hơn.
Ở bên ngoài nóng nức cả ngày, Khương Tầm Mặc pha xong còn cho vài viên đá vào.
Diệp Triều Nhiên ngồi dậy uống một ngụm to, thoải mái hơn nhiều, sau đó lại lười biếng nằm xuống sô pha.
"Tối muốn ăn gì?" Khương Tầm Mặc hỏi.
"Đồ nướng!" Khương Tầm Mặc nói, "Tôm hùm đất!"
Khương Tầm Mặc cười: "Được."
Ở dưới lầu có một nhà tôm hùm đất và đồ nướng rất ngon, Khương Tầm Mặc lại có số của ông chủ, gọi điện thoại qua.
Nửa tiếng sau, đồ được đưa đến.
Khương Tầm Mặc cầm đồ ăn vào, phát hiện Diệp Triều Nhiên vẫn nằm yên trên sô pha không động đậy.
"Mau ngồi dậy đi, đi rửa tay trước." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên đáp một tiếng, nhưng lại không động đây.
Khương Tầm Mặc bày đồ nướng và tôm hùm đất ra, còn chưa nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đi lại đây, hắn chỉ có thể đi ra phòng khách.
Diệp Triều Nhiên vẫn còn nằm trên sô pha, không nhúc nhích lấy một cái, chỉ lười biếng chớp chớp mắt.
Khương Tầm Mặc buồn cười: "Mệt sao?"
Diệp Triều Nhiên nói: "Tớ chỉ là lười thôi."
"Đứng lên, tớ kéo cậu." Khương Tầm Mặc đi qua.
Diệp Triều Nhiên lười biếng đưa tay ra.
Khương Tầm Mặc nhìn bàn tay trắng sạch trước mặt, đột nhiên nhớ đến năm ngoái buổi sáng chạy bộ đó...
Diệp Triều Nhiên vừa chạy bộ xong, cũng nằm trên mặt đất như vậy, ánh mắt mặt trời chiếu lên mặt đất, loang lổ một mảnh, ngón tay thiếu niên trắng nõn, đầu ngón tay có màu hồng nhạt nhạt.
Rõ ràng mình có bệnh sạch sẽ, lại vẫn không từ chối mà đưa tay mình ra.
Khương Tầm Mặc đột nhiên lấy lại tinh thần.
Thì ra là từ lần đó bắt đầu sao?
Lúc hắn đang thất thần, Diệp Triều Nhiên đã tự nắm lấy tay của Khương Tầm Mặc, cậu căn bản không phát hiện Khương Tầm Mặc đang thất thần, chỉ cho rằng Khương Tầm Mặc đã chuẩn bị xong để kéo cậu lên, muốn mượn lực đứng lên.
Không ngờ Khương Tầm Mặc căn bản chưa chuẩn bị xong, bị Diệp Triều Nhiên kéo một cái, bước chân không vững, lập tức ngã thẳng lên người Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt.
Khương Tầm Mặc càng là chưa lấy lại tinh thần, chỉ là theo bản năng chống người, chống đỡ cơ thể, không thể cho mình ngã mạnh lên người Diệp Triều Nhiên.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo lại gần, mặt Khương Tầm Mặc chỉ cách mặt Diệp Triều Nhiên mấy centimet, gần đến mức Diệp Triều Nhiên cũng cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của Khương Tầm Mặt, quét lên mặt cậu.
Diệp Triều hiên theo bản năng mím môi, trái tim đột nhiên đập nhanh.
Tư thế này và hoảng cách vô cùng không ổn.
Diệp Triều Nhiên biết bản thân lúc này nên lập tức đứng lên, nhưng đứng lên chắc chắn sẽ đụng phải Khương Tầm Mặc!
Xấu hổ quá!
Mà Khương Tầm Mặc càng ngơ ngác, ngũ quan Diệp Triều Nhiên phóng đại trước mặt, một tay hắn còn nắm chặt tay Diệp Triều Nhiên.
Cách nhau rất gần, có thể nghe thấy rõ tiếng hô hấp và tiếng tim đập loạn xạ của Diệp Triều Nhiên.
Khương Tầm Mặc muốn rời tâm mắt đi, nhưng lại không nhìn được mà đặt ánh mắt trên người Diệp Triều Nhiên.
Chóp mũi Diệp Triều Nhiên dường như chảy ra một tầng mồ hôi, cậu căng thẳng, căng thẳng đến mức lông mi cũng đang run run, đôi môi hồng nhuận càng mím chặt.
Thật sự là rất không ổn.
Khương Tầm Mặc biết hắn lúc này phải lập tức nhanh chóng đứng lên, nhưng đối mặt với dụ hoặc gần trong gang tấc, hắn vẫn là do dự.
Hắn và Diệp Triều Nhiên đã ở bên nhau hơn nửa tháng rồi.
Hẳn là...có thể đi?
Hắn có nên hỏi một chút không?
Nhưng trong 'tâm kinh yêu đương' có nói, đừng có hỏi đối tượng có được hay không.
Bởi vì cho dù đối tượng nói 'không được' hay là 'được', đáp án đều là được.
Khương Tầm Mặc hơi rũ mắt, đột nhiên sáp lại.
Đồng tử Diệp Triều Nhiên co lại, lòng bàn tay nắm chặt tay Khương Tầm Mặc cũng chảy mồ hồi.
"Khương..."
Đôi môi ấm nóng nhẹ nhàng dán lên, in lên môi của Diệp Triều Nhiên, dường như còn nhẹ nhàng cọ xát một chút.
Trong đầu Diệp Triều Nhiên tựa như có cái gì đó tràn ra trong nháy mắt.
Tay chân cậu trở nên cứng đờ.
Khương Tầm Mặc cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chỉ dũng cảm được trong nháy mắt đó, sau khi dán lên môi mềm mại của Diệp Triều Nhiên, hắn thậm chí còn quyên cả hô hấp.
Bây giờ hắn đã hôn rồi.
Còn muốn làm cái gì nữa?
Lông mi Khương Tầm Mặc không nhịn được mà run rẩy, như một chiếc quạt hương bồ vậy, quyét lên mặt Diệp Triều Nhiên, ngứa ngứa.
Nhưng có dù có ngứa thế nào, Diệp Triều Nhiên cũng không dám động đậy.
Thời gian từng phút từng dây trôi qua, không biết qua bao lâu, Khương Tầm Mặc mới đột nhiên đứng lên.
"Tớ....cậu nhanh lên ra đây, ăn cơm nào."
Ném lại câu này, Khương Tầm Mặc vội vàng rời đi.
Diệp Triều Nhiên vẫn còn duy trì thân hình cứng nhắc không động đậy, một lúc sau mới cong người như con tôm.
Chôn mặt vào lòng bàn tay, trong lòng Diệp Triều Nhiên hò hét...
Hôn rồi!
Cậu và Khương Tầm Mặc hôn rồi!